Hôm nay, Kiều Diệp và Lục Thiều tới thôn trang ở ngoại ô kinh thành xem máy tuốt lúa do đám thợ thủ công chế tạo ra.
Mấy tên thợ thủ công nhìn thấy Kiều Diệp, đều rất tôn kính nàng
Lý lão gia tử hậu nhân Lỗ Ban nói với hai người Lục Thiều: “Thiếu gia, phu nhân, đã chế tạo xong rồi, các ngươi nhìn xem.”
Hắn nói xong liền nhét một nắm thóc vào trong máy.
Sau đó hai chân đạp mấy cái, máy móc liền động.
Đứng ở phía trên không ngừng giẫm, một người khác tiếp tục bỏ lúa vào trong máy.
Rất nhanh, lúa chẳng những từ trên rơm rạ từng hạt bị đánh xuống, ngay cả vỏ cũng tróc ra.
Lý lão gia tử tươi cười đầy mặt nói: “Cái máy tuốt lúa này còn có thể cùng nhau thoát cốc, tiện lợi lại dùng tốt. Sử dụng lại rất thuận tiện, có thể bớt việc hơn rất nhiều.”
Thời điểm thu hoạch vụ thu chính là phải tranh thủ thời gian. Loại máy tuốt lúa này của Kiều Diệp đã được cải tiến, rất thích hợp với sức lao động hiện tại.
Nàng cười nói: “Các ngươi đều cảm thấy dùng tốt, vậy chắc chắn sẽ không sai.”
Nàng lại hỏi: “Ranh địa khí đâu?”
Lý lão gia tử trả lời: “Ranh địa khí cũng dễ dùng, so với hiện tại có thể dùng ít sức hơn rất nhiều. Không chỉ là người dùng tiết kiệm sức, trâu kéo cũng nhẹ hơn không ít. Lại thêm cái chốt mở đấu ngươi làm ra, còn có thể gieo cùng nhau, dùng quá tốt. Mấy thứ này nếu dâng lên, cũng mở rộng toàn bộ Đại Dần, có thể để cho các nông dân bớt tốn sức bớt thời gian hơn.”
Thứ này dâng lên, công lao của thiếu gia và phu nhân cũng không nhỏ.
Hoàng đế phổ biến trên toàn quốc, cũng càng có lợi cho thanh danh và củng cố hoàng vị.
Kiều Diệp gật đầu: “Qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ tìm cơ hội dâng lên.”
Mặc dù máy tuốt lúa và máy cày đất đều sẽ dùng sắt nhưng triều đình hiện tại không thiếu sắt.
Giang Dực Lân ra biển ngoài mặt là làm ăn, sau lưng lại giúp triều đình khuếch trương và tìm các loại khoáng sản.
Ở hải ngoại tìm mười mấy mỏ sắt lớn, triều đình đang phái người khai thác, sắt sau khi ra khai thác liền đưa trở về. Cho nên lấy danh nghĩa triều đình chế tạo, sau đó phân phát đến các thôn trong cả nước, rất có lợi cho việc đề cao danh vọng Hoàng Đế ở dân gian.
Trước đó phản tặc ở dân gian thường xuyên gây chuyện bại hoại thanh danh Hoàng Đế, làm cho Hoàng Đế rất đau đầu. Hiện tại có thể dương danh và đề cao thanh danh, Hoàng đế khẳng định vui lòng làm.
Hoàng đế nào không hy vọng được dân tâm, thiên cổ dương danh? Hoàng đế đương nhiệm là một minh quân chăm lo việc nước, càng là minh quân càng để ý những thứ này.
Lý lão gia tử gật đầu: “Sớm dâng lên một chút, năm nay chế tạo ra, sang năm bắt đầu liền có thể phân phát xuống. Phu nhân cho ta bản vẽ khác, chúng ta tiếp tục nghiên cứu chế tạo.”
Hắn lại bổ sung một câu: “Cái xe ba bánh kia là đồ tốt, tiếp theo chúng ta làm cái này.”
Kiều Diệp gật đầu: “Cái này cũng được.”
Nàng trồng Ngân Giao Cúc trên diện rộng ở quê nhà, đám người thái tử và thất hoàng tử bao rất nhiều vườn cao su. Sang năm bắt đầu cao su có thể sử dụng với số lượng lớn. Xe đạp cũng làm ra rồi, xe ba bánh dĩ nhiên cũng không thể bỏ qua. Đến lúc đó kéo hàng hóa sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Dùng đồ ăn sáng ở thôn trang, Lục Thiều và Kiều Diệp kéo máy tuốt lúa và máy cày đất về kinh.
Kiều Diệp nằm trong lòng Lục Thiều, lười biếng nói: “Chàng qua mấy ngày nữa sẽ đi hiến sao?”
Bây giờ đã vào mùa đông, nàng có chút sợ lạnh, cho nên ở nhà và trong xe ngựa, đều thích vùi ở trong ngực tiểu tướng công. Không biết có phải là do võ công của hắn luyện khá đặc thù hay không, thân thể đông ấm hè mát. Mùa hè ôm hắn ngủ, chẳng những không nóng mà còn mát mẻ. Mùa đông được hắn ôm, thì ấm áp dễ chịu, rất là thoải mái.
Trước đây nàng hoài niệm điều hòa, không ngờ tiểu tướng công nhà mình còn có tác dụng điều hòa không khí.
Lục Thiều vén chặt áo lông cáo cho nàng: “Cái này nàng đi hiến đi. Để mẹ nuôi hoặc là Lân ca hỗ trợ đi nói với Hoàng thượng. Công lao lần này, cộng thêm lần trước, Hoàng Thượng có thể sẽ chủ động phong cho nàng một hương quân.”
