Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 382: Quả nhiên, nàng ta đã đoán đúng!




Vũ Chí Hành đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ôn Hương Liên tóc tai bù xù ngồi đó, sắc mặt còn có chút trắng bệch, không có chỉnh trang trang điểm, cộng thêm trải qua những chuyện này, cả người nàng ta nhìn qua rất tiều tụy, càng lộ ra vẻ già hơn bình thường vài tuổi, cũng làm cho sự ghét bỏ trong lòng Vũ Chí Hành sâu thêm vài phần. Nhưng lần này hắn không biểu hiện ra ngoài, mà là đi qua, thanh âm ôn hòa hỏi: “Sao còn chưa đi ngủ?”

Ôn Hương Liên dùng góc độ cùng biểu lộ Vũ Chí Hành thích nhất nhìn về phía hắn.

Nàng ta dịu dàng đáng thương đỏ mắt nói: “Không ngủ được. Phu quân, chàng tin tưởng thiếp, thiếp và tên hoàn khố kia thật sự không có chuyện gì. Trước hôm nay, ta còn chưa từng gặp hắn.”

Vũ Chí Hành thở dài: “Ta tin tưởng ngươi nhưng vậy thì có thể làm sao?”

Hắn cũng không có đi vòng vèo: “Trước đó lão phu nhân gọi ta qua, bảo ta hưu ngươi. Ta không đồng ý, bà ta liền uy hiếp ta. Nói nếu như ta không hưu ngươi, bà ta liền muốn đi nhà mẹ đẻ, để người nhà mẹ đẻ chèn ép ta. Sau đó để ta nhường lại đại quyền của Bá phủ, giao cho Hướng Huy.”

Trên mặt hắn ta mang theo vẻ thống khổ, lại nói: “Bà ta ép ta như vậy, ta thật sự rất khó. Nếu ta không nghe bà ta, sau này chẳng những bản thân ta sẽ khó khăn bước đi, cũng không cách nào che chở ngươi nữa.”

Ôn Hương Liên nghe nói như thế, đồng thời không thể tin được, lại đột nhiên có loại cảm giác tảng đá rốt cục rơi xuống. Nếu không phải nàng ta ở trong viện lão phu nhân an bài nha hoàn, sợ thật đúng là sẽ tin tưởng những lời này của hắn.

Lão phu nhân xác thực để cho hắn hưu nàng ta nhưng lại không có dùng việc này ép hắn, còn nói nếu như hắn thật sự không bỏ được nàng ta, cũng không miễn cưỡng nhất định phải hưu nàng ta. Nàng ta đột nhiên hiểu được, Vũ Chí Hành lấy lão phu nhân làm cớ, muốn hưu nàng ta, thật sự là làm cho nàng ta quá thất vọng cùng thất vọng đau lòng.

Nàng ta nhìn về phía hắn, nước mắt không thể không rơi xuống từng giọt từng giọt: “Cho nên ngươi đây là quyết định phải nghe theo sắp xếp của bà ta mà hưu ta?”

Nàng ta lúc này thật sự đau lòng khó nhịn. Đối với Vũ Chí Hành, nàng ta ngoại trừ là vì thân phận quyền thế của hắn, cũng thật sự yêu hắn. Đặc biệt là mấy năm nay, tình cảm của bọn họ vẫn rất tốt, hoạn nạn nâng đỡ. Cảm giác của nàng ta đối với hắn cũng càng ngày càng sâu. Nàng ta cho rằng hắn cũng giống như vậy. Ai ngờ, hắn cũng bởi vì người khác tính kế, dễ dàng hưu nàng ta như vậy. Khiến một tấm chân tình của nàng ta đặt nhầm chỗ.

Vũ Chí Hành nặng nề thở dài: “Ta cũng không muốn. Nhưng hôm nay ngươi thật sự không cẩn thận, còn bị nhiều người bắt được nhược điểm như vậy. Ta cũng không muốn nghe lão phu nhân, nhưng ta không có cách nào, không thể không nghe bà ta. Bất kể nói thế nào bà ta cũng là mẹ ta, dùng hiếu đạo ép ta, ta căn bản không có cách nào phản đối.”

Hắn cố nén sự chán ghét trong lòng, đưa tay nắm lấy Ôn Hương Liên.

“Hương Liên, ta cũng không phải muốn hưu ngươi, hưu ngươi chỉ là kế tạm thời.”

Hắn lại giống như là chân thành nói: “Chờ sau này ta hoàn toàn nắm giữ Bá phủ, leo đến vị trí ai cũng không thể chi phối ta. Ta sẽ đón ngươi trở về.”

