Ôn Hương Liên trừng to mắt, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nhìn về phía Kiều Vũ. Nàng ta thật sự không ngờ, con trai chẳng những không nhận nàng ta, còn nói ra nhiều lời ác độc như vậy. Nàng ta hận nhất người khác nhắc tới chuyện trước kia, hắn lại ra sức nhắc tới, còn châm chọc nàng ta sắp bị trầm đường. Nhưng nàng ta quả thật không dám, nói đi cáo quan chẳng qua là muốn dọa hắn một chút. Ai biết nghịch tử này căn bản không sợ. Nhìn dáng vẻ của hắn, thậm chí còn ước gì nàng ta đi tố cáo làm lớn chuyện.
Nàng ta tức giận đến toàn thân phát run: “Tên nghịch tử nhà ngươi. Ngươi ác độc nói mẹ ruột như vậy, ngươi sẽ bị thiên lôi đánh, bị báo ứng.”
Kiều Vũ cười nhạo: “Ngươi là độc phụ thông đồng gian phu, lại không biết xấu hổ, còn chưa bị thiên lôi đánh, như thế nào cũng còn chưa tới lượt ta đâu.”
Hắn liếc nhìn nàng ta, lại ý vị thâm trường nói: “Về phần ngươi gặp báo ứng, tin tưởng sẽ không xa đâu.”
Sau lưng Quan Dũng Bá có Ngũ hoàng tử ra sức làm chỗ dựa, trước mắt còn chưa động được. Dù sao hiện tại căn cơ của hắn bất ổn, muội phu cũng còn chưa bắt đầu thi khoa cử làm quan, cho nên trước hết để cho đôi vợ chồng này nhảy nhót một đoạn thời gian. Vừa vặn để Bá phủ loạn lên, để bọn họ thể nghiệm tư vị bị giày vò chỉnh đốn và đè ép ngược lại trước
Nước mắt Ôn Hương Liên trào ra: “Ngươi quá nhẫn tâm, thế mà không để ý tình cảm mẹ con chúng ta. Cũng quá khiến ta thương tâm.”
Lần này nàng ta rơi lệ không phải giả vờ, mà là thật bị thương. Mặc kệ là trước kia ở thôn, hay là Hầu phủ, vô luận là hai trượng phu, hay là bọn nhỏ đều rất tôn trọng yêu thương nàng ta. Căn bản sẽ không vô tình đối với nàng ta như vậy. Điều này thật sự vượt qua dự liệu của nàng ta, càng làm cho nàng ta rất khó tiếp nhận.
Kiều Vũ nhướng mày: “Ta và ngươi trước đó có tình mẫu tử từ khi nào? Năm đó còn nhỏ không hiểu chuyện, mới có thể bị bộ dáng giả tạo của ngươi lừa gạt. Bây giờ ta đã không còn là Kiều Vũ trung thực dễ dàng mắc lừa của năm đó nữa. Cho nên ngươi muốn hạ thủ đắc lợi từ phía ta, hoàn toàn là không có khả năng. Vợ chồng các ngươi đừng hòng lấy danh nghĩa của ta làm chuyện gì. Nếu không, bị ta biết rõ, tuyệt đối sẽ nháo đi đến trước mặt hoàng thượng. Đến lúc đó cũng để cho Hoàng Thượng biết những chuyện ác độc buồn nôn năm đó vợ chồng các ngươi làm.”
Hắn lại cảnh cáo: “Còn có, các ngươi cũng đừng hòng có chủ ý với muội muội ta. Chúng ta có thể trực tiếp mang binh đi Quan Dũng bá phủ náo. Khiến cho tất cả mọi người thưởng thức sắc mặt đáng ghê tởm của các ngươi, một lần nữa làm quen phu thê các ngươi. Có mẹ nuôi và ông ngoại làm chỗ dựa cho ta, cộng thêm hiện giờ ta cũng là tướng quân tam phẩm, ta tuyệt đối làm được chuyện như vậy.”
Ôn Hương Liên tức giận liên tiếp lui về phía sau mấy bước, phảng phất như lần đầu tiên biết đứa con trai này. Nàng ta che ngực nói: “Ngươi, ngươi dám!”
Kiều Vũ cầm lấy nắp chén, nhàn nhã phất phất nước trà, giương mắt lạnh lùng nói: “Nếu như vợ chồng các ngươi không tin, vậy có thể thử một chút, xem ta có dám hay không.”
Chỉ cần phu thê bọn họ dám thử, hắn thật sự dám mang binh đánh lên Quan Dũng bá phủ. Đối với việc thu phục lại thành trì tiền triều mất đi, hắn đã có sách lược, vô cùng có lòng tin cùng nắm chắc. Chỉ cần làm thành chuyện này, phong hầu đều có thể, cho nên chỉ cần Hoàng đế còn cần dùng hắn, liền sẽ đứng về phía hắn, chỉ là hiện tại một đống người chờ bắt thóp và bím tóc của hắn. Nếu như náo loạn, khẳng định sẽ có người vạch tội hắn, cũng châm ngòi mách lẻo.
Sẽ khiến Hoàng đế cảm thấy hắn có chút công lao liền bừa bãi, lưu lại ấn tượng không tốt. Cho nên không phải không dám náo, chỉ là hiệu quả không cao. Vẫn nên chờ sang năm em rể khoa cử làm quan, hắn thu phục thành trì trở về, cùng nhau liên thủ thu thập đôi vợ chồng này mới là thời gian tốt nhất.
Ôn Hương Liên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, giật nảy mình. Nàng ta lập tức nghẹn họng: “Ngươi, ngươi, ngươi nghịch tử bất hiếu này.”
