Phủ Quan Dũng Bá.
Vũ Chí Hành sắc mặt khó coi đi hậu viện.
Ôn Hương Liên nhìn hắn tiến vào, lập tức cười đi lên cởi áo choàng cho hắn.
Nàng phát hiện sắc mặt hắn không thích hợp, vì thế hỏi: “Phu quân, chàng làm sao vậy?”
Vũ Chí Hành trầm mặt nói: “Vừa rồi ta và Ngũ hoàng tử gặp mặt, bị hắn quở trách một trận.”
Ôn Hương Liên hơi nhíu mày: “Tại sao hắn phải mắng ngươi?”
Vũ Chí Hành bực bội nói: “Còn không phải chuyện của Kiều Diệp và Lục Thiều sao? Kiều Diệp giúp Thất hoàng tử làm cây nến, ở trên thọ yến của Hoàng Thượng đại xuất danh tiếng, còn được phong vương. Khiến Ngũ hoàng tử rất bất mãn, hắn bảo chúng ta lôi kéo Kiều Diệp, chúng ta không làm được. Lại bảo chúng ta ly gián tình cảm hai vợ chồng Lục Thiều, chúng ta cũng không làm được chuyện này. Lúc này mới gọi ta đi mắng một trận. Hơn nữa hắn rất lo lắng, sợ vợ chồng Kiều Diệp bởi vì Thất hoàng tử mà ngả về phía Thái tử.”
Đây cũng là điều hắn có chút lo lắng. Hắn lên thuyền của Ngũ hoàng tử, căn bản không xuống được. Đương nhiên là hy vọng Ngũ hoàng tử có thể giết chết Thái tử, đè áp những hoàng tử khác mà thượng vị. Nếu không, Thái tử thượng vị, người của Ngũ hoàng tử bọn họ đều sẽ gặp xui xẻo, chỉ là nha đầu chết tiệt kia vẫn luôn phá hư. Trước đó thái tử bị sốt rét ở Quỳnh Châu, đây chính là bệnh mà Thái Y Viện cũng không trị được. Ai biết Thái tử uống thuốc Kiều Diệp làm, thế mà đã khỏi bệnh.
Hôm nay hắn còn nghe Ngũ hoàng tử nói, Thái tử lại từ trong tay Kiều Diệp lấy được không ít thuốc. Sau đó không ít lần lôi kéo thế gia quý tộc Quỳnh Châu bên kia. Người vốn ngáng chân Thái tử, ngược lại bị Thái tử thu phục. Quỳnh Châu nếu không làm chút chuyện, liền sẽ thành địa bàn của Thái tử.
Nghe những lời này của Ngũ hoàng tử, cùng với trách cứ của đối phương, hắn lại càng hối hận. Lúc trước hẳn là trước khi rời đi, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp giết chết huynh muội Kiều Diệp. Nếu như không có nha đầu chết tiệt kia nhúng tay, Thái tử đã chết rồi
Ôn Hương Liên nghe vậy, nụ cười trên mặt cũng biến mất. Nàng ta thật không nghĩ tới, nữ nhi ngốc kia khôi phục bình thường, sẽ lợi hại như vậy. Nếu sớm biết được, những năm này nàng ta sẽ không cố ý bỏ mặc không quan tâm.
Nàng ta hỏi: “Ngươi sắp xếp người tiếp cận Lục Thiều chưa?”
Vũ Chí Hành gật đầu: “Đi rồi, còn nghĩ không ít cách để tiếp cận Lục Thiều hoặc khiến hắn thương tiếc nhưng đều thất bại. Cái gì mà bán mình táng phụ, trên đường yếu đuối bệnh tật, bị cha mẹ ngược đãi đuổi theo muốn bán đi. Những chiêu số có thể khiến nam nhân thương tiếc này, người của ta đều dùng. Nhưng Lục Thiều chẳng những không hiểu phong tình, còn có ý chí sắt đá, toàn làm bộ như không thấy. Những nữ nhân kia căn bản không có cách nào tiếp cận hắn.”
Ôn Hương Liên suy nghĩ một chút nói: “Người của ngươi có thể không dùng đúng biện pháp rồi.”
Vũ Chí Hành nhìn nàng ta hỏi: “Ngươi nói thử xem.”
