Tống Thiếu Dương thấy Kiều Diệp nhìn mình. Hắn lộ ra nụ cười tự nhận là tiêu sái tuấn dật, khẽ gật đầu với nàng.
Kiều Diệp: “……”
Nam nhân này chẳng những là hướng về phía mình, nhìn ra được còn đặc biệt tự luyến nhưng bộ dạng này, tuổi còn trẻ đã cho nàng một loại cảm giác phát ngán. Dáng vẻ của nàng bây giờ và mình ở hiện đại, càng ngày càng giống. Hiện tại có rất nhiều nam nhân theo đuổi nàng, các loại cấp bậc đều có. Cảm giác về người này, chính là loại gia thế bối cảnh tốt, dáng dấp quả thật không tệ. Nhưng nam nhân này lại tự cho mình thanh cao, cảm giác ưu việt tràn đầy. Coi nữ nhân là con mồi, lợi dụng cái gọi là tiền quyền dụ hoặc. Chờ dụ dỗ người ta tới tay xong, một khi chán liền ném sang một bên. Loại nam nhân không tôn trọng nữ nhân này, xưa nay đều khiến nàng phản cảm, cho nên nụ cười trong mắt Kiều Diệp rút đi, chỉ còn lại sự lạnh nhạt. Rất nhanh đã dời đi tầm mắt, lười nhìn đối phương.
Sau đó, nàng đi vào gian hàng mời nàng nếm thử mùi vị. Cần cải tiến, cũng sẽ nói rõ từng cái một. Chờ từ một quán ăn cuối cùng đi ra, liền ” xảo ngộ” nam tử trẻ tuổi vừa rồi.
Tống Thiếu Dương vẫn luôn chờ cơ hội. Thấy Kiều Diệp vội vàng đi ra, hắn lập tức cưỡi ngựa đi tới. Sau đó kéo dây cương dừng ở trước mặt Kiều Diệp.
Hắn cười chào hỏi Kiều Diệp: “Chào Kiều tiểu nương tử!”
Kiều Diệp nhìn hắn lãnh đạm hỏi: “Ngươi là ai? Có việc gì sao?”
Tống Thiếu Dương trả lời: “Ta tên Tống Thiếu Dương, đến từ Tống gia Hình bộ Thị lang ở kinh thành. Lần này ở kinh thành thấy được sợi len, quần áo len, ta cảm thấy hứng thú. Liền tự mình tới nơi này, muốn mua một ít.” Lại đầy mắt đều là Kiều Diệp, ý vị thâm trường nói: “Ta cũng muốn nhìn xem, người có thể làm ra thứ tốt như vậy là dạng gì.”
Kiều Diệp đầu đầy vạch đen, đại ca này thật sự nên đi lấy dầu đi. (Ý nói TTD đầy dầu mỡ phát ngán, có thể lấy dầu được luôn)
Nàng không vui nói: “Ta là phụ nhân, ngươi nói như vậy, thật sự là quá lỗ mãng ngả ngớn rồi.” Lại cho hắn một cái liếc mắt: “Ta thấy ngươi không phải tới mua đồ, mà là bị người gọi tới cố ý làm hỏng thanh danh của ta. Còn nữa, muốn mua đồ thì phải đi cửa hàng hoặc là nhà xưởng huyện thành, tìm ta cũng vô dụng.” nàng đã sớm giao chuyện trong xưởng cho đám người Lục lão tứ đi kinh doanh, cho nên muốn mua đồ, bây giờ đều không tìm nàng.
Nói xong nàng trực tiếp xoay người rời đi, một bộ dáng vẻ căn bản không muốn phản ứng Tống Thiếu Dương.
Tống Thiếu Dương thì ngơ ngác, hiển nhiên không nghĩ tới Kiều Diệp sẽ có loại phản ứng này, không nên thẹn thùng trả lời hắn vài câu, sau đó mời hắn đi mua đồ sao?
Nhìn bóng lưng Kiều Diệp đi xa. Tống Thiếu Dương hỏi người hầu cận bên cạnh: “Mị lực của bản công tử giảm xuống rồi?”
