Vũ Chí Hành không có chờ lâu, nói mình sẽ suy nghĩ thật kỹ, ngồi một lát liền rời đi.
Hắn vừa đi, lão phu nhân phất phất tay với nha hoàn hầu hạ trong phòng.
“Ta muốn nằm nghỉ ngơi một chút, các ngươi đều đi ra ngoài đi.”
Bọn nha hoàn đồng loạt hành lễ lui ra ngoài. Lão phu nhân dùng một ánh mắt với ma ma thân tín, đối phương gật gật đầu với bà.
Sau khi ra ngoài, ma ma nhìn chằm chằm một nha hoàn. Quả nhiên, sau khi nàng ta thu dọn đồ đạc, liền chuồn ra khỏi tiểu viện. Đây là nha hoàn có vấn đề bên cạnh đại tiểu thư, bọn họ lại cẩn thận tra xét một lần, phát hiện lão phu nhân bên này cũng có một nha hoàn có vấn đề.
Xem ra, nàng ta hẳn là đi tìm Ôn Hương Liên, bẩm báo lời lão phu nhân và Bá gia vừa nói. Xác định nàng ta rời đi, ma ma xoay người trở về phòng.
Lúc này huynh muội Vũ Hướng Huy trốn ở phòng trong cũng đi ra.
Bà mở miệng nói: “Lão phu nhân, nàng ta đi báo tin.”
Trong tay lão phu nhân cầm một chuỗi phật châu, từng viên từng viên trơn trượt: “Ta muốn chính là nàng ta đi báo tin.”
Bằng không nha đầu phản chủ như vậy, chắc chắn sẽ không lưu lại. Bà vừa rồi là cố ý nói với Vũ Chí Hành, nếu thật sự không bỏ được Ôn Hương Liên, vậy cũng có thể không hưu nàng ta, thật ra là nói cho Ôn Hương Liên nghe.
Để Ôn Hương Liên tự mình nhìn xem, Vũ Chí Hành hưu nàng ta như thế nào.
Năm đó Vũ Chí Hành hồi kinh có thể từ bỏ Ôn Hương Liên một lần, liền có thể vì quyền thế cùng mặt mũi mà từ bỏ một lần nữa.
Vũ Hướng Huy nhìn về phía lão phu nhân hỏi: “Tổ mẫu, nếu cha con thật sự hưu Ôn Hương Liên, người nói nàng ta sẽ muốn trả thù sao?”
Hắn đại khái có thể đoán được dụng ý của tổ mẫu.
Lão phu nhân trả lời: “Khả năng không nhỏ, dù sao cũng có thể cùng cha ngươi lăn lộn với nhau nhiều năm như vậy, đều là lòng dạ hẹp hòi như nhau. Không trả thù, chúng ta cũng không có tổn thất gì.”
Nàng lại nói: “Nếu nàng ta nghĩ biện pháp trả thù, chúng ta vừa vặn vui vẻ xem kịch.”
Vũ Hướng Huy nghe xong, liền cảm thấy có đạo lý: “Cũng đúng. Tổ mẫu, lần này có phải cha ta ghét bỏ Ôn Hương Liên rồi không?”
Lão phu nhân châm chọc nói: “Còn không ghét bỏ được sao? Bằng không hắn làm sao nghe lọt lời của ta. Hắn rõ ràng có ý nghĩ muốn hưu Ôn Hương Liên, chỉ là còn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm mà thôi.”
Vũ Hướng Huy có chút không hiểu hỏi: “Không phải trước kia hắn không ghét bỏ Ôn Hương Liên thành thân, còn từng sinh hai đứa bé sao? Sao bây giờ Ôn Hương Liên đã bị người ta ôm hôn, hắn liền ghét bỏ, còn chuẩn bị hưu?”
Trước kia không phải tình vững hơn vàng sao? Lúc trước hắn tưởng cha hắn muốn đưa Ôn Hương Liên đến thôn trang tránh đầu sóng ngọn gió, còn có tình cảm sâu đậm với Ôn Hương Liên. Nhưng ý nghĩ này, vừa rồi đã bị phá vỡ.
