Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 371: Nhưng khẳng định có vấn đề




Kiều Diệp cũng khiến nha hoàn kia rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tiếp tục dập đầu nhận sai với hai người Kiều Diệp, ngược lại sẽ chứng thực nàng là cố ý. Nhưng cầu tình với phu nhân, vậy sẽ thảm hại hơn. Dù sao thủ đoạn chỉnh đốn hạ nhân của phu nhân, nàng ta cũng thấy không ít.

Nha hoàn quỳ trên mặt đất, trong lúc nhất thời không biết muốn nói cái gì, chỉ cúi đầu tiếp tục khóc.

Sau khi nha hoàn này hắt nước chè, cố ý bức bách hai người Kiều Diệp, là lão ma ma kia phân phó. Bất quá Tiêu phu nhân lại đem tội này đổ lên đầu Kiều Diệp và Vũ đại tiểu thư. Cảm thấy hai nha đầu chết tiệt này thật sự quá càn rỡ. Đặc biệt là Kiều Diệp này, ỷ vào có Vệ Phong Hoa làm chỗ dựa, một mực kiêu ngạo ở trước mặt bà ta.

Việc hôm nay bà ta nhớ kỹ, về sau luôn có thể thu thập nha đầu chết tiệt gấp bội. Bà ta lạnh lùng quét mắt nhìn nha hoàn đang khóc trên đất, cái thứ thành sự không có bại sự có thừa này, trước kia để làm loại chuyện này không phải rất lanh lợi sao, hôm nay thật quá mất mặt.

Bà ta lạnh lùng nhìn về phía ma ma bên cạnh: “Còn đứng đấy làm gì? Nha hoàn này va chạm khách quý, vì chạy trốn trừng phạt, còn vô lễ như vậy với khách quý. Mau kéo xuống chịu phạt, lại thêm mười côn.”

Bà ta nói như vậy, cũng là tỏ vẻ đây không phải bà ta an bài phân phó. Tiêu phủ bọn họ rất có quy củ, nha hoàn phạm sai lầm thì phải trừng phạt.

Lão ma ma cũng phản ứng lại: “Vâng!”

Tiếp theo dẫn theo hai người, kéo nha hoàn trên mặt đất ra ngoài phạt trượng.

Nha hoàn kia căn bản không dám cầu tình với Tiêu phu nhân, chỉ có thể trong lòng một mảnh ai lương. Phu nhân và ma ma quá độc ác, phân phó bọn họ làm việc, cuối cùng không may chỉ có bọn họ. Ngoại trừ oán hận hai người Kiều Diệp, đối với Tiêu phu nhân cùng ma ma cũng tràn đầy oán khí.

Nha hoàn khác của Tiêu phủ thấy thế, cũng có chút ưu tư, có loại cảm giác thỏ chết cáo buồn.

Chờ sau khi kéo nha hoàn ra ngoài. Tiêu phu nhân nhìn mọi người lộ ra nụ cười xin lỗi: “Nha hoàn trong phủ không hiểu quy củ, để mọi người chê cười. Mọi người tiếp tục dùng bữa đi, sau khi dùng xong chúng ta xem kịch vui.”

Lại nói sang chuyện khác: “Xem các ngươi còn muốn nghe kịch gì, cứ việc nói với con dâu ta, để nàng đi chọn kịch.”

Một phu nhân có quan hệ tốt với Tiêu phu nhân lập tức giải vây cười nói: “Ta vừa vặn muốn xem mấy vở kịch, hôm nay phải xem thật tốt.”

Tiêu phu nhân nhìn đối phương cười nói: “Ngươi cứ việc nói.”

Chủ đề trước đó, mới xem như trôi qua.

Vệ Phong Hoa và Kiều Diệp cũng không níu lấy không thả, dù sao đây là ở Tiêu phủ. Hơn nữa một mực không buông tha, cũng sẽ khiến mọi người phản cảm. Dù sao đã ấn định vấn đề của Tiêu phu nhân rồi, bọn họ liền có chừng có mực.

Tiêu phu nhân thấy Vệ Phong Hoa và Kiều Diệp không nói gì nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu không, tiếp tục dây dưa, bà ta cũng chỉ có thể bất chấp tất cả đối đầu với hai người. Tiếp theo bà ta lại phân phó một nha hoàn thân tín: “Y phục của Kiều tiểu nương tử và Vũ đại tiểu thư bẩn, ngươi dẫn bọn họ đến phòng khách, đổi bộ mới đi.”

Kinh thành nhà ai tổ chức yến hội, đều sẽ ngầm chuẩn bị mấy bộ quần áo mới sạch sẽ, chính là sợ xảy ra chuyện không cẩn thận làm bẩn quần áo, muốn đi thay đổi này,. Cũng bởi vậy Tiêu phu nhân nói như vậy, ngược lại không khiến cho ai hoài nghi.

Kiều Diệp trước đó rất nhanh nhẹn né tránh nước chè. Theo lý thuyết, nàng căn bản không cần đi thay quần áo nhưng nghe Tiêu phu nhân phân phó nha hoàn như vậy, nàng liền biết Tiêu phu nhân cùng Ôn Hương Liên quả nhiên tính toán mình vào. Để cho nàng và Vũ đại tiểu thư đi thay quần áo, mới là bữa ăn chính hôm nay, cho nên nàng không cự tuyệt, cùng Vũ đại tiểu thư liếc nhau, liền đi theo nha hoàn rời khỏi bên này.

