Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 32: Dựa vào cái gì!




Lục Thiều nhìn người của Lục gia, ai nấy đều có vẻ mặt như không còn gì luyến tiếc, lại nhìn tiểu tức phụ mặt mày hớn hở nói. Nếu không phải biết cha ruột sang năm có thể trúng cử, hắn cũng suýt chút nữa tin cha hắn phải hơn năm mươi tuổi mới có thể trúng cử. Không thể không nói, miệng của tiểu tức phụ này thật sự là quá lợi hại.

Những người nhà cũ của Lục gia làm sao có thể là đối thủ của nàng. nhưng mà nàng nói cũng không sai, người Lục gia vất vả cực khổ cung cấp cho người nhà trong huyện thành. Sau khi người ta phát đạt, tất cả đều đi kinh thành hưởng phúc. Mua một ít đất ở trong thôn, xây nhà một lần nữa rồi đem mấy phòng này toàn bộ buộc ở nơi này, tiếp tục làm trâu già vì cả nhà bọn họ. Lão thái thái được đưa đến kinh thành hưởng phúc không đến một tháng, đã bị cha ruột của hắn dỗ dành đưa về thôn, để cho Úc Uyển Chi không có bà bà đè ép trên đầu, lại có thể giúp cha hắn áp chế mấy phòng khác. Cuối cùng cha hắn làm quan, lại là vì Úc Uyển Chi xin cáo mệnh phu nhân, căn bản không cân nhắc qua mẹ ruột.

Lão thái thái ở nông thôn xa xôi cái gì cũng không biết, cả đời nghĩ được cáo mệnh, cuối cùng bị con trai bà ta cho vợ. Sau khi cha hắn làm quan, cũng không giúp đỡ mấy phòng ở quê quán này. Mấy bá bá và đường ca đường đệ vẫn còn sống trong thôn, mà người của Úc gia, lại đi theo cha hắn và Lục Châu Cẩn chiếm rất nhiều chỗ tốt, người một nhà còn đi theo dọn đến kinh thành.

Sau khi người của mấy phòng Lục gia biết chuyện, muốn đi kinh thành náo loạn. nhưng lúc đó lão thái thái đã chết, không có hiếu đạo có thể áp chế. Bọn họ vừa muốn náo, cha hắn liền dùng thủ đoạn tàn nhẫn trấn áp xuống. Đừng nói là phản kháng, hoặc là đi kinh thành náo, ngay cả huyện thành cũng không đi ra được. Người của lão Lục gia, cuối cùng chính là giỏ trúc múc nước công dã tràng.

Nghĩ đến đây, hắn cũng cảm thấy bọn họ thật sự là thiệt chết. Nhưng đã từng không có ai nói với bọn họ những lời này. Người Lục gia chỉ là biết ra lực, bị cha hắn dỗ dành cho ăn bánh vẽ, mặc sức tưởng tượng tương lai thơm lây tốt đẹp biết bao.

Hiện tại có tiểu tức phụ, phụ mẫu cặn bã muốn sai sử đám người này như con lừa già, sợ là khó khăn. Không thể không nói, lòng cha hắn thật sự ác. Dựa vào gia đình vong thê và lão Lục gia lật người nhưng cuối cùng lại đá văng những người này ra.

Đối với Úc Uyển Chi cũng là chân ái, đối phương không có vì cha hắn sinh thêm một trai một gái, vẫn luôn đối đãi với huynh muội Lục Châu Cẩn như con ruột. Sau khi làm quan, vẫn luôn chăm sóc Úc Uyển Chi, thiếp cũng chưa từng nạp,còn nâng đỡ người Úc gia, sửa lại môn đình.

Đối với Úc gia mà nói, cha hắn là con rể tốt, đối với Ngụy gia mẫu tộc hắn cùng lão Lục gia mà nói, cha hắn lại là bạch nhãn lang chính cống. Đương nhiên, từ điểm đó cũng có thể nói rõ ba người Úc Uyển Chi rất có thủ đoạn.

Kiều Diệp nhìn mọi người bộ dáng không có hứng thú, cười cười bưng bát lên húp một ngụm cháo: “Ăn đi, sao các ngươi không ăn?”

Nàng đây là đói quá, tuy rằng cơm nước không có chất béo nhưng dù sao cũng phải lấp đầy bụng.

Người của Lục gia làm sao còn có khẩu vị: “Không ăn nổi.”

Kiều Diệp đâm tim nói: “Đây không phải là ăn ngon hơn bình thường sao? Ôi, lúc này cha chồng ta, hẳn là đã ở huyện thành ăn thịt kho tàu, thịt heo hầm, gà hầm nấm rồi.”

Nàng nhìn bát cháo trong tay, lắc đầu nói: “Nói như vậy, cháo này thật đúng là không có mùi vị gì.”

Những người khác tràn đầy đồng cảm, cũng không phải là không có mùi vị gì. Người ta ở trong thành ăn thịt, bọn họ lại ở chỗ này ăn cháo trắng đồ chay, ngẫm lại cũng chua xót!