Đây đương nhiên là lừa gạt Ôn Hương Liên. Nếu đã hưu rồi, làm sao có thể đón về. Vậy hắn không phải sẽ bị người ta cười là không thể rời khỏi một tiện nhân lẳng lơ sao? Nhưng lại phải ổn định nàng ta, để cho nàng ta ngoan ngoãn nghe lời không nên náo loạn.

Lời này cũng làm cho hy vọng cuối cùng trong lòng Ôn Hương Liên tan vỡ. Nước mắt của nàng ta không kìm nổi mà chảy ra, trái tim đau nhói. Thì ra người được nàng ta coi trọng lại dễ dàng từ bỏ như vậy, thật là đau quá.

Kiều Vũ và Kiều Diệp cũng từng có cảm giác như vậy sao? Cho nên mới oán hận nàng ta như vậy, càng không tha thứ cho nàng ta.

Cùng nhau dây dưa nhiều năm như vậy, nàng ta đối với Vũ Chí Hành rất hiểu rõ. Hắn đây là đã hạ quyết định, vô luận nàng ta cầu khẩn cùng giả bộ đáng thương như thế nào, hắn cũng sẽ không mềm lòng mà thay đổi. Giống như là đã từng, hắn phải về kinh, rõ ràng đã đồng ý sẽ cưới nàng ta nhưng không những thất hẹn, còn bỏ lại nàng ta liền đi. Quay đầu lại cưới người khác. Hắn đã từng bỏ rơi nàng ta một lần, hiện tại lại muốn từ bỏ nàng ta. Vũ Chí Hành thật sự là tốt.

Nàng ta vì hắn mà bỏ qua con gái ruột, vì hắn mà đối phó lão phu nhân cùng con riêng, vì bá phủ này trả giá nhiều tâm huyết như vậy, hắn nói bỏ liền bỏ. Hắn lại ruồng bỏ hứa hẹn và lời thề với nàng ta như vậy.

Bởi vì yêu và vô cùng để ý, cho nên khi bị bỏ qua, nàng ta nhịn không được sinh ra mấy phần hận ý. Nhưng cánh tay không lay chuyển được bắp đùi, cho dù nàng ta không tiếp nhận, thì có thể làm gì được đây? Nếu nàng không đồng ý náo lên, sẽ chỉ đẩy Vũ Chí Hành xa hơn. Hắn chẳng những vẫn sẽ kiên trì bỏ nàng ta, cũng sẽ không quan tâm đến nàng ta nữa, thậm chí còn hạ sát thủ với nàng ta dù sao nàng ta cũng biết không ít chuyện của hắn. Còn có hai đứa con của nàng ta, chỉ cần Vũ Chí Hành không giận chó đánh mèo, là có thể sống tốt. Sau này cũng có thể tìm cơ hội, ở sau lưng giúp đỡ nàng ta.

Cân nhắc lợi hại, dù cho trái tim đau đớn, nàng ta cũng có quyết đoán, vì thế sau khi suy nghĩ, nàng ta khóc nói: “Được, ta nghe lời ngươi. Vì ngươi, cái gì ta cũng nguyện ý làm. Cho dù là làm một phụ nhân bị hưu, ta cũng nhận.”

Nàng ta nhìn hắn đầy thâm tình: “Chỉ cần ngươi tốt là được.”

Chỉ có như vậy, Vũ Chí Hành mới có thể sinh ra mấy phần áy náy. Sau khi hưu nàng ta, cũng sẽ không lập tức từ bỏ nàng ta. Đến lúc đó nàng ta lại mưu đồ chuyện trở về. Nhưng chuyện hắn ruồng bỏ nàng ta trước, về sau nàng ta cũng sẽ không thật lòng với hắn nữa. Không thể không nói, hai người có thể tụ tập lại với nhau, đều là người giống nhau.

Lúc này đều đang liều mạng diễn xuất, chỉ vì lợi ích của mình.

Quả nhiên, sau khi nghe Ôn Hương Liên nói, cảm giác chán ghét của Vũ Chí Hành đã ít đi rất nhiều. Thậm chí còn sinh ra vài phần áy náy, đương nhiên cũng không có quá nhiều. Càng nhiều hơn vẫn là thỏa mãn lòng tự trọng của đại nam nhân.

Nhìn xem, hắn đã vứt bỏ nàng ta như vậy nhưng nàng ta vẫn không bỏ được hắn, vẫn toàn tâm toàn ý với hắn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước hắn mặc dù khó chịu vì Ôn Hương Liên từng gả và sinh con, vẫn đem người mang về cưới vào cửa. Từ nhỏ đến lớn, vô luận là lúc nghèo túng hay là phát đạt, chỉ có Ôn Hương Liên toàn tâm toàn ý tín nhiệm ỷ lại, cũng sùng bái ngưỡng mộ hắn.

