Khi người hầu đưa lưng về phía bên này đi về phía bình phong. Tiêu công tử từ cửa ra vào vừa muốn đi về phía Vũ đại tiểu thư.
Kiều Diệp rón rén đi ra từ sau cánh cửa. Động tác nhanh nhẹn nhón mũi chân đi một bước, đưa tay trực tiếp chém vào sau gáy Tiêu tiểu công tử. Đây là tiểu tướng công dạy nàng, hạ tay thế nào, đánh vào vị trí nào liền có thể chém ngất người. Nàng vốn khí lực lớn, cho nên sẽ không tồn tại tình huống chém không ngất đối phương. Lúc này còn cố ý thu chút lực đạo, dù sao một hồi còn phải để Tiêu tiểu công tử phục dụng giải dược, tự động tỉnh lại.
Đối phương còn chưa kịp phản ứng, đã hôn mê bất tỉnh. Kiều Diệp tiếp được Tiêu tiểu công tử, cũng xách cổ áo hắn nhẹ đặt trên mặt đất.
Tên người hầu kia đi đến bên bình phong, vừa định đi vào. Kiều Diệp còn cầm một bộ y phục, nhanh chóng đi về phía đối phương.
Đối phương nghe phía sau vang lên tiếng bước chân tới gần mình. Có chút tò mò vì sao công tử cũng tới, vì vậy hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại nhưng vừa quay đầu, một bộ y phục đã rơi vào trên mặt hắn.
Hắn không nhìn thấy gì cả, vừa định đưa tay ra cầm lấy quần áo nhưng sau gáy tê rần, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Lần này Kiều Diệp không quan tâm, khiến đối phương nặng nề đập xuống đất. Nàng thì quay người đi đóng cửa phòng khách lại, để phòng ngừa người Tiêu phủ khác tới nhìn thấy.
Trước khi đóng cửa lại, nàng trước tiên hướng bên ngoài học vài tiếng mèo kêu.
Một lát sau, bên ngoài vang lên giọng nam.
“Phu nhân, là chúng ta.”
Kiều Diệp lúc này mới mở cửa ra, chỉ vào Tiêu tiểu công tử trên mặt đất: “Người này ném đi lương đình cùng Ôn Hương Liên yêu đương vụng trộm. Người kia, tìm một nơi vắng vẻ ném qua, trong thời gian ngắn hắn không tỉnh lại được.”
Xuống tay với người hầu, nàng không có thu lực, cho nên đối phương nhất thời nửa khắc có thể sẽ không tỉnh lại.
Rất nhanh từ bên ngoài tiến vào hai người cũng mặc quần áo thị vệ: “Vâng, cẩn tuân phu nhân an bài.”
Sau khi nói xong, một người khiêng Tiêu tiểu công tử rời khỏi. Một người khác thì khiêng người hầu rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Kiều Diệp gọi Vũ đại tiểu thư một tiếng.
Vũ đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vài phần ửng đỏ, hiển nhiên là khẩn trương cùng kích động.
Nàng hỏi: “Kiều tỷ tỷ, chúng ta khi nào đi xem kịch vui?”
Vừa rồi sau khi nàng nghe được cuộc đối thoại của hai người Tiêu tiểu công tử, liền hiểu được Kiều Diệp đều đoán trúng. Trong lòng cũng sinh ra oán hận rất lớn đối với mẹ kế. Nếu hôm nay không có Kiều Diệp, nàng đã xong đời rồi.
Kiều Diệp cười nói: “Đi, đi ngay bây giờ. Chúng ta đi trốn sau khu vườn hoa phía trước. Chờ trò hay xem xong, lại chuồn êm trở về.”
Vũ đại tiểu thư hưng phấn đứng dậy: “Được!”
Sau đó hai người đóng cửa lại, không đi theo con đường bình thường, mà là đi vòng qua rừng trúc.
Thị vệ đã đặt Tiêu tiểu công tử ở vị trí lương đình. Hai người bọn họ khom lưng đi đến phía sau đám hoa trốn đi. Thông qua khe hở của cánh hoa, có thể nhìn thấy một số tình huống bên ngoài.