Vệ Phong Hoa nhận được ánh mắt của Kiều Diệp, để bà yên tâm. Bà biết Tiểu Diệp Tử cho tới bây giờ đến Tiêu phủ đã có chuẩn bị, cho nên không đi theo.

Bên kia.

Nha hoàn kia dẫn Kiều Diệp hai người đi được một nửa, đến một đình nghỉ mát gần hậu hoa viên.

Nàng ta đột nhiên ôm bụng nói: “Kiều tiểu nương tử, Vũ tiểu thư, thật sự xin lỗi, nô tỳ đau bụng quá.”

Nàng ta đưa tay chỉ chỉ một ngã ba nói: “Nếu không các ngươi đi phòng khách trước, từ con đường này đi đến cuối cùng là được. Trong phòng khách đặt quần áo sạch sẽ, các ngươi tìm một bộ đổi. Nô tỳ rất nhanh liền tìm đến các ngươi.”

Nàng ta đã nói như vậy, Kiều Diệp hai người cũng không thể ngăn cản nàng ta. Dù sao con người có ba chuyện cấp bách, hơn nữa nếu nha hoàn này không đi, vở tuồng làm sao hát được.

Kiều Diệp gật đầu với nàng ta: “Được, ngươi đi đi, chúng ta tự mình đi phòng khách trước.”

Nha hoàn đối với nàng hơi hạ thấp người, vẻ mặt cảm kích nói: “Đa tạ Kiều tiểu nương tử.”

Nói xong nàng ta giống như thật sự không nín được, ôm bụng chạy về hướng ngược lại.

Đám người biến mất khỏi tầm mắt, Kiều Diệp khoác lên cánh tay Vũ đại tiểu thư: “Chúng ta đi phòng khách đi.”

Sau đó bóp bóp cánh tay Vũ đại tiểu thư, lại khẽ lắc đầu với nàng, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được, rất nhẹ nói: “Có người theo dõi, chúng ta cứ vừa đi vừa nói đi.”

Vũ đại tiểu thư cũng không phát hiện có người ẩn nấp nhưng lại tin tưởng Kiều Diệp. Nàng làm bộ cái gì cũng không biết, cười nói: “Được, vậy chúng ta đi qua đó trước đi.”

Vì vậy hai người vừa đi về phía phòng khách, vừa tán gẫu chuyện phiếm về cửa hàng của Miêu Phi Vũ.

Vũ đại tiểu thư nói nàng cũng đi làm mấy món trang sức, cảm giác rất thú vị. Khen Kiều Diệp lợi hại, loại chủ ý này cũng có thể nghĩ ra được. Tiếp theo cùng Kiều Diệp tham thảo kiểu dáng.

Sắp đi đến cuối con đường nhỏ này, Kiều Diệp phát hiện người đi theo bọn họ đã rời đi, hẳn là đi báo tin. Quay đầu lại nhìn kỹ một chút, xác thực không có người. Lúc này mới nói với Vũ đại tiểu thư: “Người đi rồi, có thể yên tâm nói chuyện.”

Vũ đại tiểu thư vẫn luôn lo lắng: “Kiều tỷ tỷ, bọn họ bảo chúng ta đi phòng khách, có phải muốn tính kế chúng ta cái gì hay không?”

Vũ đại tiểu thư ở Bá phủ được tổ mẫu và ca ca ruột che chở, rất nhiều chuyện bọn họ đều giải quyết. Cộng thêm mẹ ruột qua đời, nàng và mẹ kế đi lại rất ít. Mẹ kế ở hậu viện cùng thiếp thất tranh đấu, nàng cũng không tham dự nghe ngóng quá nhiều. Cho nên nàng cũng chưa từng gặp bao nhiêu âm mưu ở hậu trạch. Đương nhiên, nàng cũng không ngốc, mặc dù không biết nha hoàn của Tiêu phu nhân muốn dẫn bọn họ đi phòng khách làm gì nhưng chắc chắn có vấn đề.

Kiều Diệp cũng phát hiện Vũ đại tiểu thư thông minh nhưng vẫn duy trì vài phần đơn thuần.

Nàng thấp giọng nói: “Ngươi có thể bị loại bỏ hay không thì chưa biết nhưng tuyệt đối là muốn tính toán chúng ta. Hơn nữa trọng điểm là tính kế ngươi.”

Tiếp theo nàng đưa tay chỉ chỉ vào một cái túi thơm treo trên người Vũ đại tiểu thư: “Đây là ai đưa cho ngươi? Có phải hôm nay trước khi ra ngoài, mới treo cho ngươi hay không?”

Vũ đại tiểu thư ngẩn người, trả lời: “Đúng vậy, hôm nay trước khi ra ngoài, là nha hoàn hầu hạ bên cạnh ta cố ý treo lên cho ta. Nói là mùi vị này dễ ngửi, không đậm không nhạt vừa vặn.”

Nàng đột nhiên nhớ tới, trước đó Kiều Diệp nói trên người nàng có vấn đề, vì vậy phản ứng rất nhanh hỏi: “Túi thơm này có phải có vấn đề hay không?”

Kiều Diệp gật đầu nói: “Đúng, mùi của túi thơm này, ta ngửi thấy không thích hợp. Chỉ là đeo như vậy và ngửi sẽ không bị gì nhưng nếu tiếp xúc với một loại hương khác, sẽ sinh ra một loại mùi thơm thúc tình. Cho nên ta đoán, trong phòng khách kia khẳng định đốt huân hương khác với bình thường.”