Lão phu nhân đang ở trong viện cắt tỉa cành hoa. Nghe được Ôn Hương Liên cầu kiến, bà nhíu nhíu mày, “Nàng ta tới làm gì?”
Bà gần đây không quá thoải mái, nhìn thấy Ôn Hương Liên liền phiền.Bởi vậy mấy ngày nay cũng chưa gọi Ôn Hương Liên tới giày vò. Theo lý thuyết Ôn Hương Liên trốn còn không kịp, như thế nào lại chủ động lại đây.
Ma ma tâm phúc hầu hạ bên người bà nói: “Khả năng là có việc muốn tìm lão phu nhân đây mà. Lão phu nhân cẩn thận một chút.”
Lão phu nhân gật đầu, “Cho nàng ta vào đi.”
Ôn Hương Liên đi vào tới, nhìn đến lão phu nhân đang cắt tỉa cành hoa, mặt mang ôn nhu tươi cười đi qua muốn hỗ trợ.
Lão phu nhân lại không cho, mà là đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ngươi có việc?”
Ôn Hương Liên cười nói: “Ta nghĩ đến hầu hạ hạ nương.”
Lão phu nhân cười nhạo, “Không có việc gì không đăng tam bảo điện, trước kia cũng không thấy ngươi có loại hiếu tâm này”
“Có chuyệ nói chuyện, không có việc gì thì ngươi liền trở về đi. Qua hai ngày nữa ta sẽ để ngươi tới hầu hạ, ngươi không cần phải gấp gáp.”
Ôn Hương Liên thầm mắng một câu lão thái bà chết tiệt. Lúc này mới lộ ra rối rắm thần sắc, muốn nói lại thôi.
Lão phu nhân liếc nàng ta liếc một cái, không có mở miệng mà là tiếp tục cắt tỉa hoa. Bà thật ra muốn nhìn xem nữ nhân này lại muốn chơi trò gì.
Ôn Hương Liên thấy lão phu nhân vẫn luôn không có mở miệng hỏi. Nàng ta chỉ có thể chủ động mở miệng, “Nương, ta hôm nay gặp được Kiều Diệp, cũng chính là nữ nhi mà ta đã từng ở quê nhà.”
Lão phu nhân dừng tay một chút, “Sau đó thì sao? Các ngươi nhận thân?” Ôn Hương Liên chẳng lẽ muốn đem nữ nhi kia mang về bá phủ? Lúc này mới tới hỏi bà có đồng ý hay không? Bà đối với nữ nhi của Ôn Hương Liên thật ra không có gì thành kiến gì. Chỉ là, mang về bá phủ lại không thỏa đáng. Tiếp theo Ôn Hương Liên nói, lại làm bà hoàn toàn không nghĩ tới.
“Nương, nàng còn ghi hận chuyện bá gia đã từng ném nàng xuống nước. Cho nên chẳng những không nhận ta, còn nói muốn nháo lớn mọi chuyện. Đem thân phận của ta, cùng với chuyện năm đó của ta và bá gia nháo đến mọi người đều biết.”
Nàng ta thật cẩn thận mà nhìn nhìn lão phu nhân, “Nương, ta thật ra không sợ thân phận bị nàng nói ra ngoài. Nhưng ta lại sợ liên lụy bá gia cùng thanh danh của bá phủ. Nếu nàng thật sự nháo lớn ra, về sau thế tử đi ra ngoài, sợ cũng sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí còn ảnh hưởng con đường làm quan nữa.”
Nàng ta biết lão thái bà chết tiệt này nhất để ý chính là tiện loại kia, mới có thể cố ý nói như vậy.
Quả nhiên, sắc mặt lão phu nhân thay đổi. Đưa trong tay kéo cho ma ma bên cạnh, trầm khuôn mặt nhìn về phía Ôn Hương Liên, “Xem ngươi làm chuyện tốt gì. Hơn nữa ngươi cũng đừng nói dễ nghe như vậy. Rõ ràng là ngươi sợ nàng đem thân phận của ngươi và những chuyện ngoan độc kia nháo ra ngoài, ảnh hưởng đến địa vị của ngươi ở bá phủ và bị các phu nhân tiểu thư kinh thành khinh bỉ thôi.”
Bà lại hừ lạnh một tiếng, “Ngươi tới tìm ta là muốn làm gì?” Đây là kết quả bà không muốn nhìn thấy nhất. Còn là sắp xảy ra.
Ôn Hương Liên lấy ra khăn làm bộ lau lau nước mắt, “Ta cũng không nghĩ, năm đó ta cùng bá gia là thiệt tình yêu nhau, nhưng……”
Còn không đợi nàng ta tố khổ xong, lão phu nhân lại đánh gãy, “Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa này, ta không muốn nghe. Ngươi cứ việc nói thẳng, ngươi hôm nay là tới làm gì.”
