Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 361: Để mắt tới Kiều Diệp




Đến chiều khi đóng cửa, châu báu bày trong tiệm cơ bản đã bị tranh mua không còn.

Các khách nhân tranh nhau mua, có chỗ thì chen qua ngồi xuống, cùng những người khác cùng nhau nghiên cứu loay hoay tự mình làm. Chẳng những có thể mọi người cùng nhau làm, bầu không khí rất vui vẻ, còn cùng nhau thưởng thức, đồ uống và trà bánh trước kia chưa từng uống qua, mà người không tìm được vị trí ngồi, Kiều Diệp cũng bảo tiểu nhị mua cho khách nhân mỗi người đóng gói một phần bánh ngọt làm quà tặng nhỏ. Cũng bởi vậy, ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với cửa hàng đều rất tốt.

Chờ khách nhân đều rời đi, trên mặt Miêu Phi Vũ và Thạch Tòng Lỗi đều là kích động.

Thạch Tòng Lỗi quét dọn ngăn chứa gần như trống rỗng trong cửa hàng.

Hắn cười cảm thán: “Ta thật không ngờ buôn bán lại tốt như vậy.”

Miêu Phi Vũ cũng nói: “Đúng vậy, ta còn nghĩ hôm nay khai trương, có thể đem hàng hóa xả ra, bán đi ba phần đã rất tốt rồi. Ai ngờ gần như bán hết rồi.”

Hắn lại cười nói: “Hôm nay mấy đường đệ kia của ta tới chế giễu, nhìn thấy chúng ta làm ăn tốt như vậy, sắc mặt đều thay đổi.”

Nghĩ đến sắc mặt của mấy người kia, hắn đã cảm thấy thoải mái. Có một đường ca còn thầm trào phúng, nói bọn họ làm ăn tốt như vậy, chủ yếu là bởi vì Kiều Diệp hỗ trợ nghĩ chủ ý tốt như vậy. Ý là không có Kiều Diệp, bọn họ vẫn thua lỗ chết như thường. Lúc ấy hắn liền đâm chọt, nói đây cũng là hắn có ánh mắt và quyết đoán, mới dám nhờ Kiều Diệp hỗ trợ.

Trước đó những người này còn chèn ép nói đầu óc hắn không rõ ràng, thế mà mời một thôn cô hỗ trợ nghĩ kế. Hiện tại bị vả mặt, lại tìm đủ loại gây chuyện. Sau khi bị hắn dọa, bọn họ đều không khỏi ngậm miệng. Đối với điểm này, Thạch Tòng Lỗi đặc biệt đồng ý. Hắn cười ra tiếng nói: “Đúng vậy, hôm nay người cố ý đến xem chúng ta chê cười, lúc đi sắc mặt từng người đều thay đổi. Còn có một người từng trào phúng ta, thế mà chạy tới hỏi cửa hàng này phải làm như thế nào. Ý là cũng muốn mở một cái. Trực tiếp bị ta đè ép châm chọc rời đi.”

Những người đó chính là, thời điểm bọn họ không tốt, liền chế giễu chê cười. Nhìn thấy bọn họ đã tốt lên, lại không nhịn được ghen tỵ đố kị, muốn kiếm một chén canh nhưng nào có chuyện tốt như vậy.

Trải qua chuyện lần này, hắn và Miêu Phi Vũ đã thấy rõ bộ mặt thật của nhiều người. Đương nhiên, ngoại trừ người chế giễu hy vọng bọn họ thất bại ra, cũng có người vẫn luôn ủng hộ bọn họ. Những người này về sau mới là bằng hữu đáng giá ở chung thật tốt.

Kiều Diệp cũng cười nói: “Cho nên, đánh vào mặt của bọn họ.”

Lại nhắc nhở: “Nhưng các ngươi cũng phải làm tốt, sau này làm ăn không thể bạo như hôm nay.”