Lão phu nhân cười nhạo: “Ngươi cho rằng trước kia hắn không để ý thân phận Ôn Hương Liên, cưới người vào cửa, thật sự là bởi vì thâm tình?”
Vũ Hướng Huy không hiểu: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Cha hắn vì Ôn Hương Liên mà cố ý an bài thân phận giả, còn không chê đối phương là thôn phụ đã từng gả cho người ta.
Lão phu nhân ngược lại đã nhìn thấu: “Trước đây chẳng qua là không làm ảnh hưởng đến lợi ích của hắn mà thôi. Hắn ở trong thời gian gian nan nhất, gặp Ôn Hương Liên. Ôn Hương Liên sùng bái hắn, càng hiến thân cho hắn trước khi kết hôn. Hắn dĩ nhiên sẽ nhớ kỹ đoạn cảm tình này. Về sau hắn đột nhiên có thể trở về, không phải liền bỏ qua Ôn Hương Liên sao? Vì đạt được ta ủng hộ, mà cưới mẹ ngươi. Sau khi cùng mẹ ngươi thành hôn, mặc kệ hắn là thật lòng hay giả ý, đối với mẹ ngươi đều rất tốt, thậm chí còn rất yêu quý. Ngay cả thông phòng tiểu thiếp cũng là mẹ ngươi an bài cho hắn. Trong lòng hắn chắc chắn rất kiềm nén, chỉ là vì muốn ngồi vững vị trí Quan Dũng Bá này, nên vẫn luôn ẩn nhẫn. Mẹ ngươi là đích nữ trong nhà, xuất thân lại rất tốt, cho nên đối với hắn cũng sẽ không giống Ôn Hương Liên, ngưỡng mộ nịnh nọt hắn. Cho nên sau khi mẫu thân ngươi chết, hắn hẳn là không muốn cưới một quý nữ nhà cao cửa rộng đến đây. Cộng thêm, cao môn quý nữ quý nào có hữu dụng đối với hắn bằng ta. Ta lợi dụng tất cả quan hệ trong tay, cộng thêm nhà mẹ đẻ ta luôn nâng đỡ hắn. Hắn mới có thể ngồi vững ở vị trí Bá gia, mới có thể tiến vào ngũ thành Tư Mã có thực quyền, cũng từng bước một thăng chức. Hắn biết, ta sợ hắn cưới một quý nữ nhà cao cửa rộng, mà đối với các ngươi không tốt, ta sẽ không ép được. Cho nên vì để cho ta an tâm, hắn liền nghĩ đến Ôn Hương Liên. Nữ nhân này có thể dịu dàng ngoan ngoãn, lại nghe lời, càng dễ nắm bắt hơn đối với hắn. Nếu không, cho dù cưới một nữ tử thân phận không cao, cũng chưa chắc có thể một lòng với hắn. Dù sao Ôn Hương Liên không có gia thế, còn đã thành thân từng có con, muốn ngồi vững trên ghế Bá phu nhân này, cái gì cũng phải dựa vào hắn, nghe hắn. Hơn nữa Ôn Hương Liên đổi thân phận, ngay cả ta cũng giấu được, người ở kinh thành lại không biết quá khứ và thân phận của Ôn Hương Liên, hắn cũng sẽ không mất mặt. Đương nhiên, bởi vì đoạn quá khứ khi còn trẻ, hắn thật sự thích Ôn Hương Liên, sau khi trở về vẫn nhớ thương nàng ta.”
Bà lại nói: “Lần này Ôn Hương Liên là ở trước mặt nhiều người như vậy, bị một tên công tử bột vừa ôm vừa hôn. Lại càng truyền khắp kinh thành, chuyện cha ngươi bị đội nón xanh, bị mọi người đều biết. Hắn sẽ cảm thấy mất mặt và khó xử, ở trước mặt đồng liêu không ngẩng đầu lên được, sợ bị người chê cười. Hắn đã từng có thể tiếp nhận Ôn Hương Liên, đó là bởi vì hắn đội nón xanh cho người khác, hắn có thể còn rất đắc ý. Bây giờ biến thành mình bị đội nón xanh, trên mặt và trong lòng hắn làm sao có thể chịu được. Cộng thêm lời trước đó ta nói, phát sinh chuyện như vậy, người muốn kéo hắn xuống ngựa, dĩ nhiên là muốn thừa cơ bỏ đá xuống giếng. Cho nên hắn sẽ lo lắng, sợ ảnh hưởng tới tiền đồ tương lai, sau đó lựa chọn từ bỏ. Về phần ghét bỏ Ôn Hương Liên, chẳng qua là hắn tìm một cái cớ, cùng tự mình an ủi mà thôi. Như vậy hắn có thể an tâm nghĩ, đều là lỗi của Ôn Hương Liên, hắn cũng là bị ép bất đắc dĩ.”
