Lục Thiều nghe kết quả này, thở phào một hơi, cũng khá vui vẻ.
Hắn cười nói với mọi người: “Đa tạ!”
Rất nhanh, mấy người Lục lão tứ cũng kích động như điên xông lên.
“Ngũ Lang, ngươi là giải nguyên, ngươi là giải nguyên. Tốt quá đi, nếu truyền về, người trong nhà và tộc trưởng bọn họ cũng vui vẻ điên lên luôn”
Không hổ là Ngũ Lang, lúc này mới lần đầu tiên thi, liền liên tiếp thi, còn đều là hạng nhất, mạnh hơn lão Ngũ mắt mọc trên đỉnh đầu kia cũng không biết bao nhiêu lần. Trước kia bọn họ cũng là mắt mù, lại cảm thấy lão Ngũ thiên phú cao, là người đọc sách trời sinh. So với Ngũ Lang, lão Ngũ cái rắm cũng không tính.
Lục Thiều cười nói với bọn họ: “Đúng vậy, Tứ thúc ta trúng cử.”
Tiểu tức phụ biết, tin tưởng cũng sẽ rất vui vẻ đi. Tiếc nuối kiếp trước của hắn, kiếp này cũng lần lượt được thực hiện.
Một lát sau, gã sai vặt mấy người còn lại cũng lục tục đi đến. Lý công tử trước đó nói chuyện cũng trúng cử, đứng thứ ba. Hắn vốn cũng là một trong những ứng cử viên giải nguyên, các trưởng bối đều ở kinh thành làm quan, lần này là về tổ tịch khảo thí. Quan hệ với Lục Thiều không tệ, mặc dù tiếc nuối bỏ lỡ mất Giải Nguyên nhưng có thể thi đến hạng ba, cũng rất vui vẻ.
Về phần ghen ghét thì ngược lại là không có Dù sao hắn và Lục Thiều bàn luận học vấn, biết giải nguyên này của Lục Thiều không có mờ ám gì.
Gã sai vặt của Hồ công tử, cũng chính là Hồ Học Nghĩa cũng đi lên, trên mặt có chút không tốt. Hắn thấp thỏm nói ra chuyện Hồ Học Nghĩa không trúng cử. Hồ Học Nghĩa sắc mặt rất khó coi, không nhịn được một cước đạp ngã gã sai vặt xuống đất. Thấy mọi người đều nhìn về phía hắn, lúc này mới trầm mặt nói: “Ta còn có việc, đi trước.” Hắn nói xong liền đi luôn.
Mọi người cảm thấy hắn đi rất tốt, đỡ làm mất hứng. Mặt khác cũng có ba người không thi đậu, tuy rằng rất mất mát nhưng không giống như Hồ Học Nghĩa thất thố như vậy.
Lý công tử nhíu mày nói: “Gần đây tính tình hắn càng ngày càng quái. Còn luôn thích ở trước mặt chúng ta khen ngợi một thương nữ.”
Hắn và Hồ Học Nghĩa là bạn học cùng học viện, bình thường mặc dù không có thâm giao nhưng quan hệ mặt ngoài vẫn không có trở ngại. Lần này cũng là cùng nhau từ kinh thành tới bên này khảo thí.
Kỷ Tùng Bách nói: “Đúng vậy, trước khi thi, cùng nhau ăn cơm đã đề cập, hai ngày trước ta cùng Thiều đệ ăn cơm, vừa vặn gặp được hắn. Hắn nhất định phải tới ăn cùng với chúng ta, lại nhắc tới một lần. Hôm nay mọi người cùng nhau đến chờ yết bảng, hắn vừa rồi lại nhắc tới. Chẳng lẽ là muốn nạp thương nữ kia làm thiếp? Nhìn hắn cũng không giống như là ý tứ kia.”
Lục Thiều nghe họ nói xong, suy nghĩ xoay chuyển hỏi: “Lúc ta không có mặt, hắn có nhắc trước mặt các ngươi không?”
Lý công tử và Kỷ Tùng Bách đều nghĩ: “Lúc ngươi không có ở đây, hắn không đề cập tới.”
Kỷ Tùng Bách phản ứng lại trước tiên: “Đây là ý gì? Chẳng lẽ hắn muốn đưa thương nữ kia cho ngươi?”
Lục Thiều trả lời: “Ta có loại suy đoán này, bởi vì gần đây mỗi lần gặp mặt hắn đều sẽ nhấn mạnh với ta về người này.”
Vị Lý công tử kia không hiểu: “Vì sao hắn lại muốn đưa thương nữ kia cho ngươi?”
Xem ra cũng không giống như muốn tặng thiếp cho Lục Thiều. Người quen biết bọn họ đều biết, Lục Thiều rất thích nương tử của y, chưa bao giờ làm loạn bên ngoài, càng nói sẽ không nạp thiếp.
Muốn nhét nữ nhân cho Lục Thiều Tắc, cảm giác này không phải là lôi kéo giao hảo với Lục Thiều. Mà là kết thù kết oán.
Lục Thiều mỉm cười: “Ta chỉ là có suy đoán này, có phải thật hay không, rất nhanh hẳn sẽ biết.”
Lý công tử gật gật đầu: “Cũng đúng.”
Mấy người lại ngồi một hồi, ước định qua mấy ngày nữa lại tụ họp một lần liền tản.
Dù sao nơi này có người thi đậu, chuyện này sẽ rất vui vẻ kích động, cũng có người thi không đậu, tâm tình liền rất thấp khó chịu, không thích hợp tiếp tục trò chuyện.
Mấy người Lục Thiều và Lục lão tứ cùng về nhà.
Trên đường.
