Tiêu phu nhân không cách nào lấy thân phận cao nữa, chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Bà ta nhìn về phía con dâu cả nói: “Ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Phải bắt đầu tiệc rượu rồi chứ?”
Con dâu lớn của bà ta lập tức cười trả lời: “Đã có thể bắt đầu tiệc rồi. Ta bày yến hội ở hậu viện, còn mời gánh hát hát hí khúc.”
Nàng đứng dậy làm tư thế mời mọi người: “Các vị phu nhân tiểu thư, xin theo ta cùng đi đi.” Sau đó lại chủ động tiến lên đỡ mẹ chồng nàng.
Tiêu phu nhân mất mặt, điều này sẽ rất khó chịu, cũng không muốn nói chuyện với ai, vì thế đỡ con dâu đi ở phía trước.
Mọi người dồn dập đứng dậy, đi theo ở phía sau. Thần sắc cũng không thay đổi nhưng trong lòng lại có đủ loại suy nghĩ.
Các nàng bất ngờ lại không bất ngờ. Bất ngờ là Tiêu phu nhân đối đầu với Vĩnh An quận chúa, nhanh như vậy đã thua trận.
Hiện tại chẳng những không có thu thập sửa chữa được Kiều Diệp, còn mất mặt, không quá bất ngờ là, bọn họ vẫn luôn biết Vĩnh An quận chúa rất kiêu ngạo tùy ý. Toàn bộ kinh thành ngoại trừ hai vị trong hoàng cung kia, những người khác không có gì khiến nàng kiêng kỵ hoặc là sợ hãi. Có thái hậu làm chỗ dựa, phu nhân và tiểu thư các nhà không ai muốn đắc tội với Vĩnh An quận chúa, cho nên lần này Tiêu phu nhân và Vĩnh An quận chúa đối đầu, Tiêu phu nhân hoàn toàn bại, chỉ là với tính tình của Tiêu phu nhân, trước mặt mọi người mất mặt lớn như vậy, sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ.
Không làm gì được Vĩnh An quận chúa lại có thể tìm cơ hội gây sự với Kiều Diệp. Dù sao Vĩnh An quận chúa không có khả năng mỗi lần đều ở bên cạnh Kiều Diệp, vì vậy không ít phu nhân tiểu thư có ấn tượng không tệ với Kiều Diệp đều mịt mờ ném ánh mắt đồng tình với nàng.
Cảm quan Kiều Diệp rất mẫn cảm, dĩ nhiên phát hiện, cũng đoán được bọn họ nghĩ cái gì nhưng nàng lại không sợ, luôn có cách hóa giải.
Đoàn người đi theo mẹ chồng con dâu Tiêu phu nhân đi về phía hậu viện.
Kiều Diệp đi tới, phát hiện Vũ đại tiểu thư bị người chen đến bên cạnh nàng.
Tiếp theo nhạy cảm ngửi được, trên người đối phương có một mùi hương lạ. Nàng không khỏi nhìn về phía Vũ đại tiểu thư.
Vũ đại tiểu thư thấy Kiều Diệp nhìn mình, nàng lộ ra nụ cười thân thiện, còn chủ động chào hỏi Kiều Diệp: “Chào Kiều tiểu nương nương!”
Nhà nàng từ hôn, đã đắc tội Tiêu phu nhân. Bây giờ e rằng đối phương cũng coi nàng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, cho nên nàng không sợ đắc tội đối phương, hơn nữa nàng nghe đại ca nói, lén cùng vợ chồng Kiều Diệp kết minh, muốn đối phó mẹ kế cùng cha nàng. Địch nhân của địch nhân, dĩ nhiên chính là bằng hữu.
Ca ca của nàng còn dặn dò, hôm nay để nàng đi theo Kiều Diệp là tốt nhất. Có chuyện gì, nàng và Kiều Diệp có thể quan tâm lẫn nhau, cũng vì vậy vừa rồi có người chen vào nàng, nàng liền nhân cơ hội bị “chen” đến bên cạnh Kiều Diệp.
Kiều Diệp cũng nở nụ cười dịu dàng với nàng: “Chào Vũ tiểu thư!”
Nàng chủ động hàn huyên: “Nhìn thấy ngươi, ta có loại cảm giác mới quen đã thân.”
Vũ đại tiểu thư cười nói: “Ta cũng có cảm giác này.”
Kiều Diệp trạc tuổi nàng, trước đây cô đã nghe qua không ít chuyện của Kiều Diệp, cho nên vẫn luôn ôm lòng tò mò và bội phục Kiều Diệp. Hôm nay nhìn thấy Kiều Diệp, phát hiện đối phương ưu tú và lợi hại hơn so với trong tưởng tượng.
Dù sao trước đó nếu đổi thành những người khác, đã sớm chịu thua Tiêu phu nhân, làm sao còn dám cứng rắn ép buộc trở về. Nàng rất thích nữ tử có tính tình như Kiều Diệp, cũng khó trách có thể được Vĩnh An quận chúa thích như vậy, ấn tượng đầu tiên của nàng với Kiều Diệp cũng rất có hảo cảm.
Tiếp theo hai người vừa đi vừa trò chuyện. Những người khác cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là hai người tuổi tác tương đương, lại không được Tiêu phu nhân thích, cho nên trò chuyện rất hợp ý.
Ôn Hương Liên cách đó không xa nhìn về phía hai người trò chuyện vui vẻ, đáy mắt lộ ra tinh quang.
Quả nhiên hai nha đầu chết tiệt không bớt việc lại bị ghét có thể chơi cùng nhau. Bây giờ hai người nhìn qua ở chung tốt như vậy, một lát nữa bị tính kế vừa vặn sẽ không bị người hoài nghi. Tốt lắm, đúng là trời giúp bọn họ.
