Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 331: Hắn không thể nào vứt bỏ được cái mặt đó




Tống Thiếu Dương nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy Kiều Diệp đứng trong đám người, vẻ mặt trêu tức nhìn mình. Sắc mặt Tống Thiếu Dương thay đổi, nữ nhân mình yêu thích nhìn thấy một màn chật vật như vậy, hắn có loại xấu hổ muốn đào một cái hầm chui vào. Vì không muốn Kiều Diệp hiểu lầm, hắn lập tức mở miệng giải thích: “Không, không phải như vậy. Hôm qua ta uống một ly trà Kiều Tiểu Liên đưa tới là ngủ mất. Sau đó xảy ra chuyện gì, ta căn bản không biết.”

Hắn bình tĩnh quét qua mấy nữ nhân trên giường, mắt đầy ghét bỏ lại nói: “Ta cho dù muốn nữ nhân, cũng không có khả năng tìm người xấu như bọn họ. Rõ ràng là bọn họ mê choáng ta, muốn tính toán ta, hủy sự trong sạch của ta mà.”

Tuy hắn thu nữ nhân không ít nhưng ánh mắt cũng rất cao: “Mấy nữ nhân này, cho dù là tặng cho ta làm nha hoàn, ta cũng ghét bỏ. Làm sao có thể còn chuốc thuốc mê bọn họ, hủy trong sạch của bọn họ. Đây quả thực là vũ nhục ta.”

Hắn bị tức đến điên, cảm giác đây là sỉ nhục lớn nhất đời này hắn gặp được.

Mấy người Kiều Tiểu Liên nghe được lời của hắn, sắc mặt đều thay đổi. Cả đám đều rất không vui, sao bọn họ lại xấu chứ? Hắn dựa vào cái gì ghét bỏ bọn họ như vậy?

Ôn Thu Mai thấp giọng khóc: “Trong sạch của chúng ta đều bị hủy, ngươi còn nói ra lời như vậy, ngươi đây là muốn bức tử chúng ta sao?”

Những người khác cũng phản ứng lại, bắt đầu nhao nhao khóc lóc kể lể. Kiều Tiểu Liên: “Có phải ngươi bị tính kế hay không ta không biết nhưng ta khẳng định là bị ai tính kế.”

Lục Châu Lam: “Ta còn là một hoàng hoa khuê nữ chưa gả, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, ta về sau còn gả cho người thế nào?”

Úc Uyển Chi: “Ta chính là tới tìm người, ai biết tỉnh lại liền ở chỗ này, chuyện này muốn để cho ta về sau sống như thế nào?”

Lục Mai gạt lệ: “Ta có trượng phu nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, ta còn đối mặt hắn như thế nào? Sợ là sẽ bị hắn đánh chết.”

Nàng ta lại như bị thiên đại oan uổng: “Cho dù muốn tính toán, chúng ta cũng không có khả năng cùng một chỗ tính toán ngươi!”

Mấy người khóc thương tâm, khiến người xem kịch cũng không xác định, đây rốt cuộc là ai tính toán ai. Cảm giác ai cũng đều nói có lý nhưng cảm giác khả năng Tống công tử tính kế năm người không lớn. Dù sao quý công tử từ kinh thành đến, dạng nữ nhân gì chưa thấy qua, sẽ coi trọng năm người này ư?

Ôn Thu Mai và Lục Châu Lam có tướng mạo tư thái tạm được, được nhìn trúng có chút khả năng nhưng Kiều Tiểu Liên lớn lên bình thường, tính cách đanh đá lại không biết xấu hổ như Kiều gia. Úc Uyển Chi là một người bị hưu. Lục Mai còn có trượng phu, hai người bây giờ nhìn đều không trẻ tuổi. Trừ phi là nam nhân trong thôn không cưới được vợ. Nếu không ai sẽ coi trọng ba người này!

Chỉ là muốn nói năm người cùng nhau tính kế Tống Thiếu Dương, hình như cũng có chút không thể nào nói nổi. Dù sao Úc Uyển Chi và Lục Châu Lam vẫn là mẹ con, Lục Mai và Úc Uyển Chi quan hệ cũng phức tạp.