Một lát sau, Ôn Hương Liên đi theo một nha hoàn tới đình nghỉ mát bên này. Có thể là cảm giác có chút không đúng. Ôn Hương Liên chủ động nhìn về phía nha hoàn kia hỏi: “Phu nhân các ngươi rốt cuộc muốn cho ngươi dẫn ta đi nơi nào?”
Nha hoàn kia đột nhiên nở nụ cười quỷ dị với Ôn Hương Liên.
Khi Ôn Hương Liên còn chưa kịp phản ứng. Đột nhiên một bàn tay kéo nàng tới, nhét một viên thuốc vào trong miệng nàng ta, còn cưỡng ép bóp miệng của nàng ta, nâng cằm, thuận cổ họng. Khiến nàng ta không khỏi nuốt viên thuốc xuống. Chờ viên thuốc nuốt xuống, nha hoàn kia cũng buông nàng ta ra.
Sắc mặt Ôn Hương Liên đại biến, vội vàng che nàng: “Ngươi cho ta ăn cái gì? Ngươi muốn làm gì?”
Nha hoàn chỉ cười với nàng, không nói gì. Ôn Hương Liên không nhịn được, muốn đưa tay bóp yết hầu thúc nôn nhưng đầu ngón tay mới đặt tới bên miệng, đột nhiên cảm giác đầu óc choáng váng mắt tối đen. Trước khi ngất đi, trong lòng nàng ta chỉ có một ý nghĩ, xong rồi.
Nàng ta ngược lại không liên tưởng đến Kiều Diệp và kế nữ. Dù sao đây chính là Tiêu phủ, Kiều Diệp không có khả năng có bản lĩnh lớn như vậy, có thể an bài hoặc là mệnh lệnh nha hoàn ám toán nàng ta. Vậy chỉ có thể là Tiêu phu nhân. Nàng ta liền rất khó hiểu, Tiêu phu nhân đến cùng muốn làm gì?
Vừa rồi nha hoàn này, đi đến bên người nàng ta thấp giọng nói, Tiêu phu nhân có việc muốn tìm nàng ta, bảo nàng ta đi đến một nơi chờ một chút. Mà nha hoàn này xuất hiện, cũng không khiến cho nha hoàn khác hoài nghi, thậm chí còn chào hỏi nha hoàn hầu hạ tại yến hội. Cho nên nàng ta cũng không hoài nghi, đi theo đối phương tới đây. Nhưng vì sao đối phương muốn làm nàng ta choáng váng? Chỉ là lúc này nàng ta cũng không thể không suy nghĩ nhiều, bởi vì rất nhanh liền bất tỉnh nhân sự.
Nàng ta ngất đi, từ bên cạnh đi ra một gã thị vệ, chính là người đầu tiên đi ra gặp Kiều Diệp.
Hắn vừa ra tới, đưa cho nha hoàn kia một bao bạc. Nha hoàn kia cất kỹ bạc, lập tức liền quay người biến mất ở phụ cận.
Hôm nay nàng không thể xuất hiện nữa. Nếu không chỉ sợ bị Ôn Hương Liên nhìn thấy.
Thị vệ khiêng Ôn Hương Liên vào trong lương đình, ngồi cạnh Tiêu tiểu công tử, còn bày ra tư thế cho hai người.
Tiêu tiểu công tử ôm Ôn Hương Liên, miệng còn hôn lên gò má Ôn Hương Liên. Tay Ôn Hương Liên ôm lấy Tiêu tiểu công tử. Từ con đường hoa viên kia đi tới, có thể liếc mắt nhìn thấy tư thế mập mờ này của hai người trong lương đình.
Kiều Diệp xuyên thấu qua kẽ hở của đám hoa nhìn thấy cảnh này, cũng phải thầm khen tên thị vệ này, đối phương bày ra tư thế này quá tuyệt.
Tiếp theo thị vệ này không rời khỏi, mà là nói với một phương hướng: “Đi gọi người đi.”
Bên kia vang lên tiếng nói của một người: “Được!”
Kiều Diệp nghe ra được, là người khiêng Tiêu tiểu công tử đi.
