Mặc dù cả nhà đều có lòng tin với chuyên Lục Thiều khảo thí nhưng khi Kiều Diệp đề xuất đưa Lục Thiều đi trường thi, người của Lục gia đều tỏ vẻ cũng muốn đi đưa thi.
Lục Thiều nhìn người Lục gia càng ngày càng đoàn kết, ngây ra một lúc. Dường như những chuyện kiếp trước và những người đó, có chút bay xa rồi. Hắn không cự tuyệt, chỉ cười đồng ý.
Thế là ngày hôm sau, người Lục gia trùng trùng điệp điệp đưa Lục Thiều đi thi. Khiến không ít người nhìn đến ngây người, không ngờ Lục Thiều đến thi, lại có trận thế lớn như vậy.
Đám người Lục lão thái thái bị mọi người chú ý, chẳng những không xấu hổ chút nào, còn kiêu ngạo ưỡn ngực. Ngũ Lang nhà bọn họ lần này nhất định có thể thi đậu.
Da mặt Kiều Diệp cũng dày, cho nên dưới ánh mắt của mọi người, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt. Nàng nhỏ giọng cười hỏi Lục Thiều: “Lão Lục, chàng có cảm tưởng gì?”
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Thiều trải qua chuyện như vậy. Sắc mặt hắn cũng tương đối lạnh nhạt, mặt mày mang ý cười nói: “Vẫn ổn, ta có thể được coi là người giỏi nhất trong các thí sinh đấy.”
Ở cùng tiểu tức phụ lâu dài, hắn gặp được tình huống như vậy, đã rất quen thuộc.
Kiều Diệp đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười trêu tức: “Tướng công của ta phải là người số một trong thí sinh. Chàng thi cho tốt, chờ khảo thí kết thúc, chúng ta lại tới đón chàng.”
Khoa khảo rất quan trọng, nàng muốn đi cùng tiểu tướng công tham gia và kết thúc. Bầu bạn là tình cảm lâu dài nhất. Đời người mà, vẫn là phải có nhiều cách thức gây cảm động chứ.
Nụ cười trong mắt Lục Thiều càng đậm. Nếu không phải thời cơ địa điểm không đúng, hắn đã ôm nương tử vào lòng rồi. Nàng đưa mình thi, chờ thi xong tới đón mình, cho hắn một loại cảm giác ấm áp hạnh phúc. Đời này đều hi vọng nàng có thể một mực làm bạn với mình như vậy.
Hắn gật đầu cười nói: “Được!”
Rất nhanh, nha dịch trường thi đi ra, bảo các thí sinh xếp hàng để soát người, kiểm tra vào sân.
Lục Thiều chào đám Kiều Diệp, xách cái giỏ dùng để thi khoa khảo tới xếp hàng. Chờ đến khi cuộc thi kết thúc, quả nhiên Kiều Diệp và người Lục gia tới đón hắn. Mấy trận khảo thí kế tiếp cũng giống như vậy. Sau đó chờ kết quả, không ngoài dự đoán của Lục Thiều và Kiều Diệp, lúc yết bảng Lục Thiều thi đậu hạng nhất. Lục Thiều cũng có tư cách thi đồng sinh.
Tháng tư tiếp theo phải đi phủ thành tham gia thi phủ, sau khi thi đậu đồng sinh, tiếp tục thi viện khảo tú tài. Trong lúc đó, Kiều Diệp làm xong nến Ngũ Long Hí Châu mà Tiêu Thất muốn, để Lục Thiều lúc nhàn rỗi điêu khắc xong. Người của Tiêu Thất đã sớm tới chờ, vừa điêu khắc xong liền cầm hộp gấm lên kinh.
Tháng ba là tiệc mừng thọ hoàng đế. Hoàng tử và các đại thần đều đưa lên thọ lễ. Ngay cả thái tử vốn ở Quỳnh Châu cũng trở về.
Hắn dẫn đầu dâng lên thọ lễ cho Hoàng đế, là từ Quỳnh Châu bên kia lấy được một gốc san hô đỏ hình dạng giống như chữ thọ.
Các hoàng tử khác cũng đều dụng tâm chuẩn bị thọ lễ.
Ngoại trừ Thái tử ra, trình tự của lễ vật hiến thọ là dựa theo thứ tự huynh đệ mà tới. Thất hoàng tử ở vị trí giữa sau. Đợi đến khi hắn đến, hắn tự mình ôm sáu cái hộp gấm đi đến trung tâm. Hắn nói lời chúc thọ với Hoàng đế trước, lúc này mới cười nói: “Phụ hoàng, hôm nay nhi thần dâng thọ lễ cho người, đảm bảo là độc nhất trong thiên hạ.”
Chuyện hắn đặt nến của Kiều Diệp làm quà mừng thọ cho phụ hoàng, chỉ nói cho mẫu hậu và ca ca ruột của hắn. Kiều Diệp bên kia cũng không để lộ bí mật, lúc làm phần thọ lễ này, là lén làm
Nghe nói như thế, hoàng đế cười nói: “Vậy trẫm phải xem cho kỹ một chút.”
Đám người hoàng tử và đại thần khác cũng nhao nhao nhìn về phía Thất hoàng tử. Hiển nhiên đều có chút hiếu kỳ, hắn muốn tặng lễ vật gì, thế mà khoe khoang khoác lác nói là độc nhất trong thiên hạ.
Tiêu Thất để thái giám chuyển một cái bàn tới, sau đó mở ra sáu cái hộp gấm. Trước tiên lấy ra từ trong mỗi hộp gấm sáu giá gỗ được điêu khắc tỉ mỉ. Sau đó lại lấy ra năm con rồng màu sắc khác nhau mang lên, giữa giá gỗ là rỗng, vừa vặn trên thẻ có một viên long châu màu vàng.
