Người ở đây nhao nhao biểu thị chắc chắn sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Miêu Phi Vũ lại hỏi Kiều Diệp thêm một vài chi tiết. Ví dụ nếu như tìm cửa hàng, bố trí như thế nào tương đối tốt.
Kiều Diệp đã đưa ra một đề nghị tương đối mới. Miêu Phi Vũ nghe cái hiểu cái không, càng sợ người của hắn làm không tốt, vì vậy chủ động muốn mời Kiều Diệp hỗ trợ, mời nàng đến lúc đó đi cửa hàng xem một chút bố trí như thế nào. Kiều Diệp đến kinh thành gần đây vừa vặn không có việc gì, liền đồng ý.
Chuyện phiền lòng của Miêu Phi Vũ đã được giải quyết. Mọi người cũng trò chuyện vui vẻ hơn.Chờ lúc gần đi, mấy công tử đều biểu thị muốn thay phiên mời vợ chồng Kiều Diệp ăn cơm.
Hôm nay Lâu Ngoại Lâu mời người của gánh hát đến hát hí khúc. Mọi người vừa uống rượu nói chuyện phiếm, vừa xem kịch.
Sau khi diễn xong không bao lâu, mọi người cũng gần như giải tán. Cùng nhau xuống lầu, Miêu Phi Vũ vẫn cười nói với vợ chồng Kiều Diệp. Nhìn qua cũng không giống như mới quen biết, ngược lại giống như là bằng hữu có quan hệ quen biết không tệ.
Điều này khiến cho những người vẫn luôn chú ý đến Kiều Diệp đều có chút bối rối. Miêu Phi Vũ xuất thân từ phủ Quốc công, lại là con trai của trưởng công chúa, ở kinh thành vẫn tương đối nổi danh. Người biết hắn đều biết, Miêu Phi Vũ tính tình ôn nhã, rất ít khi đối với người nào mặt lạnh đen nhưng cũng không dễ tiếp cận, phần lớn người ở chung đều duy trì khoảng cách nhất định.
Bọn họ còn rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ mặt mày hớn hở của hắn, chủ động bắt chuyện với người khác. Điều này cũng càng khiến mọi người hiếu kỳ với vợ chồng Kiều Diệp hơn. Đôi vợ chồng này xem ra thật sự không đơn giản.
Đi xuống lầu, đám người Kiều Diệp vừa vặn gặp được gánh hát hí khúc muốn rời khỏi.
Danh giác() của gánh hát bị người khác đẩy một cái. (): người hát tuồng
Hắn không khỏi lui về sau, trong lúc vô tình đụng phải Lục Thiều một chút. Bản thân suýt ngã xuống đất, được Lục Thiều đỡ mới đứng vững. Hắn liên tục xin lỗi và nói lời cảm tạ. Ánh mắt Lục Thiều nhanh chóng đảo qua hông hắn, mỉm cười lắc đầu tỏ ý không sao. Sau đó liền rất bình thường cùng những người khác tiếp tục nói chuyện đi ra ngoài.
Một gian phòng ở góc, cửa sổ chỉ mở ra một nửa. Sau cửa sổ có một bóng người, che mặt nhìn xuống dưới. Người này chính là Ôn Hương Liên vẫn luôn không rời đi.
Vừa rồi nhìn thấy Kiều Diệp đi vào, nàng ta hoàn toàn không nhận ra đây là con gái của mình. Càng là có chút không dám tin tưởng. Cùng nhũ mẫu hỏi, xác định là Kiều Diệp, tâm tình nàng ta rất phức tạp. Nhưng nhìn kỹ một chút, ngũ quan của Kiều Diệp quả thật có bóng dáng nàng ta khi còn bé.
Nàng ta vốn cũng nghĩ giống như những người khác, cho dù Kiều Diệp không ngốc còn lợi hại hơn, cũng không thay đổi được dáng vẻ và thân phận của thôn cô.