Thân tùy trả lời: “Làm sao có thể, thiếu gia là công tử nổi danh trong kinh thành, đi đến nơi nào cũng có mị lực nhất. Có thể là thôn phụ này không có kiến thức.”
Hắn suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Hay là nàng ta muốn lạt mềm buộc chặt với thiếu gia?”
Tống Thiếu Dương nghe xong gật gật đầu: “Có đạo lý, rất có thể chính là lạt mềm buộc chặt.”
Trong mắt hắn tràn đầy hứng thú và dục vọng chinh phục: “Đi, chúng ta đi thôn Trường Bình, ta cũng không tin bắt không được nàng.”
Kiều Diệp càng như vậy, càng khiến hắn hứng thú. Quá đơn giản liền câu dẫn tới tay thì cũng quá không có ý tứ khiêu chiến.
Đừng nói, vừa rồi Kiều Diệp cho hắn xem thường, còn rất có mùi vị. Đây là lần đầu tiên hắn bị nữ nhân trừng mắt như vậy. Nói xong hắn liền cưỡi ngựa, dẫn người đi thôn Trường Bình.
Kiều Diệp đi dạo một vòng ở huyện thành, hôm nay có chợ lớn, nàng lại đi mua không ít đồ. Đặt đồ lên xe bò, đột nhiên nhớ tới gia vị trong nhà sắp dùng hết rồi, nàng liền bày đồ ra, đi đến một tiệm gia vị không tính quá xa để mua. Đi được một nửa, chỉ thấy phía trước có không ít người đang vây xem, còn có mấy tiếng la khóc quen thuộc. Kiều Diệp đi qua mới phát hiện, hóa ra là một nhà của Tra Thúc ở huyện thành, cùng với người của Úc gia bị một đám quan binh từ trong nhà đuổi ra. Nàng mới nhớ tới, hai ngày trước nghe tiểu tướng công đề cập qua, tội của Liêm gia ở huyện thành đã phán, cả nhà lưu đày, cũng tịch thu tất cả tài sản. Mà tòa nhà này là nhà mà Liêm gia cho Liêm tiểu thư ở. Trước đó Liêm tiểu thư đề phòng một nhà của thúc thúc cặn bã và người Úc gia, cho nên bất động sản cũng không đứng dưới danh nghĩa của nàng ta mà tòa nhà này dưới danh nghĩa của ca ca của Liêm tiểu thư. Cho nên Liêm gia bị tịch thu tài sản, tất nhiên tòa nhà cũng tính trong đó. Cũng bởi vậy, người nhà của thúc thúc cặn bã và Úc gia mới có thể bị đuổi ra ngoài.
Lúc này Liêm tiểu thư thay đổi vẻ cao ngạo trước đây, khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt. Ngay từ đầu còn hung hăng với quan sai, nói đây là nhà của nàng ta, bọn họ không thể tịch thu. Hiện tại thấy tình thế không ổn, lại đối với các quan sai cầu tình giả bộ đáng thương, nhưng mà cũng vô dụng.
Úc Uyển Chi cùng tẩu tử nàng ta một đám nữ quyến, cũng khóc nháo lên theo, càng muốn xông về tòa nhà, lại bị quan sai kéo lại. Có thể là cặn bã ngũ thúc cảm thấy mất mặt nên trực tiếp co người vào góc tường, nhìn mấy nữ nhân nháo.
Quan sai cưỡng ép kéo đám người Úc Uyển Chi ra, lại cảnh cáo bọn họ. Nếu còn náo loạn như vậy, sẽ bắt bọn họ đi tù. Lúc này mới khiến bọn họ yên tĩnh. Tiếp theo triệt để niêm phong tòa nhà, lưu lại trong mắt đều là đám người Úc Uyển Chi mê mang luống cuống cùng đau lòng.