Miêu Phi Vũ đã chuẩn bị tâm lý. Hắn gật đầu nói: “Hôm nay có rất nhiều người quen đến, còn có nữ quyến bằng hữu mang đến. Bắt đầu từ ngày mai, việc buôn bán quả thật không thể nào tốt như hôm nay. Nhưng hẳn cũng sẽ không kém quá nhiều.”

Kiều Diệp phát hiện Miêu Phi Vũ vẫn rất lý trí.

Nàng cười nói: “Mặc dù bắt đầu từ ngày mai, việc kinh doanh sẽ không nóng như hôm nay nhưng chắc chắn sẽ không kém. Chờ những phu nhân tiểu thư này đem đồ trang sức mình làm, tặng người khác hoặc là cho người khác xem. Sẽ liên tục không ngừng có người sau khi nghe nói mà tới mua. Nhưng mà về sau các ngươi mỗi ngày, phải chuẩn bị nhiều một chút. Như vậy mới có thể hấp dẫn các phu nhân tiểu thư đã mua, thường xuyên tới mua. Bên này các ngươi tốt nhất nên tìm thêm mấy người tương đối có thiên phú về kiểu dáng trang sức, phối màu sắc kiểu dángđến bồi dưỡng. Sau này sẽ do bọn họ vẽ bản vẽ, phối hợp với vật liệu. Ta có thể dạy bọn họ, gặp được người không hiểu, cũng có thể tới hỏi ta.”

Nàng không có khả năng mỗi tháng hao phí nhiều thời gian ở trên cửa hàng này. Trước đó đã nói là mỗi tháng nàng cung cấp mười bản vẽ mới. Cứ cách mười ngày nửa tháng lại đây hỗ trợ bố trí một chút, nghĩ ra chủ ý là được.

Loại cửa hàng trang sức này, chơi chính là ý mới, cho nên Kiều Diệp bảo bọn họ chiêu mộ mấy người tương đối có thiên phú. Ngoại trừ bản vẽ do nàng cung cấp ra, còn có thể thường xuyên đổi kiểu dáng. Như vậy có thể đứng ở thế bất bại. Nếu không chẳng mấy chốc sẽ bị cửa hàng bắt chước vượt qua.

Hai người Miêu Phi Vũ rất coi trọng đề nghị của Kiều Diệp.

Hai người cùng gật đầu: “Được, gần đây chúng ta sẽ tuyển người.”

Bọn họ cũng đã làm xong, không bao lâu sau sẽ có người bắt chước. Muốn làm lâu dài, quả thật phải thường xuyên đổi thủ đoạn mới.

Kiều Diệp cũng không thể dành hết thời gian cho cửa hàng của bọn họ. Ngay cả bọn họ, chờ sau khi làm ăn ổn định, cũng phải đi làm chuyện khác.

Kiều Diệp lại chỉ đạo chưởng quầy và tiểu nhị, chuẩn bị đồ vật ngày mai thế nào rồi cùng Lục Thiều rời đi.

Hai người ngồi xe bò đi tới tòa nhà Hoàng đế ban thưởng. Người hầu hạ trong nhà Lục Thiều đã sắp xếp xong xuôi. Bọn họ không có khả năng một mực ở Trấn Quốc Công phủ, chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ chuyển tới.

Trên xe bò, Tiểu Hắc rất vui vẻ hưởng thụ ánh mắt của người qua đường, còn có người thán phục, con trâu này cũng quá uy vũ. Dù sao uy vũ hùng tráng như vậy, lại mang theo dã tính, nhìn qua rất là thông minh, ở kinh thành cũng coi như độc nhất.

Tiểu Hắc rất thích ra đường dạo phố, cho nên chỉ cần không phải thời gian gấp gáp, vợ chồng Kiều Diệp đều sẽ ngồi xe bò xuất hành.

Từ sau khi tới kinh thành, trong đám người vừa kết bạn, có mấy người hỏi về trâu, muốn mua một con. Kiều Diệp đồng ý với bọn họ, chờ sau này về thôn rồi về kinh giúp bọn họ mang một con.