Tống Thiếu Dương híp mắt nói: “Mặc kệ có phải là các ngươi tính toán hay không, dù sao việc này khẳng định không phải ta làm. Ta càng không hủy sự trong sạch của các ngươi. Có điều ta cũng nhận thua thiệt này, tối nay sẽ sai người đưa các ngươi một trăm lượng bạc làm bồi thường. Bây giờ các ngươi lập tức cút khỏi phòng của ta.”

Hắn tiếp xúc qua nhiều nữ nhân như vậy, trải qua sự tình cũng không ít. Cảm thấy năm nữ nhân này tuyệt đối không phải vô tội. Hắn chính là uống trà Kiều Tiểu Liên đưa tới, mới không bao lâu đã mê man. Hơn nữa vì sao lại trùng hợp như vậy, vừa vặn mấy nữ nhân khác liền tìm đến Kiều Tiểu Liên. Sau đó tất cả đều nằm trên giường của hắn? Chỉ là lúc này đang ở thôn Trường Bình, cộng thêm Kiều Diệp hắn đặc biệt yêu thích đang nhìn, cũng chỉ có thể rộng lượng một chút, bỏ chút tiền cho xong việc. Mặc dù áo ngoài của bọn họ đều đã được cởi ra nhưng hắn đã từng trải qua chuyện trên giường, cho nên biết hắn không có phát sinh quan hệ không đứng đắn gì với bọn họ. Bằng không hắn sợ là sẽ nhịn không được mà nôn mửa. Hiện tại đã cảm thấy như vậy rồi, sợ là ba ngày nữa cũng ăn không vô, thật ghê tởm chán ghét.

Nghe nói như thế, người vây xem đều sợ hãi than Tống công tử ra tay rộng rãi. Xem ra, cũng không đụng mấy nữ nhân này, thế mà một người đưa một trăm lượng bồi thường.

Năm người Kiều Tiểu Liên ngẩn người, hiển nhiên không ngờ Tống Thiếu Dương lại dùng tiền đuổi bọn họ đi. Như vậy sao được?

Một người bổ sung một trăm lượng, nhìn như không ít nhưng nếu có thể đi theo hắn, về sau đều là sống phú quý, không biết có bao nhiêu cái 100 lượng đấy.

Ôn Thu Mai khóc nói: “Y phục của chúng ta đều bị cởi, nằm một đêm với ngươi như vậy. Ngươi nói chúng ta nên làm gì? Chúng ta về sau còn gả cho người ta thế nào?”

Những người khác cũng kịp phản ứng: “Đúng vậy, chúng ta đều bị mê muội chuyển đến nơi này, còn bị cởi quần áo nằm cùng một chỗ với ngươi. Đây chính là phòng của ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Tống Thiếu Dương cười lạnh: “Chỉ bằng các ngươi cũng xứng để ta phụ trách? Các ngươi đi tè một bãi nước tiểu rồi soi trước đi.”

Năm người Kiều Tiểu Liên: “……”

Nam nhân chết tiệt này nói chuyện thật khó nghe nhưng bọn họ cũng đã nhìn ra, Tống Thiếu Dương căn bản không muốn chịu trách nhiệm.

Kiều Tiểu Liên tính tình tương đối nóng nảy, mắt đỏ trừng Tống Thiếu Dương nói: “Một trăm lượng ngươi muốn mua sự trong sạch của chúng ta? Ngươi nằm mơ. Nếu ngươi không muốn chịu trách nhiệm, vậy chúng ta sẽ đi báo quan, để huyện lệnh đại nhân làm chủ cho chúng ta.”

Kiều Diệp nói người như Tống Thiếu Dương, sợ nhất chính là làm lớn chuyện có ảnh hưởng tới thanh danh.

Mấy người khác thấy nàng ra mặt, cũng khóc nói: “Đúng, chúng ta phải đi báo quan.”

Tống Thiếu Dương buồn bực không thôi, hắn cũng không sợ đi báo quan, vốn dĩ không phải là hắn làm nhưng một khi báo quan, việc này sẽ lớn hơn. Nếu truyền về kinh thành, mặt mũi của hắn sẽ mất hết. Ánh mắt hắn lạnh lùng nghiêm nghị nhìn bọn họ: “Các ngươi đừng có cho mặt mà không biết xấu hổ. Các ngươi muốn báo quan, ta còn muốn báo quan đó.”