Lục Châu Lam không đi theo gây chuyện, mà tránh ở một bên xem đám người mẹ ruột xung phong hãm trận. Chờ đám người mẹ ruột thất bại, nhìn thấy cực kỳ mất mặt, nàng ta càng rời xa mấy bước. Tiếp theo trong lúc vô tình thấy Kiều Diệp đứng sau lưng đám người vây xem.
Nàng ta thấy Kiều Diệp càng ngày càng xinh đẹp, ăn mặc càng giống tiểu thư, trong lòng hận đến lợi hại. Nếu không phải nữ nhân này, nhà bọn họ sao có thể rơi xuống loại tình trạng này. Nàng ta nhịn không được, vọt tới trước mặt Kiều Diệp, hung hăng trừng Kiều Diệp: “Có phải ngươi và Lục Thiều cố ý hại chúng ta không? Chuyện này có phải là ngươi làm hay không? Cho nên mới cố ý đến xem chúng ta bị đuổi ra ngoài, hiện tại ngươi rất đắc ý đúng không?”
Đều là tiểu tiện nhân này. Nếu không nàng ta còn sống cuộc sống có tư có vị. Nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua tiểu tiện nhân này.
Kiều Diệp im lặng, hôm nay nàng thật sự là thuần túy đi ngang qua, nhìn thấy người vây xem mới đến tham gia náo nhiệt.
Lục Châu Lam kinh ngạc chất vấn một phen, cũng khiến mọi người chú ý đến hai người bọn họ. Đồng thời đại đa số mọi người đều nhận ra Kiều Diệp.
Kiều Diệp nhìn Lục Châu Lam lạnh lùng nói: “Liêm gia phạm vào vương pháp, lúc này mới xét nhà lưu đày, ta cũng không có bản lĩnh lớn đến mức để quan sai đuổi các ngươi ra ngoài.”
Nếu Lục Châu Lam đã chủ động bới móc, vậy thì đừng trách nàng không khách khí. Nàng ghét bỏ lui về phía sau vài bước, bộ dáng giống như là trốn ôn dịch, tránh đi Lục Châu Lam, sau đó nói: “Ngược lại người một nhà các ngươi, thật đúng là Tang Môn tinh danh bất hư truyền. Đi tới chỗ nào, liền tai họa tới chỗ đó, chỗ đó liền không may. Đi nhà Ngũ thúc ta, khiến hắn chẳng những thi không đậu cử nhân, thanh danh hủy hết, càng đem gia sản thua đến ngay cả chỗ ở cũng không có. Hiện tại tới Liêm gia, lại mang vận rủi tới.”
Nàng ý vị thâm trường nói: “Trước kia Liêm gia làm nhiều chuyện xấu như vậy, cũng không bị tra. Nhưng từ khi ca ca ngươi cưới tiểu thư Liêm gia, một nhà các ngươi càng ở lại phủ đệ của Liêm tiểu thư. Liêm gia bắt đầu liên tiếp xui xẻo. Sau này ngươi phải cách xa ta một chút, ta cũng không muốn lây dính vận rủi xui xẻo của các ngươi.”
Nàng phải tuyên truyền thật tốt thanh danh Tang Môn Tinh của nhà Úc Uyển Chi. Nàng cũng không tin, Liêm tiểu thư và những bàng chi Liêm gia còn lại, cùng với Ngũ thúc thúc cặn bã sẽ không nghe lọt. Gặp xui xẻo, chung quy phải tìm lý do thuyết phục mình. Mấy mẫu tử Úc Uyển Chi, không phải là nguyên nhân có sẵn. Mẹ con này đã từng cố ý làm bại hoại thanh danh của tiểu tướng công, hắt đủ loại nước bẩn. Hiện tại cũng nên để bọn họ nếm thử mùi vị bại hoại thanh danh, bị người trốn tránh, cô lập.
Nghe Kiều Diệp nói như vậy, những người vốn cách Lục Châu Lam tương đối gần, lập tức nhao nhao lui ra tránh né nàng. Ngay cả Kiều Diệp phúc tinh này cũng sợ lây dính xui xẻo xúi quẩy, bọn họ càng sợ hơn.