Ôn Hương Liên trả lời: “Trước đây khi Lục Thiều và Kiều Diệp thành thân, tình huống của hai người đều không tốt. Kiều Diệp giúp hắn thoát khỏi áp chế trong nhà và cha hắn, lại cả ngày xuất đầu lộ diện đi làm các loại xưởng, còn có thể lui tới với Thất hoàng tử và đám ngoại nam. Tính cách Kiều Diệp rất mạnh mẽ, cũng không phải mềm mại làm cho người ta thương tiếc. Mà Lục Thiều rất thích Kiều Diệp, chứng tỏ hắn thích nữ tử kiên cường tự lập chứ không phải nhu nhược. Các ngươi có thể đổi mấy loại hình nữ tử, tiếp cận hắn một lần nữa. Ví dụ như nhà bán hàng rong, phụ thân ca ca lại ngoài ý muốn chết sớm, nữ nhi duy nhất trong nhà dứt bỏ thành kiến của người ngoài đối với nàng, kiên trì tiếp nhận việc làm ăn trong nhà, còn càng làm càng tốt. Ví dụ như…”
Trước đó nàng ta nghiên cứu nam nhân không ít, cho nên mới có thể nắm chặt Vũ Chí Hành cùng Kiều Nhị Ngưu. Từng cónhiều nam nhân thích nàng ta, cho nên biết rất nhiều nam nhân đều có sở thích riêng của mình. Nếu hắn gặp được một nữ nhân không phù hợp sở thích, vậy làm sao có thể bị câu dẫn.
Vũ Chí Hành nghe được lời của nàng ta, cũng phản ứng lại: “Trước đó ta thật đúng là không nghĩ tới cái này, người của ta cũng là thất sách.” Đổi thành hắn, vẫn tương đối thích nữ nhân dịu dàng ngoan ngoãn cái gì cũng dựa vào mình. Tính cách cọp mẹ như Kiều Diệp, hắn là không thích nhất, cho nên căn bản không nghĩ đến chuyện Lục Thiều thích cọp cái.
“Vẫn là Hương Liên ngươi thông minh.” Nữ nhân chính là cẩn thận hơn nam nhân bọn họ. Về sau có việc còn phải tới hỏi thê tử nhiều hơn.
Hắn đứng lên nói: “Ta sẽ sai người sắp xếp lại.” Nói xong liền vội vã rời đi.
Ôn Hương Liên nhìn hắn rời đi, sau khi ngồi xuống suy nghĩ sâu xa thêm. Nàng ta dĩ nhiên là hi vọng Vũ Chí Hành bọn họ thành công. Nghiệt nữ kia quá bất hiếu, chẳng những không nhận nàng ta, còn xúi giục nhi tử không nhận nàng ta. Nếu có thể ly gián tình cảm của đôi vợ chồng son kia, với tính cách của Kiều Diệp, e là nàng sẽ chủ động hòa với Lục Thiều. Dù sao trước đó Vệ Phong Hoa và Giang Ký An hòa ly, Kiều Diệp cũng có động tay trong đó Chờ Kiều Diệp hòa ly xong, nàng ta liền nghĩ biện pháp tìm phu quân cho Kiều Diệp lần nữa. Sau đó nắm chặt nữ nhi không nghe lời này. Còn có đứa con trai bất hiếu kia, muốn chạy thoát người mẹ này, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nàng ta gần đây xem mắt nữ tử thích hợp. Nếu như nghịch tử kia còn có thể sống trở lại kinh thành. Nàng ta liền làm xong hôn sự của hắn. Bất kể nói thế nào nàng ta cũng là mẹ của hắn, lệnh của cha mẹ lời người mai mối là không thể cãi được.
Trước kia một đôi nhi nữ không đáng chú ý, nàng ta cũng lười suy nghĩ muốn làm gì bọn họ. Nhưng sau khi đôi nhi nữ kia càng ngày càng đắc thế, nàng ta liền nhịn không được muốn bắt chẹt bọn họ. Đem bọn họ khống chế ở trong lòng bàn tay mình. Từ nhỏ đến lớn, vô luận là đối với người trong nhà, hay là đối với Vũ Chí Hành, Kiều Nhị Ngưu, nàng ta đều có loại dục vọng khống chế này. Đối với con cái dĩ nhiên cũng giống như vậy, bao gồm cả tiểu nhi tử cùng tiểu nữ nhi mà bà thật sự yêu thương. Còn có cháu gái, trước đó thế mà tự mình tính kế, chạy đi làm thiếp của Tống công tử. Nếu không phải khiến trượng phu còn rất vui vẻ, cảm thấy trèo lên Tống công tử so với tên quan tứ phẩm kia càng hữu dụng hơn thì nàng ta sẽ thu thập chất nữ dám tự chủ trương một phen.
Bên kia.
Lục Thiều còn chưa biết vợ chồng Vũ Chí Hành lại đổi cách đối phó hắn nhưng mà biết cũng không thèm để ý, hắn căn bản không thích nữ sắc. Ngoại trừ tiểu nương tử ra, nữ nhân dạng gì, ở trong mắt hắn đều là như nhau.