Người trong tưởng tượng, hẳn là một người quên mùa đen gầy xấu xí. Ai ngờ lại xinh đẹp có khí chất như vậy. Nàng ta còn tập trung chú ý tới Lục Thiều. Dung mạo khí chất tuấn tú vô song, giơ tay nhấc chân còn mang theo một loại quý khí. Bộ dạng so với Vô Song công tử ở kinh thành càng đẹp hơn, dáng người cũng rất cao ngất.
Nàng ta cũng không vui vẻ vì con gái của mình ưu tú như vậy, còn tìm một con rể xuất chúng lại tiền đồ vô lượng như vậy. Trong lòng ngược lại ghen ghét cùng chua xót. Làm sao Kiều Diệp là một kẻ ngu, có thể trở nên đẹp mắt như vậy, còn gả cho nam nhân tốt như vậy, mà nàng ta ở tuổi đó, phải gả cho thôn hán thô lỗ Kiều Nhị Ngưu kia. Chịu khổ ở sơn thôn nhỏ, chịu đựng những cực phẩm của Kiều gia. Mà Kiều Diệp cũng là con dâu gả vào cửa, lại có thể làm chủ Lục gia, nói một không hai, còn theo Lục Thiều trực tiếp tới kinh thành, còn được nhiều quý công tử coi trọng như vậy, mà năm đó chẳng những nàng ta bị Kiều lão thái bà tra tấn, còn phải chịu uất ức, tiền công trung càng không cho đụng vào. Tính toán liên tục, dùng hết tâm cơ thủ đoạn mới đến kinh thành, còn phải đổi thân phận mới có thể sống tốt. Nghĩ như vậy, trong lòng liền rất khó chịu. Nàng ta tự nhận không kém nữ nhi, sao mệnh lại không tốt như nữ nhi chứ.
Trong lòng nàng ta khó chịu nhưng vẫn không đi, ngồi trong phòng chờ. Bây giờ nhìn thấy Kiều Diệp từ trên lầu đi xuống. Thấy Kiều Diệp và trượng phu đối mặt, con trai trưởng công chúa đều rất khách khí vừa nói vừa cười. Trong lòng nàng ta lại càng khó chịu.
Nhũ mẫu đi theo Ôn Hương Liên lâu như vậy, vẫn tương đối hiểu rõ nàng ta.
Bà ta suy nghĩ một chút mở miệng hỏi: “Phu nhân, người có muốn đi gặp Kiều Diệp không?”
Nha đầu chết tiệt kia thật đúng là lợi hại. Lúc này mới đến kinh thành chưa đến nửa tháng, thế mà lại có giao tình với những quý công tử này. Nếu Ôn Hương Liên có thể lung lạc nữ nhi này, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với Bá gia.
Ôn Hương Liên đầu tiên là xoắn xuýt. Lúc này nàng ta mới hít sâu một hơi đứng lên: “Được, ta đi gặp đứa con gái này.” Thật ra hôm nay nàng ta tới đây là để gặp Kiều Diệp một lần. Thử xem có thể dùng từ mẫu nhu tình, đả động nha đầu chết tiệt hay không. Nếu như một chiêu này không được, liền triển lộ trước mặt Kiều Diệp sự thay đổi của những năm gần đây nàng ta làm quý phu nhân. Cho dù Kiều Diệp được đồn đãi lợi hại cỡ nào, nàng ta vẫn luôn cảm thấy có loại cảm giác ưu việt ở trước mặt nữ nhi.
Sau đó lại dùng lợi dụ, ví dụ như nàng ta có thể giúp Kiều Diệp đứng vững gót chân ở kinh thành. Nha đầu chết tiệt kia không nói thân tình, không muốn nhận người mẹ này nhưng chỗ tốt đưa tới cửa, cũng không thể không cần chứ?
Chỉ là vốn dĩ lòng tin tràn đầy nhưng khi nhìn thấy bộ dáng khí chất của Kiều Diệp, cùng với sự thành thạo khi ở chung với những quý công tử này. Chút tự tin của nàng ta bị đả kích. Càng có chút không xác định, nha đầu chết tiệt kia sẽ tiếp nhận đề nghị của nàng ta sao?
