Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 393: Vị này so với bọn hắn còn ác hơn




Mẫn Tú đứng ở cửa thư phòng chờ đợi.

Một lát sau cửa mở ra, người bên trong mới để nàng ta đi vào. Sau khi đi vào, nàng ta nhìn nam tử đeo mặt nạ ngồi phía trên, cung kính hành lễ.

“Bái kiến chủ tử!”

Giọng nam tử nói chuyện rất trẻ trung: “Chuyện bảo ngươi làm thế nào rồi?”

Mẫn Tú trả lời: “Thất bại rồi.”

Sau đó nàng ta nói lại một lần cuộc đối thoại với Kiều Diệp ngày đó. Vốn nên đến bẩm báo nhưng chủ tử ngay hôm đó nhưng mấy ngày hôm trước đều không ở kinh thành, hôm nay mới trở về.

Ngũ thủ lĩnh nghe xong cau mày: “Ả Kiều Diệp này thật đúng là khó làm và khó chơi.”

Vốn còn nghĩ ra tay từ Kiều Diệp, sẽ dễ dàng hơn Lục Thiều nhưng bây giờ xem ra, ngược lại càng khó giải quyết.

“Nếu vậy, ngươi xuống tay với Lục Thiều đi. Sau đó lại xúi giục Hồ Học Nghĩa và Vũ Chí Hành chủ động đi đối phó Kiều Diệp. Chủ yếu là ra tay từ phía Hồ Học Nghĩa, tính tình của hắn càng xúc động phách lối hơn. Ngươi có thể ám chỉ xúi giục, để cho hắn đi tìm tỷ tỷ trong cung tố khổ. Sau đó mượn tay vị phi tử kia, tới thu thập Kiều Diệp.”

Hồ Học Nghĩa tuy rằng không thành tài nhưng là đệ đệ ruột thịt của vị trong cung kia, bình thường rất sủng ái dung túng.

Hắn nhấn mạnh: “Gần đây kinh thành phải có chút chuyện xảy ra mới tốt.”

Những ngày này, bọn họ đều đang tản ra lời đồn bất lợi đối với thanh danh Hoàng đế.

Bọn họ vẫn luôn biết, phải lật đổ Đại Dần hiện tại, không chỉ muốn để quan lại và người trong cung loạn lên, còn phải để hoàng đế mất lòng dân. Bởi vậy thả tin tức ra ngoài, nói biên cương bên kia đánh trận đốt tiền, đối với binh lính rất khắt khe. Phóng lời đồn nói đánh trận ở biên cương, binh lính ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Gần đây cùng địch quốc cướp thành trì, còn bị Kiều Vũ đẩy ra rất nhiều binh lính đi xung phong chịu chết. Chẳng những muốn làm bại hoại thanh danh của Hoàng đế và Kiều Vũ, còn muốn giật dây dân chúng đào ngũ. Còn bịa đặt triều đình muốn tăng thêm thu thuế vân vân. Dù sao cái gì có thể bại hoại thanh danh triều đình, liền nói như thế nấy.

Bên ngoài đã truyền ra lời đồn nhưng kinh thành bên này cũng không thể bỏ qua. Nếu Hồ gia trực tiếp đối phó Kiều Diệp, chắc chắn sẽ đối đầu với Vĩnh An quận chúa và thế lực sau lưng bà ta, hơn nữa Kiều Diệp cũng không phải đèn đã cạn dầu. Kiều Diệp đã không hợp tác, để bọn họ lợi dụng mà chủ động ra tay với Hồ gia. Vậy cứ để Hồ gia ra tay trước là được, dù sao kết cục cũng không khác nhau lắm.

Với đầu óc của Hồ Học Nghĩa, chỉ cần Mẫn Tú gợi ý ra chủ ý, là có thể trúng chiêu.

Mẫn Tú cũng rất tự tin vào bản thân, nàng ta hơi khom người: “Dạ!”

Được lắm, nàng ta cũng ghi hận sự không khách khí của Kiều Diệp trước đó. Vốn dĩ muốn Kiều Diệp phải bị giáo huấn một chút, bây giờ lợi dụng Hồ Học Nghĩa là vừa vặn, vẫn là chủ tử cơ trí.

Lại qua hai ngày.

Hồ Học Nghĩa và Vũ Chí Hành cho người âm thầm nhìn chằm chằm Mẫn Tú, cũng tra xem sau lưng nàng ta đi lại với ai.