Nhìn thấy cái này, hoàng đế cười hỏi: “Ngươi đây là tìm người điêu khắc Ngũ Long Hí Châu? Đây là dùng thứ gì điêu khắc?”
Nhìn trong như ngọc nhưng lại không giống ngọc.
Tiêu Thất khẽ cười nói: “Phụ hoàng, đây là nến của Ngũ Long Hí Châu.”
Hoàng đế cùng các đại thần đều kinh ngạc: “Đây là cây nến?”
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một cây nến hình con rồng với màu sắc khác nhau như vậy.
Lục hoàng tử xưa nay luôn không hợp với Tiêu Thất mở miệng nói: “Thất đệ, nếu là cây nến, vậy có phải có thể đốt sáng hay không?”
Lời này của hắn đương nhiên là cố ý. Ý tứ là đừng dùng cây nến nói cho ra vẻ, lại chỉ nhìn được mà không dùng được. Đương nhiên là để đè ép Tiêu Thất một chút, không để cho đối phương lần này nổi bật nhất.
Các hoàng tử khác đều đang xem kịch. Ngoại trừ thái tử ra, những người khác cũng có ý nghĩ tương tự. Lão Thất là nhi tử hoàng đế sủng ái nhất, bình thường bọn họ đã rất ghen tị, nếu để cho con hàng này đại xuất danh tiếng ở trên thọ yến, không phải lại muốn so sánh với bọn hắn sao?
Tiêu Thất làm sao không nghe ra ý tứ của lão Lục.
Hắn ngạo mạn liếc Lục hoàng tử một cái nói: “Phụ hoàng cũng không vội, ngươi gấp cái gì? Cứ nhìn là được. Nếu ta đã nói đây là cây nến, đương nhiên có thể đốt sáng.” Muốn mách lẻo hắn à, chờ hắn làm mắt chó của mấy người lão lục lóe mù đi
Đổi thành hoàng tử khác, ngay trước mặt hoàng đế cùng các đại thần, nói chuyện sẽ không cương như vậy nhưng đổi thành Tiêu Thất, hắn chính là tùy ý như vậy.
Hoàng đế chẳng những không trách cứ, còn dung túng cười nói: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, cứ thích thừa nước đục thả câu. Vậy thì đốt lên, để trẫm cùng tất cả mọi người mở rộng tầm mắt đi.”
Lời này rõ ràng chính là thiên vị, giúp đỡ Tiêu Thất, khiến Lục hoàng tử không dám đổi sắc mặt nhưng trong lòng lại vừa chua xót vừa ghen tị. Ngoại trừ Thái tử ra, những hoàng tử khác cũng không thể thiếu ý nghĩ như thế. Lúc này đều muốn Tiêu Thất tự vả mặt mình.
Tiêu Thất cười hì hì nhìn hoàng đế nói: “Phụ hoàng muốn xem, vậy ta liền đốt lên cho ngài xem.”
Sau đó từ trong ngực móc ra cây đánh lửa, đốt lên từng con rồng. Lần này tim nến đều ở trên đầu lưỡi rồng phun ra.
Rất nhanh mọi người liền bị một màn tiếp theo làm kinh sợ. Khi năm con rồng bị đốt lên, một lát sau Long Châu không bị đốt lửa, vậy mà chuyển động.
Ngay cả Hoàng đế cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc lần nữa: “Sao long châu này lại tự mình chuyển động?” Nhìn như vậy, chính là Ngũ Long hí châu rất sống động.
Hắn lại nói: “Ồ, trẫm còn ngửi thấy một mùi giống như là Long Tiên Hương.”
Những người khác cũng tò mò, tại sao Long Châu này lại tự di chuyển, hơn nữa cũng ngửi thấy được mùi Long Tiên Hương từ không trung bay tới. Tuy rằng rất nhạt nhưng quả thật có. Lễ mừng thọ của Thất hoàng tử, thật đúng là có chút nổi bật đấy
Đừng nói là những người khác, chính là Tiêu Thất cũng bị kinh ngạc. Mặc dù Kiều Diệp viết thư cho hắn đã nhấn mạnh trọng điểm, sau khi năm con rồng đều bị đốt lên hạt châu trên kệ ở giữa sẽ tự động chuyển động, cũng nhấn mạnh, lúc đặt nến Ngũ Long Hí Châu, phải cùng nhau đặt ở mỗi một cái giá gỗ trong hộp nàng làm mới được. Nói là dùng nguyên lý chịu nhiệt gì đó, tác động một cơ quan nhỏ thiết lập trong giá gỗ ở giữa, cũng chính là năm con rồng đồng thời đốt lên, phát ra nhiệt tập trung đến chính giữa. Có thể tác động cơ quan của giá gỗ, từ đó đẩy kim châu kẹt ở giữa động đậy.
Tuy rằng Kiều Diệp đã nói trong thư nhưng hắn vẫn không hiểu lắm. Lúc đó xem thư rất tò mò nhưng bởi vì đây là nến, sau khi đốt vị trí dây dẫn sẽ bị đen, nhìn có chút rõ ràng, cho nên hắn vẫn luôn nhẫn nhịn hôm nay mới đốt, cũng mới thấy được cái gì gọi là Ngũ Long Hí Châu chân chính. Không thể không cảm thán, Kiều Diệp thật biết chơi. Cũng may hắn rất tin tưởng năng lực của nàng, cho nên không thử. Hôm nay liền trực tiếp ôm tới chúc thọ phụ hoàng hắn.