Nhưng bất kể như thế nào cũng phải thử một chút. Đây là con gái của nàng ta, nàng ta cũng từng thiên tân vạn khổ mới sinh ra. Làm sao cũng nên báo đáp ân sinh dục của nàng ta chứ. Thế là Ôn Hương Liên mang theo nhũ mẫu xuống lầu, theo đuôi Kiều Diệp bọn họ ra ngoài.
Sau khi ra khỏi lầu trên, ba người Kiều Diệp tách khỏi đám người Lận Hạo.
Xe ngựa dừng ở cách đó không xa, ba người đi tới, chỉ là còn chưa tới chỗ dừng xe ngựa, Kiều Diệp đã mẫn cảm phát hiện có người đi theo bọn họ.
Lục Thiều và Giang Dực Lân biết võ, cũng phát hiện nhưng mà không có dừng lại, mà là đến chỗ dừng xe ngựa, Kiều Diệp mới xoay người nhìn sang, chỉ thấy một phụ nhân ăn mặc lộng lẫy, dẫn theo một bà lão đi về phía này.
Kiều Diệp trước tiên không có thoáng cái từ trên khuôn mặt nhận ra Ôn Hương Liên nhưng sau khi nhìn thấy lão phụ ở phía sau nàng ta, liền hiểu được đối phương là ai.
Nhìn kỹ một chút, Ôn Hương Liên quả nhiên có chút giống với nữ nhân trong trí nhớ, chỉ là da dẻ trắng không ít, người cũng mượt mà một chút, khí chất càng là long trời lở đất. Nhìn ra được, những năm này sống cuộc sống của phu nhân, Ôn Hương Liên sống cũng không tệ.
Nàng cảm giác được phía sau có người theo đuôi, là từ khi ra khỏi Lâu Ngoại Lâu. Nói rõ Ôn Hương Liên cũng nghe được tin tức, cố ý đến Lâu Ngoại Lâu gặp nàng.
Kiều Diệp nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giả vờ như không nhận ra Ôn Hương Liên, mà là chuẩn bị lên xe ngựa.
Ôn Hương Liên nhìn thấy Kiều Diệp quay người nhìn mình. Nghĩ thầm nha đầu chết tiệt này sau khi nhận ra mình, có thể chủ động chào hỏi hay không. Vậy nàng ta lại nên làm gì bây giờ? Còn suy nghĩ trong lòng vài loại khả năng. Ví dụ như Kiều Diệp nhìn thấy nàng ta liền mắng, nàng ta phải ứng đối như thế nào. Hoặc là Kiều Diệp nhìn thấy nàng liền oán giận, phải làm sao bây giờ, lại không nghĩ rằng Kiều Diệp chỉ lạnh nhạt xa lạ nhìn nàng ta một cái, sau đó quay người lại. Xem ra là muốn chuẩn bị lên xe ngựa rời đi. Như vậy sao được.
Nàng ta không khỏi hỏi: “Nhũ mẫu, có phải nàng ấy không nhận ra ta hay không?”
Nhũ mẫu trả lời: “Cho dù không nhận ra ngươi nhưng nàng thông minh như vậy, hẳn là đoán được thân phận của ngươi. Dù sao nàng cũng đã gặp ta.”
Lời này khiến Ôn Hương Liên rất không thoải mái. Nha đầu chết tiệt kia nếu đã biết thân phận của mình, thế mà làm bộ như không quen không biết, thật quá đáng.
Nàng ta tăng tốc bước chân đi qua, trước khi Kiều Diệp muốn lên xe ngựa, chủ động mở miệng: “Diệp nhi.”
Một tiếng này mang theo loại tâm tình kích động thấp thỏm, cũng khiến Kiều Diệp nhịn không được sinh ra vài phần da gà.
Nàng cũng lần nữa xoay người, nhàn nhạt nhìn về phía Ôn Hương Liên hỏi: “Vũ phu nhân có việc?”
Nàng trực tiếp chỉ ra thân phận của Ôn Hương Liên, cũng là để lộ ra một loại ý tứ với Ôn Hương Liên. Ta nhận ra ngươi nhưng không muốn nhận ngươi. Nếu đối phương đã muốn quấn lấy, Kiều Diệp cũng không định khách khí với đối phương.