Ôn Hương Liên nghẹn họng, bất quá cũng không lại lòng vòng nữa. Nàng ta đột nhiên quỳ gối trước mặt lão phu nhân khóc lóc nói: “Nương, cầu xin ngươi giúp giúp chúng ta đi. Thanh danh của Bá phủ bị bại hoại, đối với ngài cùng thế tử, còn có đại tiểu thư đều sẽ có ảnh hưởng. Chuyện trước kia, ta đã biết sai rồi.”
Lại khom lưng cúi đầu nói: “Chỉ cần nương có thể hỗ trợ, về sau ta cùng bá gia đều nghe ngươi.”
Lời nói là nói như vậy, nhưng lại có thể bằng mặt không bằng lòng.
Lão phu nhân liền biết Ôn Hương Liên tới tìm chính mình không phải chuyện tốt. Bà nhíu mày hỏi: “Ta giúp các ngươi như thế nào?”
Ôn Hương Liên nói: “Nương, ngài có thể đi tìm Kiều Diệp nói chuyện hay không? Nghĩ cách để nàng giữ kín miệng là được. Chỉ cần nàng không rêu rao ra ngoài, thanh danh của Bá phủ sẽ không bị bại hoại.”
Lão phu nhân ánh mắt sắc bén nhìn nhìn Ôn Hương Liên, “Ngươi thật đúng là biết nghĩ, thế mà bảo ta đi bịt miệng.”
Lại nói: “Các ngươi tự gây ra nhiễu loạn thì tự mình đi thu thập đi.”
Ôn Hương Liên khóc lóc nói: “Ta đã suy nghĩ không ít biện pháp, nhưng Kiều Diệp mềm cứng không ăn, nàng ghi hận ta, người mẹ này. Cho nên ta mới đến cầu nương hỗ trợ.”
Nàng ta lại nịnj bợ nói: “Ngài là bá phủ lão phu nhân, đã từng tái khởi cái gia đình này, hiện tại cũng chỉ có ngài có thể có biện pháp.”
Nếu là trước đó không có cùng tôn tử nói qua, lão phu nhân thật đúng là sẽ nhịn không được mà sốt ruột. Cũng bởi vì thanh danh của bá phủ và tôn tử mà đồng ý thỉnh cầu của Ôn Hương Liên.
Nhưng hiện tại lại nói: “Chuyện này ta phải ngẫm lại thật kỹ, ngươi đi về trước đi.” Bà muốn cùng tôn tử thương lượng nên làm cái gì bây giờ.
Ôn Hương Liên còn muốn nói nữa, nhưng lại bị lão phu nhân lạnh mặt bảo ma ma tiễn khách. Chỉ có thể lại cầu lão phu nhân vài câu, lại lần nữa cường điệu thanh danh của bá phủ cùng thế tử, tiểu thư mới rời đi.
Sau khi nàng ta rời đi, lão phu nhân phân phó ma ma, “ Sau khi Thế tử trở về, bảo hắn tới viện của ta một chuyến.”
Ma ma cúi cúi người, “Dạ!”
Ôn Hương Liên tuy rằng rời đi, lại phái người nhìn chằm chằm hướng đi của lão phu nhân bên này.
Vũ Hướng Huy cùng Giang Dực Lân cơm nước xong, mới vừa hồi phủ đã bị nha hoàn của lão phu nhân thỉnh qua.
Hắn liền đại khái đoán được, sợ thật như là Giang Dực Lân nói, Ôn Hương Liên đi tìm tổ mẫu nhờ hỗ trợ.
Quả nhiên, tới rồi sân liền nghe lão phu nhân nói việc này.
Vũ Hướng Huy cười lạnh, “Nàng ta quả nhiên đúng là không an phận.”
Tiếp theo nhìn về phía lão phu nhân nói: “Tổ mẫu, nàng ta đây là muốn xúi giục người đi đối phó Kiều Diệp, nàng ta ngồi thu ngư ông đắc lợi đấy. Hôm nay Giang Dực Lân tìm ta ra ngoài ăn cơm, cũng nói việc này với ta.”
Hắn lại nói: “Kiều Diệp chưa bao giờ nghĩ tới việc nhận nàng ta, vốn dĩ đến kinh thành cũng không định để ý tới nàng ta. Cũng bởi vậy, không muốn phá vỡ quan hệ giữa bọn họ ra ngoài. Nhưng nàng ta thì ngược lại, hôm nay chủ động đi tìm Kiều Diệp, còn uy hiếp một trận. Lúc này mới chọc giận Kiều Diệp.”
Sắc mặt lão phu nhân thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên Ôn Hương Liên này không lên được mặt bàn, thành sự không có bại sự có thừa.”
Chủ động trêu chọc người ta, chẳng những muốn toàn thân trở ra, còn muốn lợi dụng bà quả thực quá ghê tởm. Bà hỏi: “Vậy Kiều Diệp thật sự muốn làm lớn chuyện này?”
Nếu có thể, đương nhiên bà vẫn hi vọng có thể hòa giải với Kiều Diệp, có thể không nháo ra ngoài thì đừng nháo ra ngoài. Bá phủ thật sự là có chút không chịu nổi mất mặt này.