Dưới sự dẫn dắt của người của Lục Thiều, mật thám của hai người đều phát hiện, Mẫn Tú và ông chủ của gánh hát lớn nhất kinh thành, quan hệ không đơn giản. Thậm chí, người kia hẳn là người sai khiến Mẫn Tú tính toán đối nghịch với bọn họ. Còn không đợi bọn họ ra tay, Mẫn Tú chủ động hẹn Hồ Học Nghĩa.

Bởi vì thời gian là ngày thứ hai, cho nên Hồ Học Nghĩa khó có được cơ hội thông minh đi hòa hoãn quan hệ với Vũ Chí Hành.

Biết được Mẫn Tú không hẹn Vũ Chí Hành, hắn cảm thấy không thích hợp, vì vậy hắn chọn một quán rượu gặp mặt, là sản nghiệp của Tống Thiếu Dương.

Trong này có hai phòng bao có động thiên khác, cũng chính là trong phòng có phòng, chỉ có người trong vòng quan hệ của bọn họ mới biết được.

Hắn hẹn Mẫn Tú gặp mặt trong một gian phòng trong tửu lâu, cũng để cho Vũ Chí Hành sớm giấu vào trong phòng.

Hắn và Vũ Chí Hành tới tửu lâu trước, còn chưa vào phòng đã gặp Tống Thiếu Dương.

Tống Thiếu Dương nhìn thấy Hồ Học Nghĩa và Vũ Chí Hành cùng nhau xuất hiện, kinh ngạc một chút. Quan hệ của hai người này tốt như vậy từ khi nào?

Hồ Học Nghĩa hai người cũng nhìn thấy hắn, chủ động chào hỏi: “Dương ca/ Tống công tử.”

Tỷ tỷ của Hồ Học Nghĩa ở trong cung phụ thuộc vào mẫu phi của Ngũ hoàng tử, cũng bởi vậy mà lợi ích của Hồ gia và Tống gia đã sớm buộc chặt với nhau. Hai người mặc dù thường xuyên ở chung nhưng Hồ Học Nghĩa lại rất tôn trọng Tống Thiếu Dương.

Tống Thiếu Dương quét mắt nhìn hai người: “Các ngươi đây là?”

Hồ Học Nghĩa vẻ mặt xấu hổ: “Ta có chút việc.”

Tống Thiếu Dương có chút tò mò hỏi: “Các ngươi đây là muốn làm gì? Đương nhiên, nếu như không tiện nói, có thể không cần phải nói.”

Hồ Học Nghĩa muốn giao hảo nhiều với Tống Thiếu Dương, vì thế còn không đợi Vũ Chí Hành ngăn cản, đã nói trước: “Chúng ta bị một người nữ nhân đùa bỡn, hôm nay tới gặp nàng ta. Cũng có liên quan với chuyện trước đó Ngũ hoàng tử dặn dò.”

Nghe được cái này, Tống Thiếu Dương lập tức hứng thú.

“Đi, đi vào phòng nói với ta.”

Hắn gần đây đi nơi khác một chuyến, vừa mới trở về hai ngày nay.

Hồ Học Nghĩa liền cười nói: “Được”

Vũ Chí Hành đi theo sau lưng hai người, đối với Hồ Học Nghĩa rất là vô ngữ. Loại chuyện làm không tốt lại mất mặt này, nói cho Tống Thiếu Dương biết, không phải Ngũ hoàng tử cũng biết sao? Chỉ là cũng không ngăn cản được.

Vào phòng, Hồ Học Nghĩa liền đem chuyện Mẫn Tú tính kế bọn họ, sau đó bị Kiều Diệp nói cho bọn họ biết một lần.

Tống Thiếu Dương so với hai người này còn khôn khéo hơn không ít. Hắn dùng cây quạt gõ gõ tay: “Như vậy xem ra, Mẫn Tú này quả thật có vấn đề rất lớn.”

Tiếp theo hắn lại cười khen ngợi: “Không hổ là nữ nhân ta coi trọng, Kiều Diệp thật đúng là thông minh nhạy bén. Loại phương pháp gậy ông đập lưng ông này, e là chỉ có nàng mới nghĩ ra được.”

Hồ Học Nghĩa và Vũ Chí Hành: “……”

Câu này có thể nói ra khỏi miệng trước mặt bọn họ hay sao?

Nhìn bộ dáng của Tống Thiếu Dương, là thật sự coi trọng Kiều Diệp. Vị này còn ác hơn bọn họ. Bọn họ chỉ muốn châm ngòi quan hệ giữa Kiều Diệp và Lục Thiều, vị này lại muốn đoạt thê tử của Lục Thiều!