Đi đến hậu viện, Vũ đại tiểu thư vốn muốn đi tìm kế mẫu ngồi. Ôn Hương Liên lại chủ động đi tới. Một bộ dáng hiền mẫu nhìn nàng nói: “Ta thấy ngươi và Kiều tiểu nương tử ở chung rất tốt. Hay là ngồi chung bàn với nàng ta đi. Cô nương ở tuổi này của các ngươi, hẳn là có thể tán gẫu được.”
Về phần nàng ta, vẫn là không ngồi cùng bàn với Kiều Diệp. Sợ nha đầu điên kia đột nhiên nhằm vào nàng, không cẩn thận bại lộ thân phận của nàng ta.
Vũ đại tiểu thư đoán được hôm nay mẹ kế hẳn là sẽ không an phận nhưng lại không ngờ rằng, nàng ta sẽ để cho mình và Kiều Diệp ngồi chung. Đây lại là vở kịch gì vậy? Nhưng vừa vặn hợp ý của nàng, vì thế nàng nhu thuận nghe lời, nói: “Được!”
Ôn Hương Liên sắp xếp cho Vũ đại tiểu thư xong, mình thì dẫn theo tiểu nữ nhi sang bàn bên cạnh, ngồi chung với mấy vị phu nhân bình thường có quan hệ không tệ.
Kiều Diệp kéo Vũ đại tiểu thư ngồi xuống, lúc này bàn này lần lượt có người tới ngồi, vì thế nàng nhân cơ hội thấp giọng nói với Vũ đại tiểu thư: “Nếu như lát nữa có nha hoàn hoặc là người nào, hắt nước trà hoặc là nước canh cho chúng ta. Cũng để cho chúng ta đi thay quần áo, chúng ta liền cùng nhau hành động. Trên người ngươi có vấn đề, bọn họ tuyệt đối muốn nhằm vào ngươi.”
Lúc nàng kéo Vũ đại tiểu thư, xích lại gần đối phương thấp giọng nói. Rất nhanh đã có nha hoàn tới hầu hạ, vì thế nàng nói xong liền không tiếp tục đề tài này nữa.
Vũ đại tiểu thư đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo có chút khẩn trương. Nàng gật đầu với Kiều Diệp: “Được.”
Kiều Diệp nói trên người nàng có vấn đề, nàng không rõ là cái gì nhưng ca ca đã dặn dò, nói tới tham gia yến hội, người duy nhất nàng có thể tin được chính là Kiều Diệp. Cho nên lúc này nàng mới tin tưởng Kiều Diệp, chỉ là có nha hoàn đứng ở sau lưng, lại lục tục có người ngồi xuống, nàng liền không tiện hỏi kỹ. Nhưng lại từ trong lời nói của Kiều Diệp, suy nghĩ đến một chút ý tứ. Ví dụ như có nha hoàn có thể sẽ hắt bẩn quần áo của bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đi đổi, mà trên đường đi thay quần áo sẽ xảy ra chút chuyện gì thì khó mà nói.
Quả nhiên, mẹ kế của nàng và Tiêu phu nhân đều không có lòng tốt.
Yến hội rất nhanh được bưng lên từng món ăn. Sân viện hậu viện bên này rất lớn, chẳng những bày yến hội. Phía trước còn dựng một cái sân khấu, gánh hát bắt đầu lên sân khấu hát hí khúc. Các phu nhân tiểu thư, có thể vừa ăn vừa xem kịch.
Sau khi ăn xong, thu dọn yến hội xong, lại đổi thành ghế, mọi người ngồi tiếp tục xem kịch.
Yến hội đã chuẩn bị xong, bắt đầu cho mỗi người một phần chè.
Một nha hoàn bưng khay đi về phía hai người Kiều Diệp. Vừa đi đến trước mặt, Không cẩn thận đột nhiên dẫm phải làn váy của mình. Tiếp theo đánh về phía Kiều Diệp và Vũ đại tiểu thư bên này.
Kiều Diệp nhanh tay lẹ mắt kéo Vũ đại tiểu thư lên, tránh đi nha hoàn ngã tới nhưng chè trong khay lại hắt ra ngoài, dính không ít lên người Vũ đại tiểu thư.
Nha hoàn thấy thế trên mặt lộ ra hoảng sợ, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Nô tỳ không phải cố ý, kính xin phu nhân cùng tiểu thư tha thứ.”
Một bộ dạng giống như là gấp muốn khóc, cũng bởi vì chuyện này, tất cả các phu nhân tiểu thư ở đây đều nhìn về phía bên này.
Kiều Diệp và Vũ đại tiểu thư còn chưa mở miệng. Vệ Phong Hoa lại lạnh mặt: “Ngươi nói không phải cố ý, ai tin chứ! Thật sự là buồn cười, vừa rồi ở trong hoa sảnh, phu nhân các ngươi gây sự với con gái ta chưa thành. Cộng thêm trước đó ta đã nghe nói, Tiêu phu nhân nói không thích Vũ đại tiểu thư. Trước đó không thành công, hiện tại lại muốn dùng chè giội bọn họ. Thế nào, đây là muốn hủy dung nhan nữ nhi của ta cùng Vũ đại tiểu thư sao?”
Trước đó bà đã nói chuyện với Tiểu Diệp Tử, bọn họ đều đoán được hôm nay Tiêu phu nhân và Ôn Hương Liên nhất định sẽ làm loạn. Hiện tại thật sự giở trò, dĩ nhiên không thể cứ như vậy đi thay quần áo. Cái nồi này, Tiêu phu nhân không nhận cũng phải nhận.