Vũ Hướng Huy vẫn luôn biết tổ mẫu để ý nhất là Bá phủ và huynh muội bọn họ, không muốn nhìn thấy chuyện ảnh hưởng thanh danh bọn họ. Sợ cha và mẹ kế thanh danh bại hoại, ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này của hắn.
Hắn cũng nghe Giang Dực Lân nói, Kiều Diệp sẽ tìm cơ hội làm ầm lên, sẽ không như vậy rồi thôi. Cho nên mới gọi hắn ra ngoài, sớm chào hỏi một tiếng, để hắn làm chuẩn bị. Nhưng Kiều Diệp sẽ chờ thêm một chút, tìm một cái nhược điểm chủ động đưa tới cửa rồi lại đến náo. Còn cho hắn chủ ý, có thể mượn việc này phân rõ giới hạn cùng cha hắn, chỉ là hắn sợ tổ mẫu lo lắng, cộng thêm việc tổ mẫu hoàn toàn chán ghét phụ thân và mẹ kế của hắn, về sau hoàn toàn mặc kệ hai người, vì vậy hắn nói: “Quan hệ giữa ta và Giang Dực Lân không tệ, ý của hắn là Kiều Diệp có thể nể mặt ta, không vạch trần những chuyện kia.”
Lão phu nhân vừa nghe xong nhẹ nhàng thở ra.
Vũ Hướng Huy lại chuyển chủ đề nói: “Nhưng Giang Dực Lân bên kia thả lời, nói nếu cha và mẹ kế ta lại tìm Kiều Diệp gây chuyện, hoặc tính toán phu thê bọn họ. Đừng nói là Kiều Diệp, ngay cả Vĩnh An quận chúa và Giang Dực Lân cũng sẽ không bỏ qua. Cũng chính là nếu như cha ta bọn họ lại trêu chọc Kiều Diệp, nàng cũng sẽ không khách khí nữa.”
Lão phu nhân cũng không phải người không thông tình lý. Bà gật gật đầu: “Điều này có thể lý giải. Xem ra Kiều Diệp làm người cũng không tệ lắm, nguyện ý nể mặt Giang Dực Lân, cho ngươi mặt mũi.”
Bà lại nói: “Ta sẽ cảnh cáo cha ngươi và Ôn Hương Liên, để bọn họ không nên trêu chọc Kiều Diệp. Nếu không ai cũng không giúp được bọn họ.”
Bà nghĩ nếu Kiều Diệp nguyện ý lui một bước, vậy đứa con vợ lẽ và Ôn Hương Liên hẳn cũng sẽ không rảnh rỗi đi gây chuyện trêu chọc đối phương.
Vũ Hướng Huy biết chuyện cha và mẹ kế hắn tìm người tính kế Lục Thiều, muốn chia rẽ vợ chồng Kiều Diệp, cho nên không trêu chọc là không có khả năng, nhưng hắn không nói, mà là đồng ý gật đầu: “Tổ mẫu nói đúng. Nếu như cha ta cùng mẹ kế không nghe khuyên, lại chọc giận Kiều Diệp, vậy thì không có biện pháp.”
Lại thở dài, dặn dò lão phu nhân: “Thật sự náo loạn, chúng ta cũng đừng quản, cứ để cái ung nhọt này trực tiếp bị phá vỡ đi. Dù sao Kiều Diệp cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ chúng ta.”
Lão phu nhân suy nghĩ một chút gật đầu: “Được.”
Tiếp theo liền phái ma ma đi cảnh cáo Ôn Hương Liên một phen, còn trừng phạt Ôn Hương Liên đi từ đường chép kinh nửa tháng.
Điều này làm cho Ôn Hương Liên thầm hận không thôi, nàng ta không tin Kiều Diệp thật sự sẽ không nháo. Chỉ là nói ra, ma ma căn bản nghe không tin. Đi cầu kiến lão phu nhân, đối phương chẳng những không gặp nnàngta, còn bảo nha hoàn đưa nàng ta đi từ đường.
Nàng ta không thể không bị giam ở bên trong chép kinh thư. Trong lòng hận không chịu được, cũng biết nhất định là Vũ Hướng Huy đã nói gì đó với lão phu nhân. Lão phu nhân chẳng những không giúp đỡ, còn cảnh cáo cùng trừng phạt nàng ta.
Cơn giận này nàng ta nuốt không trôi. Đặc biệt là buổi tối, người đưa cơm chỉ đưa một phần cháo lạnh đến. Tiếp tục như vậy không được, nha đầu Kiều Diệp chết tiệt kia tuyệt đối sẽ không an phận. Nàng ta phải tiên hạ thủ vi cường mới được.
Tiếp theo nàng ta nghĩ tới một chủ ý trả thù. Nếu Vũ Hướng Huy và lão phu nhân bất nhân, vậy cũng đừng trách nàng ta bất nghĩa. Chỉ cần mưu đồ tốt, còn có thể tiện thể ngấm ngầm hại Kiều Diệp một tay, để lão phu nhân và Vũ Hướng Huy hận Kiều Diệp, không cần nàng ta châm ngòi lần nữa, hai bên đã có thể đối đầu với nhau.