Lục lão tứ nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được nói với Lục Thiều: “Ngũ Lang, thê tử ngươi tốt như vậy, ngươi cũng đừng bị nữ nhân bên ngoài mê hoặc.”
Bọn họ cũng không muốn Ngũ Lang bị nữ nhân khác câu đi. Tuy rằng Ngũ Lang là cháu ruột của hắn nhưng hiện tại hắn càng thiên vị Kiều Diệp hơn một chút. Có thê tử vừa tốt vừa có năng lực như vậy, không nên có tâm tư không đứng đắn. Đương nhiên, hắn tin tưởng Ngũ Lang cũng không có tâm tư bất chính, chỉ là nhịn không được muốn nhắc nhở, thật sự là Ngũ Lang về sau càng chạy càng cao, hấp dẫn nhận được càng nhiều.
Tứ Lang và Lục Lang đều đồng ý gật đầu: “Đúng vậy!”
Lục Thiều không những không tức giận mà còn cười nói: “Tứ thúc yên tâm đi, cháu sẽ không dây dưa với nữ nhân khác ở bên ngoài.”
Tứ thúc của hắn nhắc nhở như vậy, cũng đại biểu chân chính đối đãi với tiểu tức phụ như người nhà.
Lục lão tứ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
Về tới nhà, Lục Thiều tới phòng phát hiện tiểu nương tử không ở đó, hỏi người mới biết nàng đi phòng bếp.
Kiều Diệp đang chuẩn bị làm sủi cảo cua, sau đó liền bị người từ phía sau lưng ôm lấy.
Lục Thiều tựa đầu lên vai nàng vui vẻ nói: “Nương tử, ta thi đỗ giải nguyên rồi.” Hắn trước tiên muốn cùng tiểu tức phụ chia sẻ niềm vui sướng này.
Kiều Diệp quay đầu cười nói: “Chúc mừng chàng, Lục Giải Nguyên.”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy mặt tươi cười của hắn, tâm tư khẽ động chủ động tiến tới hôn môi hắn một cái.
Nụ hôn của nàng vừa chạm vào liền rời đi, cười nói: “Tướng công ta thật giỏi, tiếp tục cố gắng.”
Lục Thiều cảm nhận được đôi môi ấm áp, đôi mắt sâu đậm, không nhịn được chủ động hôn qua. Hắn đã sớm muốn hôn nàng, chỉ là sợ mình khắc chế không được hù dọa nàng. Đặc biệt là trước đó nàng nhìn thấy trong thôn phụ nhân cùng tuổi nàng mang thai sinh con. Cảm thán tuổi quá nhỏ, mang thai, sinh con cũng không tốt với thân thể. Còn nói tuổi này của hắn, cũng đừng hành phòng (sinh hoạt vợ chồng) sớm như vậy. Cho nên hắn vẫn chịu đựng khắc chế. Dù sao hắn muốn là sống một cuộc đời dài lâu với nàng, chứ không phải là tham hoan ngắn ngủi nhưng nụ hôn vừa rồi của nàng, đã nhen nhóm lên xúc động trong lòng hắn, lúc này mới nhịn không được.
Kiều Diệp bị Lục Thiều hôn, đầu tiên là ngẩn người, sau đó ôm hắn bắt đầu đáp lại. Đôi bên dần dần thích nhau, hơn nữa chuẩn bị bên nhau đến gia, hôn là chuyện quá bình thường. Chỉ có điều trước đó Lục Thiều khá ngây thơ, hơn nữa tuổi của bọn họ không lớn, nàng cũng không chủ động. Chủ yếu vẫn là bị tư tưởng kiếp trước ảnh hưởng. Luôn cảm thấy hành phòng gì đó vẫn là phải trưởng thành, cũng chính là sau mười tám tuổi.
Lục Thiều chưa học đã hiểu, dần dà không thỏa mãn chỉ hôn sâu. Kiều Diệp cảm thấy hôn hắn rất có cảm giác, cũng nhiệt liệt đáp lại. Hai người càng hôn càng sâu, qua một hồi lâu hô hấp hỗn loạn mới dừng lại.
Lục Thiều cố nén xúc động muốn bế thê tử về phòng, tiếp tục tiến thêm một bước. Trước đó nàng đã nói, muốn hành phòng tốt nhất là sau khi bọn họ đều mười tám tuổi, cho nên hắn sẽ tôn trọng ý nghĩ của nàng, mặc dù tư vị kìm nén quả thật không dễ chịu. Đồng thời cũng là lần đầu tiên phát hiện, thì ra tư vị hôn môi tiểu tức phụ tuyệt vời như vậy. Cảm giác được, tiểu tức phụ cũng rất thích. Sớm biết như vậy, trước kia hắn đã không một mực tuân thủ nghiêm ngặt rồi.
Giọng Lục Thiều khàn khàn hỏi: “Nương tử, nàng đang làm bánh bao?”
Kiều Diệp thở hổn hển tựa vào trong ngực hắm: “Đột nhiên muốn ăn bánh bao gạch cua, cho nên liền tự mình động thủ. Ta đoán được chàng nhất định có thể trúng cử, vừa vặn làm một ít khao chàng”
Lục Thiều cười khẽ, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Nương tử thật tốt.”
Hô hấp của hắn phun vào bên tai Kiều Diệp, khiến cho toàn thân nàng có loại cảm giác tê dại. Nàng phát hiện thằng nhãi này thật sự là càng ngày càng câu người. Nàng cong cong môi, cho hắn một ánh mắt biết là tốt rồi: “Đó là đương nhiên.”
Tiếp theo hai người nghe được có tiếng bước chân, liền buông nhau ra.