Hắn lại chuyển chủ đề: “Với bộ dạng bị thương của ta, ngay cả xuống giường đi đường cũng khó khăn. Làm sao chuốc thuốc mê các ngươi, càng xuống tay hủy thanh bạch của các ngươi? Người của ta cũng đều bị thương nằm đó, làm sao chuốc thuốc mê các ngươi? Ta còn muốn chủ động tìm các ngươi tính sổ đấy.”

Hắn nói như vậy, cũng là muốn dọa mấy nữ nhân một chút. Nếu các nàng thật sự tính kế hắn, hẳn là sợ báo quan.

Mấy người Kiều Tiểu Liên nghe vậy liền nghẹn họng. Tống Thiếu Dương bị thương quả thật có lợi cho kế hoạch của bọn họ nhưng hiện tại hắn quả thật không có năng lực gây án. Các nàng ngược lại có chút sợ Tống Thiếu Dương đi báo quan, sau đó để huyện lệnh điều tra bọn họ.

Kiều Tiểu Liên hít sâu một hơi: “Được rồi, vậy đi, bây giờ đi báo quan ngay. Dù sao ta tuyệt đối không tính toán chuốc thuốc mê ngươi, đang thẳng không sợ bóng nghiêng, ta trong sạch, ta không sợ.”

Không phải nàng ta không sợ Tống Thiếu Dương báo quan, mà là tin tưởng phán đoán của Kiều Diệp, cho nên cũng chỉ có bất chấp. Hơn nữa cho dù cuối cùng Tống Thiếu Dương thật sự báo quan, nàng ta là một nữ tử tính kế hắn, hắn cũng không tổn thất cái gì, ngược lại là sự trong sạch của nàng ta mất đi, huyện lệnh đại nhân có thể làm gì nàng ta? Dù sao nàng ta cũng là đang định tội Tống Thiếu Dương.

Kiều Diệp phát hiện vào thời điểm then chốt, Kiều Tiểu Liên là loại vô lại không biết xấu hổ này, ngược lại không có nhiều nỗi lo về sau nữa.

Bốn người khác đều có chút bó tay bó chân nhưng có Kiều Tiểu Liên dẫn đầu, bọn họ hẳn là sẽ đuổi kịp. Dù sao hiện tại đã là tên đã lên dây, không thể không bắn.

Quả nhiên như Kiều Diệp dự đoán, bốn người khác cũng giả vờ không sợ hãi: “Đúng, ta cũng trong sạch, ta không sợ.”

“Báo quan, chúng ta bây giờ đi báo quan ngay.”

Tống Thiếu Dương: “……”

Hắn có một loại cảm giác, mình tuyệt đối chính là bị năm nữ nhân này tính kế nhưng bọn họ lại kiên định nói muốn báo quan. Nếu không phải có người chỉ điểm cho mấy người họ thì là bọn họ thật trong sạch. Nhưng mặc kệ là nguyên nhân nào, báo quan hắn không thể mất mặt, mà đúng lúc này, lang trung được người mời cũng tới nơi. Tống Thiếu Dương thấy thế, để cho lang trung giúp bọn họ xem có phải đều trúng thuốc mê hay không.

Lang trung bắt mạch cho mấy người Tống Thiếu Dương và Kiều Tiểu Liên: “Các ngươi quả thực đều trúng thuốc mê. Nhưng thuốc này không có độc, sau khi tỉnh lại thì dược tính tan, cho nên không cần lo lắng.” Người dưới lầu cũng vậy.

Tống Thiếu Dương nghe nói như thế, đột nhiên có chút hoài nghi, chẳng lẽ không phải mấy nữ nhân này tính kế hắn? Mà là có đối thủ hoặc là có ai nhìn hắn không vừa mắt, cố ý chuốc thuốc mê mấy nữ nhân này, sau đó ném lên giường hắn, khiến hắn khó chịu, để hắn mất mặt. Nếu như vậy, ngược lại cũng có thể hợp lý.