Trước kia Kiều Diệp rất nổi danh ở huyện thành, mà Tiểu Hắc cũng là sủng vật mang tính biểu tượng của nàng. Mọi người vừa thấy Tiểu Hắc kéo xe đã biết Kiều Diệp hoặc Lục Thiều tới.

Ở kinh thành, Tiểu Hắc cũng dần dần trở thành một phong cảnh khiến người ta chú ý. Mấy ngày sau, như Kiều Diệp dự đoán, mặc dù sinh ý trong cửa hàng không tốt bằng ngày đầu tiên nhưng vẫn nóng như cũ. Mỗi ngày đều có khách mới chủ động tìm tới cửa.Có phu nhân tiểu thư rất hào khí, mỗi lần mua chính là hơn mười bao, thậm chí hai ba mươi bao.

Cửa hàng cách mỗi ba ngày sẽ đưa lên bản vẽ mới, cùng túi vật liệu mới. Ngoại trừ vòng cổ, vòng tay và nhẫn, còn có thêm đồ trang sức và hoa tai mới. Sau đó còn dâng lên một số vật phẩm trang sức tinh xảo làm từ châu báu, ví dụ như các loại búp bê, trang sức nhỏ được khảm bảo thạch.

Đây đều là đầu thừa đuôi thẹo còn thừa lại của vật liệu trước đó làm ra. Căn cứ vào nguyên tắc không lãng phí, Kiều Diệp đã nghĩ ra cách làm một món trang sức nhỏ. Trong cửa hàng cung cấp mô hình, khách nhân mua các loại kim cương nhỏ màu sắc khác nhau, trân châu bất quy tắc vân vân, tự mình đi dán. Bởi vì vốn là không cần kim cương, hoặc là cắt vỡ bảo thạch, trân châu các loại, phí tổn liền rất thấp.Giá bán tương đối ưu đãi.

Lục tục có đồ mới, lại hấp dẫn một đợt khách hàng mới yêu thích này, không chỉ là phu nhân quý tộc cùng tiểu thư, cô nương ở kinh thành điều kiện kinh tế cũng không tệ, cũng bị hấp dẫn. Thường xuyên có mấy người bạn tốt hẹn nhau đến cửa hàng, mua mấy bao vật liệu cùng nhau làm trang sức hoặc trang sức nhỏ.

Quý phu nhân và các tiểu thư ôm đồ cao cấp, bọn họ thì ôm hàng trung cấp hạ cấp, cho nên sinh ý trong cửa hàng vẫn luôn rất tốt. Mỗi ngày nhân khí cũng rất vượng, người đến người đi xem liền náo nhiệt. Nơi chuyên làm trang sức ở lầu một và lầu hai mỗi ngày đều sẽ ngồi đầy.

Thạch Tòng Lỗi tính toán, phát hiện dựa theo tốc độ này bán đi, hàng hắn mang từ trên biển tới, không đến hai tháng là có thể dọn sạch. Làm ăn tốt như vậy, bọn họ cũng không định bán hết hàng trước đó rồi từ bỏ. Thế là để quản sự trước đó mang theo ra biển, để đối phương tiếp tục dẫn người ra biển, lại mang một đám hàng trở về. Lần này còn cố ý hỏi Kiều Diệp ý kiến.

Kiều Diệp đề nghị hắn mua thêm một số hàng tốt và cấp thấp về, mới có thể giữ lại khách nhân ở đủ loại tiêu phí.

Điểm tốt của Thạch Tòng Lỗi chính là nghe khuyên, cho nên đã dặn dò quản sự ra biển tất cả kiến nghị của nàng.

Cửa hàng làm ăn liên tục sôi nổi, khiến người còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chờ chế giễu, nhịn không được thất vọng. Thậm chí còn ghen tị muốn chết. Bởi vậy cũng làm cho một số người để mắt tới Kiều Diệp.