Vũ tiểu thư cũng xuyên qua khe hở loáng thoáng thấy được tình huống bên ngoài, không nhịn được nghĩ đến, cũng không biết sau khi cha nàng biết chuyện mẹ kế vụng trộm sẽ có phản ứng gì. Hôm nay kế mẫu tính toán nàng, nàng cũng không tin cha nàng cái gì cũng không biết. Hai người không phải tình vững hơn vàng, từ lúc còn trẻ đã yêu nhau vụng trộm sao. Nàng muốn nhìn xem, sau khi cha nàng bị đội nón xanh, có thể vẫn yêu mẹ kế như cũ hay không. Cho dù cha nàng hẳn là sẽ đoán được, mẹ kế là bị tính kế nhưng mẹ kế bị nhiều người nhìn thấy vụng trộm với Tiêu công tử như vậy, đây chính là đội nón xanh. Cha nàng có nỗi khổ khó nói, cũng sợ là sẽ nhịn không được mà chán ghét. Nàng rất chờ mong xem trò hay sau khi hồi phủ.
Ngay tại thời điểm nàng nghĩ những thứ này, phía trước truyền đến tiếng nói.
Thanh âm nghe cách bên này còn có chút khoảng cách, hiển nhiên là đám người Tiêu phu nhân đến.
Tên thị vệ còn ở trong lương đình kia, lập tức phân biệt đút cho Tiêu tiểu công tử và Ôn Hương Liên một viên thuốc. Tiếp theo lật xuống lương đình, nhanh chóng trốn đến phía sau hòn non bộ.
Phía sau vị trí lương đình có một tay vịn, cho nên dù hai người ngất đi, hắn tựa hai người vào tay vịn, cũng không ngã xuống, mà là rất thân mật dựa vào cùng nhau. Nhìn từ góc độ đại lộ tới, chính là hai người đang thân mật kề vai, tóc mai thân thiết.
Vũ tiểu thư thấy thế, không nhịn được khẩn trương lại kích động nắm hai tay, từ trong khe hở nhìn. Ánh mắt Kiều Diệp lộ ra vài phần hứng thú, trò hay mở màn.
Tiêu phu nhân mang theo một đám phu nhân tiểu thư đi tới. Bà ta vừa rồi nghe một thị vệ báo lại, nói nhìn thấy có người đang vụng trộm yêu đương ở đình nghỉ mát trong hậu hoa viên. Hắn không dám đi qua quấy nhiễu, nghĩ trước bẩm báo phu nhân.
Tiêu phu nhân đương nhiên sẽ không suy nghĩ đó là nhi tử bảo bối của bà ta và Ôn Hương Liên. Đầu tiên bà ta ngơ ngác nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Hẳn là con trai của bà ta và Vũ đại tiểu thư. Mặc dù không biết vì sao nhi tử không ở trong phòng khách hủy đi sự trong sạch của Vũ đại tiểu thư. Bà ta suy đoán có thể là không muốn lúc bọn họ đi qua nhìn thấy cái gì, phải chờ ngày nạp thiếp lại phá thân thể của đối phương.
Thị vệ này sợ cũng là nhi tử phân phó cố ý tới gọi bà ta. Bà ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, vì vậy cố ý lớn tiếng nói: “Cái gì? Có người ở đình nghỉ mát gặp riêng? ”
“Ta thật muốn xem xem là ai có lá gan lớn như vậy, lại làm ra loại chuyện này.”
Bà ta nói xong giống như là vội vã muốn đi xem, không kịp nói chuyện với phu nhân tiểu thư ở đây, liền vội vã rời đi.
Vệ Phong Hoa hơi lo lắng cho Kiều Diệp, một mặt cũng nhớ rõ Kiều Diệp dặn dò qua bà. Nếu như Tiêu phu nhân làm bộ vội vàng rời đi, bà liền đi theo xem xét, vì thế bà đứng dậy: “Cái gì? Lại còn có chuyện như vậy?”
Bà cố ý nói xong, liền đi theo hướng Tiêu phu nhân rời đi: “Ta cũng đi xem một chút.”
Các phu nhân tiểu thư khác thấy thế, dĩ nhiên cũng tò mò đi theo. Nếu không có Vệ Phong Hoa nói ra, những người này cũng sẽ bị lão ma ma dẫn dắt đuổi theo. Hiện tại có Vệ Phong Hoa chủ động dẫn đầu, cũng giúp lão ma ma bớt việc.