Lúc này Lục Thiều và Kiều Diệp tới phủ thành, hai người tìm một quán trọ ở lại.
Kiều Diệp lần đầu tiên tới phủ thành. Nhìn quả thật phồn hoa và náo nhiệt hơn huyện thành, nàng khá hứng thú kéo Lục Thiều đi dạo phố cả buổi chiều. Mấy ngày kế tiếp, hai người cũng sẽ ra ngoài đi dạo một vòng.
Sau đó rất nhanh đã đến thi phủ. Lục Thiều đi thi, Kiều Diệp tự đi dạo phủ thành. Nàng phát hiện phủ thành phát triển không tệ, đặc biệt hiện tại thương nhân từ các nơi trên cả nước đến huyện Ma Du lấy hàng rất nhiều. Không ít người đều phải đi qua phủ thành, từ đó kéo theo người và kinh tế của phủ thành phát triển. Tri phủ cũng không phải loại tham quan ngu ngốc, ở phủ thành vẫn luôn có thành tích. Sau này bên này phát triển tốt hơn, giá nhà chắc chắn cũng sẽ tăng theo.
Thế là Kiều Diệp đi nha hành, tìm người môi giới dẫn nàng đi xem nhà cửa và cửa hàng trong tay bọn họ. Cuối cùng mua mấy cửa hàng cùng một tòa nhà. Cửa hàng có hai cái để tự buôn bán, một cái dùng để mở tiệm len, một cái bán đồ dùng trong nhà. Những cái khác đều cho thuê.
Tòa nhà thì đã mời người quét dọn một phen, trước tiên không cho thuê.
Lần này tiểu tướng công thi phủ xong, mới có thể trở thành đồng sinh, tiếp theo tham gia viện thí trở thành tú tài. Chờ đến mùa thu, còn phải đến phủ thành tham gia thi hương khảo thí cử nhân. Đến lúc đó cũng không cần ở khách điếm.
Chờ Lục Thiều thi xong mới phát hiện tiểu nương tử mua cửa hàng và nhà. Tòa nhà còn sang tên xong rồi, mời người quét dọn một phen.
Kiều Diệp đưa Lục Thiều về tòa nhà mới: “Không cần ở khách điếm, chúng ta ở phủ thành chờ yết bảng đi.”
Lục Thiều khẽ cười nói: “Vẫn là nương tử suy nghĩ chu đáo. Ta nghe lời nàng hết đấy.”
Kiều Diệp chủ động kéo cánh tay hắn, vừa dẫn hắn đi ngắm tòa nhà, vừa nói chuyện: “Có muốn thuê mấy người hay không? Trông cửa, quét dọn cùng nấu cơm.”
Tòa nhà nàng mua lần này là tam tiến. Nếu chỉ có hai người bọn họ ở thì quá trống. Quét dọn thì còn phiền phức.
Lục Thiều cười nói: “Không cần thuê, thủ hạ của ta vừa vặn có một người từ biên cương dẫn cha mẹ huynh đệ tới. Muốn ta hỗ trợ sắp xếp chút việc. Đến lúc đó an bài bọn họ đến tòa nhà bên này làm việc đi. Về sau cửa hàng bên kia cũng có thể giúp đỡ một chút.”
Kiều Diệp gật đầu: “Vậy không thể tốt hơn, người của chàng dùng cũng yên tâm.”
Lần trước Lục Thiều ra biên cảnh dẫn theo vài người về. Có thể thấy những người đó rất trung thành với Lục Thiều, Lục Thiều cũng rất tin tưởng họ. Chắc hẳn đều là người kiếp trước có giao tiếp với hắn. Trong đó còn có một đôi ông cháu hậu nhân của Lỗ Ban, đối với nghề mộc thì rất lợi hại. Vì Lục Thiều cứu cháu trai của đối phương, nên ông nội kia rất cảm kích và trung thành với Lục Thiều. Nhìn ra được Lục Thiều rất tôn trọng và chăm sóc người ông kia. Nàng đoán ra, hắn biết điêu khắc gỗ, hẳn là học từ kiếp trước với đối phương. Lần này đi biên cảnh, cũng có thể có ý định cố ý cứu cháu trai đối phương, cũng mang hai người về.
Gia gia kia xác thực rất lợi hại, lúc trước nàng đưa ra lò xo với đối phương. Đối phương gần đây thật sự đã làm ra. Lần này bọn họ đến phủ thành ngồi xe ngựa, chính là dùng giảm xóc đó, quả thật thoải mái hơn nhiều.
Tiếp theo Lục Thiều truyền tin, để người đó đưa người nhà của hắn tới phủ thành. Hắn và Kiều Diệp cũng từ khách điếm chuyển đến ở trong nhà.
Chớp mắt đã đến ngày yết bảng.