Hắn nắm chặt Ôn Hương Liên: “Hương Liên, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không cô phụ ngươi. Ngày mai ngươi vẫn nên đi thôn trang ở trước, chờ qua sóng gió, ta liền an bài ngươi hồi kinh. Sau đó tìm cơ hội, đón ngươi về Bá phủ.”

Ôn Hương Liên cắn môi gật đầu: “Được, ta tin tưởng ngươi.”

Tiếp theo Vũ Chí Hành từ trong ngực lấy ra một phong hưu thư đưa cho nàng ta: “Ngươi cầm đi.”

Ôn Hương Liên nhận hưu thư, cúi đầu khóc thành tiếng, trong mắt một mảnh lãnh ý cùng châm chọc.

Quả nhiên, nàng ta đã đoán đúng. Hắn đã sớm viết hưu thư, nàng ta vô luận cầu khẩn cùng không đồng ý như thế nào, cũng là vô dụng. Tên khốn Vũ Chí Hành này thật tuyệt tình!

Vũ Chí Hành lại trấn an Ôn Hương Liên một trận nhưng không ngủ lại mà rời đi.

Điều này làm cho Ôn Hương Liên cũng hiểu rõ, hắn đã từng không chê mình nhưng bây giờ là thật sự ghét bỏ mình. Bởi vì hiểu rõ, cũng đoán ra hắn vì sao sẽ như vậy. Cũng bởi vậy, Ôn Hương Liên cảm thấy quá châm chọc. Tình cảm nhiều năm như vậy, nàng ta vứt bỏ và từ bỏ nhiều như vậy, Cuối cùng đạt được kết quả như vậy, thật sự là một chuyện cười.

Ôn Hương Liên không ngủ, mà sai người đi thu dọn đồ đạc. Nàng ta phải tính toán cho tương lai, trong tay có tiền mới có thể làm việc.

Sáng sớm hôm sau, nàng ta gọi con gái đến, dặn dò bọn họ một phen. Sau khi dùng xong bữa sáng không bao lâu, Vũ Chí Hành không tự mình đến nhưng lại phái thân vệ tới. Nói là Bá gia đi thượng nha nhưng lại cố ý phái bọn họ đến đưa nàng ta đi điền trang.

Ôn Hương Liên cũng không phản đối nhưng mà đưa ra ý muốn mang mấy nha hoàn bà tử, cùng đồ vật của nàng ta.

Vũ Chí Hành đã phân phó, Ôn Hương Liên muốn mang đồ cùng người cũng không cần ngăn cản. Dù sao nàng ta cũng suy nghĩ cho hắn như vậy, hắn lại hưu nàng ta, vẫn là muốn bồi thường cho nàng ta một chút, cũng bởi vậy thân vệ không ngăn trở.

Ôn Hương Liên ngồi trên xe ngựa, mặt không biểu tình nhìn Bá phủ một cái, lúc này mới buông cửa sổ xe xuống. Trong lòng mang theo hận ý rời khỏi kinh thành.

Lục Thiều nhận được tin tức từ Vũ gia ngay lập tức, cũng chia sẻ với Kiều Diệp.

Kiều Diệp có chút ngoài ý muốn, lại cảm thấy đây mới là phát triển bình thường. Dù sao Vũ Chí Hành và Ôn Hương Liên đều là người hướng tới lợi ích. Lúc yêu nhau có thể là thật yêu nhưng vì lợi ích bỏ qua nhau cũng là thật.

Nàng hỏi: “Vũ Chí Hành hưu Ôn Hương Liên, chàng nói xem, hai người sẽ trở mặt sao? Ôn Hương Liên có tâm cơ thủ đoạn, lại tâm ngoan thủ lạt, những năm này biết không ít chuyện của Vũ Chí Hành. Nếu như trả thù Vũ Chí Hành, hẳn là có thể nghĩ ra biện pháp gì. Ta thích nhất là xem chó cắn chó.”

Lục Thiều cười ôm nàng, cúi đầu hôn nàng: “Nương tử, mỗi lần chúng ta đều có thể tâm ý tương thông một chút. Ta cũng nghĩ như vậy.”

Hắn ghé sát vào bên tai Kiều Diệp thấp giọng nói: “Cho nên ta sẽ sắp xếp, để hai người hoàn toàn trở mặt, để Ôn Hương Liên hận Vũ Chí Hành tận xương, muốn trả thù hắn.”

Tiếp theo nói với Kiều Diệp mưu kế của hắn: “Ta sẽ…”

Sau khi Kiều Diệp nghe xong, ôm hắn hôn một cái thật mạnh: “Lão Lục, vẫn phải là ngươi giỏi!”