Hắn lại nói: “Trực tiếp nhảy đến huyện chủ, khả năng không phải rất lớn. Hoàng đế cho dù có suy nghĩ như vậy, cũng sẽ bị không ít đại thần phản đối.”
Chỉ là hai nông cụ, cộng thêm đơn thuốc lúc trước hiến, muốn phong huyện chủ vẫn kém một chút.
Kiều Diệp cười nói: “Không vội, ta đi từng bước một. Trước tiên phong Hương Quân, chờ sau này có công lao khác, trực tiếp phong huyện chủ cũng không đường đột.” Cho dù phong Hương Quân, lần này cũng là mình kiếm được, mà không phải Thất hoàng tử hỗ trợ.
Lục Thiều cười nói: “Đúng vậy, chúng ta đi từng bước một. Hương quân chẳng qua là ván bắt cầu mà thôi.”
Hắn cúi đầu hỏi: “Kế hoạch kia của nàng, chuẩn bị khi nào dâng lên?”
Kiều Diệp ngáp một cái nói: “Sang năm đi, chàng đi tham gia thi hội. Nếu vừa vặn thi về sách luận biên cảnh, liền có thể viết chính sách mưu kế chàng nghĩ ra. Mà ta đến cung cấp đơn thuốc. Nếu như không thi, vậy chờ chàng thi đậu tiến sĩ lại đi hiến kế cùng hoàng đế, ta hiến đơn thuốc. Vợ chồng chúng ta đồng lòng kỳ lợi đoạn kim ().” () kỳ lợi đoạn kim: hai người đồng lòng thì sức mạnh sẽ giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt được kim loại.
Trước đó nàng thường xuyên nói một ít chính sách quốc gia với tiểu tướng công, liền tán gẫu qua về làm sao đối phó địch quốc ở biên cảnh. Khiến nàng có chút giật mình là, tiểu tướng công đưa ra không ít chính sách tiên tiến. Ví dụ như đồng hóa những dân tộc du mục kia, còn có dùng kinh tế, vật phẩm để ăn mòn, bóp chặt cổ họng đối phương.
Nghe hắn nói những lời này, nàng cũng nghĩ đến một số đồ vật có thể bóp chết những mục dân ở biên cảnh kia. Những dân tộc du mục kia sở dĩ chủ động xâm lược, ngoại trừ dã tâm của thượng tầng, cũng có liên quan đến bọn họ thiếu quần áo thiếu thức ăn, điều kiện cuộc sống gian khổ, đặc biệt là mùa đông. Nếu cuộc sống của bọn họ có thể cải thiện, cũng phải ỷ lại Đại Dần, vậy dân chúng dĩ nhiên là sẽ rất phản đối đánh trận.
Lục Thiều suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như vậy, quả thật sẽ là một thời cơ tốt. Lần này ca ca của nàng liên tiếp lấy về mấy tòa thành trì bị mất. Đánh trận chính là đốt tiền, còn có thành trì sau khi lấy về phải quản như thế nào. Mâu thuẫn biên cảnh, cũng là vấn đề triều đình cần giải quyết. Cho nên ta suy đoán, sang năm thi Hội rất có thể sẽ thi cái này.”
Kiều Diệp cười nói: “Vậy không phải vừa vặn sao.”
Lục Thiều cười thành tiếng, khẽ cắn vành tai nàng: “Đến lúc đó ta đỗ tiến sĩ, tranh thủ thi được nhất giáp, nàng nói không chừng có thể phong huyện chủ. Vợ chồng chúng ta cùng nhau phong quang.”
Nhất giáp là ba vị trí đầu, cũng chính là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa. Mục tiêu của hắn dĩ nhiên là trạng nguyên, lùi lại mà cầu cái khác mới là Bảng Nhãn cùng Thám Hoa.
Đời người có ba niềm vui, tha hương gặp cố tri, đêm động phòng hoa chúc, kim bảng đề danh. Sang năm hắn đều cùng nhau thực hiện.
Kiều Diệp cười khẽ: “Ta thích lời này.”
Sau khi đến kinh thành, Lục Thiều vừa vào thành đột nhiên nhận được một tin tức, muốn đi tìm Thất hoàng tử.
Kiều Diệp muốn ăn một loại bánh ngọt ở kinh thành. Nàng muốn đi mua bánh ngọt, tiện thể đi xem cửa hàng trang sức của hai người Miêu Phi Vũ.
Nàng đã vài ngày không đi xem qua, cầm tiền hoa hồng vẫn là phải để ý, vì vậy Lục Thiều xuống xe ngựa, ngồi lên một cỗ xe ngựa khác rời khỏi. Kiều Diệp thì ngồi trên chiếc xe chở đồ trang sức nhà bọn họ.
Xe ngựa kéo theo máy tuốt lúa phía sau, do thân tín của Lục Thiều chạy về.
Kiều Diệp đi đến cửa hàng trang sức, phát hiện sinh ý vẫn rất tốt. Mặc dù nghe nói kinh thành đã có cửa hàng bắt chước nhưng bởi vì kiểu dáng cùng vật liệu bên này thường xuyên mới, cho nên khách hàng cơ bản đều ổn định lại.
Ở cửa hàng trang sức đề xuất ý kiến, lại vẽ mấy tấm bản vẽ, Kiều Diệp liền rời khỏi, đi đến cửa hàng bánh ngọt.
Vừa mua mấy loại bánh ngọt muốn ra cửa, một nữ tử trẻ tuổi dung mạo khí chất tươi đẹp đi đến.
Kiều Diệp nhìn thấy đối phương, lập tức nhận ra được. Trong lòng nàng hiểu rõ, đây là hướng về phía nàng mà tới.