Nhưng mà sở thích và khẩu vị này, thật đúng là khiến cho bọn họ có chút không thể lý giải. Đổi thành bọn họ trốn Kiều Diệp còn không kịp, Tống Thiếu Dương lại muốn chủ động đưa tới cửa, thật sự là làm cho bọn họ một lời khó nói hết.

Hồ Học Nghĩa ngượng ngùng cười cười: “Dương ca, sở thích này của huynh khiến chúng ta có chút ăn không tiêu.”

Tống Thiếu Dương liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi không hiểu, Kiều Diệp là nữ nhân như vậy, chinh phục mới càng thú vị. Về sau để nàng vào Tống phủ ta, thân mật, phục tùngđối với ta, có phải rất có cảm giác thành tựu hay không?”

Nghe hắn nói như vậy, hiếm khi có được sự đồng ý của Hồ Học Nghĩa và Vũ Chí Hành: “Đúng là có cảm giác thành tựu.”

Nhưng cảm giác tỷ lệ thành công lại không lớn, chỉ là hai người đều thông minh không giội nước lạnh.

Tống Thiếu Dương cũng không nhiều lời. Hắn chuyển hướng đề tài, nhìn về phía Hồ Học Nghĩa hỏi: “Ngươi nói Mẫn Tú chỉ hẹn ngươi?”

“Đúng vậy” Hồ Học Nghĩa gật đầu, hỏi ngược lại: “Dương ca, huynh nói Mẫn Tú hẹn ta ra ngoài một mình là muốn làm gì?”

Trong phái Ngũ hoàng tử, Tống Thiếu Dương cũng coi như là nửa quân sư.

Tống Thiếu Dương nhìn Hồ Học Nghĩa, lại quét qua Vũ Chí Hành đang trầm mặc.

Hắn nói: “Có thể có mục đích gì đó. Một hồi gặp mặt, ngươi cũng đừng chủ động răn dạy hay nói cho Mẫn Tú nghe chuyện Kiều Diệp nói cho ngươi nghe. Ngươi trước tiên giả bộ hỏi nàng ta chuyện câu dẫn Lục Thiều làm thế nào rồi. Để cho nàng ta chủ động nói ra mục đích hẹn ngươi gặp mặt.”

Nếu không, với tính tình của Hồ Học Nghĩa, không căn dặn, sợ là vừa thấy mặt liền sẽ không nhịn được răn dạy Mẫn Tú.

Không thể không nói, Tống Thiếu Dương hiểu rất rõ Hồ Học Nghĩa, Hồ Học Nghĩa vốn đang tức nghẹn, còn nghĩ lát nữa nhìn thấy Mẫn Tú sẽ làm khó dễ. Sau đó ép hỏi nàng ta tại sao muốn tìm Kiều Diệp hợp tác, còn xúi giục Kiều Diệp đối phó bọn họ. Nhưng sau khi nghe xong lời của Tống Thiếu Dương, đột nhiên cảm thấy có đạo lý.

Hắn cũng muốn nhìn xem, Mẫn Tú hôm nay tìm mình, có phải còn có tính toán khác hay không.

Tiếp theo hắn hỏi: “Vậy sao nàng chỉ hẹn ta, mà không hẹn với Quan Dũng Bá?” Để Mẫn Tú tính kế vợ chồng Lục Thiều, là hắn cùng Vũ Chí Hành liên thủ sai khiến sau lưng. Chỉ tìm hắn, chẳng lẽ cảm thấy hắn lợi hại hơn?

Tống Thiếu Dương vốn không muốn nói trắng ra như vậy nhưng nhìn vẻ mặt không hiểu của Hồ Học Nghĩa, thậm chí có chút đắc chí. Lúc này mới nói thẳng: “Hẳn là nghĩ ngươi càng dễ tính toán hơn đấy.”

Hồ Học Nghĩa: “……”

Sớm biết đã không hỏi, hắn không thích nghe lời này. Nhưng nếu là thật, vậy Mẫn Tú lại coi hắn là đại ngốc tử? Tức giận quá mà!

Tống Thiếu Dương suy nghĩ một chút nói: “Một hồi ta cũng không đi, vào trong nghe thử nàng ta muốn làm gì.”

Hồ gia và bọn họ cột vào với nhau, hắn cũng không thể để Hồ Học Nghĩa bị người khác lợi dụng. Cũng muốn nhìn xem, Mẫn Tú kia có phải là có mục đích khác hay không. Nếu thật sự muốn tính kế bất lợi đối với Hồ Học Nghĩa, vậy hắn phải quản một chút. Sau lưng ẩn giấu địch nhân như vậy, đối với bọn họ cũng không phải là chuyện tốt, phải thừa cơ móc ra.