Kiều Diệp lại thương tiếc nhìn tiểu bối Lục gia, tiếp tục xát muối vào tim. Đầu tiên là thở dài với đám nam đinh: “Ôi, nhìn đường ca đường đệ đi, một đám rõ ràng là con ruột Lục gia nhưng lại kém một huyết mạch từ bên ngoài đến. Không nói ăn mặc dùng, chỉ nói đến chuyện đọc sách thôi, người ta có thể tìm lão sư tốt nhất ở huyện thành đọc sách, các ngươi lại chỉ có thể vây quanh mấy mẫu đất kia, bị người ta khinh bỉ xem thường là đồ nhà quê.” lại quét một vòng các cháu gái: “Còn có các đường tỷ muội, nhìn vừa gầy vừa đen, còn mặc quần áo vá, ngay cả hoa đầu cũng không có. Nhưng con gái của bà bà sau của ta, hôm nay ta thấy nành mặc quần áo mới màu hồng nhạt, đừng nói hoa đầu, người còn mang theo trâm bạc và khuyên tai. Nhìn như vậy, người ta giống như là nụ hoa kiều diễm nở rộ, mà các ngươi tự nhìn mình xem, đã là hoa vàng héo tàn hôm qua. Các ngươi nếu đi ra ngoài với con gái của kế bà bà ta, người không biết khẳng định sẽ cho rằng người ta là tiểu thư, các ngươi là nha hoàn của người ta đấy. Hơn nữa các ngươi như vậy, làm nha hoàn của nàng cũng có chút khó coi. Con người ta nói chuyện không thích che giấu. Tuy rằng các ngươi không thích nghe nhưng đây đều là lời nói thật. Từ hôm nay trở đi, ta cũng là một phần tử của Lục gia, cho nên ta đau lòng các ngươi. Nếu bình thường ăn ngon mặc tốt một chút, nuôi dưỡng thật tốt, các ngươi có thể kém hơn tiểu con hoang kia sao?”

Nàng lại nhìn về phía trưởng bối mấy phòng: “Ta thật sự không thể nào hiểu được, trước đó các ngươi rốt cuộc là vì mưu đồ gì mà ngược đãi con của mình, đi nuôi con hoangkia tốt như vậy.”

Nếu lấy cha chồng cặn bã ra nói, phỏng chừng những người này sẽ không mâu thuẫn sâu như vậy. Dù sao từ lão thái thái đến người mấy phòng đều bị cha chồng cặn bã tẩy não lợi hại. Cảm thấy đã cung cấp tiền đồ cho hắn, bọn họ có thể chiếm bao nhiêu ánh sáng. Vốn cũng là con ruột và thân đệ đệ, cho dù bọn họ có ý kiến khó chịu nhưng cũng ở trong phạm vi có thể chấp nhận. Cho nên nàng liền xuống tay từ mẹ chồng sau cùng hai tên con hoang kia. Vốn dĩ cũng chính là, dựa vào đâu mà con mình sống không tốt mà phải nuôi con hoangkia tốt như vậy.

Hôm nay lúc lão thái thái gõ mẹ chồng sau, nàng đã nhìn thấy. Huynh muội Lục Châu Cẩn vẫn luôn ẩn nhẫn tức giận, đau lòng mẹ của bọn họ. Hơn nữa từ trong ánh mắt hai người, có thể nhìn ra được, bọn họ ghét bỏ Lục gia, xem thường người Lục gia, không có chút tình cảm nào với Lục gia. Nhưng cũng không nghĩ một chút, không có Lục gia cung cấp nuôi dưỡng, huynh muội bọn họ có thể sống tốt như vậy sao? Nếu còn ở lại Chu gia, không biết sẽ bị tiểu thúc tiểu thẩm bọn họ tra tấn thành dạng gì đây. Cho nên hai người cũng giống như cha chồng cặn bã, đều là bạch nhãn lang. Thật đúng là không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.

Những lời này của Kiều Diệp, quả thực đâm vào tim. Đường ca đường đệ cùng các đường tỷ đường muội, trước kia đến giờ ăn cơm đều tranh nhau giành ăn. Bây giờ từng người lại chỉ cảm thấy ủy khuất khó chịu. Ánh mắt nhìn về phía cha mẹ mình, còn mang theo vài phần oán khí cùng khó hiểu.

Người mà bọn họ từng ngưỡng mộ nhất chính là huynh muội Lục Châu Cẩn, tưởng tượng nếu bọn họ có thể sống những ngày tháng như vậy thì tốt biết bao. Đối phương không giống bọn họ, người ta là người trong thành phố, đối với bọn họ cũng không thân cận. Ăn mặc cũng không cùng loại người với bọn họ, là bộ dáng bọn họ hy vọng muốn sống thành. nhưng bây giờ nghe lời của vợ Ngũ Lang mới biết được, hóa ra hai tên con hoangkia có thể sống tốt như vậy, tất cả đều là dựa vào nhà bọn họ nuôi dưỡng. Nhưng hai tên con hoangkia, bình thường đối với bọn họ cũng đều mang theo một loại tràn đầy ưu việt. Mặt ngoài khách khí với bọn họ nhưng bọn họ cảm giác được, hai người đều ghét bỏ bọn họ. Thật là khó chịu, thật ủy khuất!

Đám tiểu bối vừa tức vừa tủi thân, mấy vợ chồng nhà họ cũng nín nghẹn một hơi. Nói như vậy, bọn họ thật sự là thiệt thòi lớn. Đặc biệt là nhìn lại con trai và khuê nữ nhà mình, lại nghĩ đến hôm nay bộ dáng khởi sắc cùng cách ăn mặc của huynh muội Lục Châu Cẩn, không phải giống như là nha hoàn sai vặt của người ta sao? Thua thiệt con ruột của mình, nuôi tốt hai đứa con hoang như vậy, bọn họ là vì cái gì?

Trước đó bọn họ nghĩ như thế nào? Sao lại trở thành kẻ coi tiền như rác như thế? Dựa vào cái gì!