Không thể không nói, lão phu nhân cơ bản đã vạch trần tâm tư của Vũ Chí Hành.
Vũ Hướng Huy nghe xong, không khỏi cảm thán: “Gừng càng già càng cay, vẫn là tổ mẫu nhìn thấu triệt.”
Phân tích như vậy, hắn cũng hiểu, cũng là bị nam nhân chạm qua nhưng vì sao trước kia cha hắn không chê không từ bỏ Ôn Hương Liên, hiện tại lại hoàn toàn ngược lại, chỉ có thể nói Ôn Hương Liên phó thác sai người rồi. Đương nhiên, Ôn Hương Liên vốn cũng không phải người tốt lành gì. Lúc trước chưa lập gia đình đã cùng cha hắn giảo hợp bên nhau, hắn cũng không tin chỉ vì tình cảm. Khẳng định vẫn là bởi vì thân phận của cha hắn, kém hơn nữa cũng tốt hơn so với gả cho tiểu tử trong thôn. Ít nhất ăn mặc không lo, còn có nha hoàn hầu hạ. Về sau cha hắn có thể cho nàng ta vinh hoa phú quý, nàng ta dĩ nhiên cái gì cũng nghe cha hắn, một lòng với cha hắn.
Hắn đột nhiên chờ mong, cũng tò mò sau khi bị cha hắn hưu, Ôn Hương Liên sẽ làm như thế nào.
Bên kia.
Quả nhiên nha hoàn kia lén lút đi tới sân của Ôn Hương Liên.
Sau khi được đưa vào, nhìn thấy Ôn Hương Liên, nàng ta liền thuật lại nguyên vẹn cuộc đối thoại giữa lão phu nhân và Vũ Chí Hành.
Ôn Hương Liên nghe xong, sắc mặt thay đổi nhiều lần. Sau đó để cho nha hoàn này rời đi trước, tiếp tục đi viện lão phu nhân hỏi thăm tin tức. Huynh đệ nha hoàn này phạm tội, bị nàng ta nắm thóp, chỉ có thể dốc sức vì nàng ta. Nàng ta cũng không nghi ngờ lời nói của đối phương.
Sau khi đám người rời đi, cả người nàng ta ngồi ngẩn người, suy nghĩ rất nhiều.
Nàng ta càng khẩn trương cùng sợ hãi, Vũ Chí Hành đến cùng sẽ lựa chọn như thế nào đây? Nếu lựa chọn hưu nàng ta, nàng ta nên làm cái gì bây giờ? Tiếp theo nàng ta lập tức phủ định, không, sẽ không. Hắn yêu nàng ta như vậy, trước kia cò có thể tiếp nhận chuyện nàng ta lập gia đình sinh con. Hiện tại nàng ta và tên công tử ăn chơi kia căn bản không có cái gì, hắn hẳn là cũng có thể tiếp nhận mà.
Ôn Hương Liên không có khẩu vị, bữa tối cũng không có ăn. Đến đêm khuya, cũng một mực ngồi không nhưng trong lòng lại không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Vũ Chí Hành không tới, vậy có phải đại biểu, ngày mai sẽ dựa theo trước đó đã nói, chỉ là đưa nàng ta đi thôn trang tránh đầu sóng ngọn gió hay không?
Nhưng vừa nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy nha hoàn gác đêm ở cửa cung kính hô: “Thỉnh Bá gia an!”
Một tiếng này, khiến sắc mặt Ôn Hương Liên trắng bệch.