Kiều Vũ cười ra tiếng: “Ta biết mình là nghịch tử bất hiếu, ta cũng không nói ta không phải là nghịch tử! Lời này ngươi cũng nói nhiều lần, ngươi không nói chán, ta nghe cũng phiền. Có thể đổi một lí do thoái thác không?”
Ôn Hương Liên bị doạ một chút không biết nên trả lời như thế nào. Con cái nhà ai sẽ chủ động thừa nhận, mình là nghịch tử bất hiếu? Nghịch tử đã thừa nhận, nàng ta còn phản bác thế nào? Nàng ta nhịn không được còn muốn thử cứu vãn: “Ngươi thật sự đối xử với mẫu thân ta như vậy sao? Ngươi muốn tuyệt tình như vậy, chúng ta về sau liền thật không có tình cảm mẹ con nữa. Năm đó ngươi là ỷ lại nhất, nghe lời mẹ nhất mà.”
Kiều Vũ bật cười: “Ngươi đã nói đó là trước kia, ai mà không có thời điểm không hiểu chuyện chứ?”
Hắn giống như cười mà không phải cười nhìn nàng, lại nói: “Hôm nay ngươi tới. ngoại trừ nhận thân ra, hẳn là còn có mục đích khác đúng không? Có phải muốn để ta giao phủ tướng quân cho ngươi quản, thuận tiện xếp vào thân tín, về sau càng dễ khống chế ta hơn hay không? Có phải muốn để cho tiền tài ta ở biên cảnh kiếm được đều giao cho ngươi bảo quản hay không? Có phải ngươi còn muốn lợi dụng ta để trèo lên Trấn Quốc Công phủ hay không?”
Những chuyện này không cần đi điều tra, hắn cũng có thể đoán được. Dù sao trước kia hắn cũng đã gặp không ít loại người tiêu chuẩn kép vừa ích kỷ này, chỉ cần có lợi thì mới có thể có thân tình hoặc là hữu tình.
Ôn Hương Liên nghe đến mấy câu này, con ngươi nhịn không được co rụt lại. Hoàn toàn không nghĩ tới nhi tử sẽ nói ra toàn bộ suy nghĩ trước đó của nàng ta. Những chuyện này, nàng ta cũng chưa từng nói với ai. Đứa con trai này hiện tại thật sự là có chút đáng sợ.
Nàng ta ổn định tâm thần, lập tức lắc đầu phủ định nói: “Không, ta không có, ngươi đừng suy đoán lung tung.”
Kiều Vũ không thèm để ý nói: “Tùy ngươi nghĩ như thế nào, dù sao ta khẳng định sẽ không theo ý ngươi là được. Còn có chuyện gì khác không?”
Hắn giơ tay làm tư thế mời: “Nếu không có, Bá phu nhân xin rời đi.”
Ôn Hương Liên trước đó đánh suy nghĩ trong đầu hồi lâu, cái gì cũng không dùng tới. Nàng ta cũng không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được Kiều Vũ tuyệt tình lãnh khốc là nghiêm túc. Trong lòng thầm mắng con nhóc chết tiệt kia dám bảo Lục Thiều đi du lịch thì chạy đi tìm Kiều Vũ mách lẻo nàng ta. Sớm biết vậy năm đó nên thừa dịp nha đầu chết tiệt kia là kẻ ngu, để trượng phu ném nó xuống sông chết đuối là được rồi. Hiện tại chuyên môn đối nghịch với mẹ ruột, quá đáng giận.
Nàng ta không muốn cứ như vậy từ bỏ, thử lại nói: “Mấy năm nay ta thật sự nghĩ đến huynh muội các ngươi, ta…”
Chỉ là còn không đợi nàng nói xong, Kiều Vũ đã giơ tay lên nói: “Ngừng, những lời này ta không muốn nghe. Ta đã nói rồi, bảo ngươi đi gánh hát học xong lại đến, ngươi bây giờ rất giả.”
Ôn Hương Liên nghẹn ngào: “Ngươi, ngươi…” Cũng không biết phải nói gì.
Kiều Vũ lại giơ tay lên nói: “Bá phu nhân mời đi. Hôm nay ta gặp ngươi, không phải là có tình cảm với ngươi. Chỉ đơn thuần muốn nói cho ngươi, tình cảm mẹ con chúng ta đã sớm đứt đoạn, về sau cũng đừng có bất kỳ liên lụy. Lần sau ta sẽ không còn dễ dàng gặp ngươi như vậy đâu”
Ôn Hương Liên liên tiếp bị nhi tử tự nhận là dễ đắn đo trào phúng, mặt mũi cũng có chút không nhịn được. Nàng ta hít sâu một hơi: “Ngươi cũng đừng hối hận.”
Nghịch tử này lập được chút công liền kiêu ngạo như vậy. Sau này trở về biên cương, không chừng liền chết trận, đến lúc đó cũng đừng hy vọng nàng ta sẽ giúp hắn đốt giấy tế bái.
Kiều Vũ khẳng định nói: “Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hối hận!”
Ôn Hương Liên cắn cắn môi: “Ngươi thật sự là quá nhẫn tâm tuyệt tình, ta đợi xem sau này ngươi sẽ như thế nào.” Có thể còn sống trở về hay không còn chưa nhất định đâu.
Kiều Vũ làm sao không nhìn ra tâm tư ác độc của Ôn Hương Liên. Hắn nhíu mày: “Yên tâm, cho dù ngươi và gian phu kia có chết thì ta đều sẽ sống thật tốt. Cho nên chút tâm tư này của ngươi, vẫn là thu lại đi.”
Sắc mặt Ôn Hương Liên thay đổi, tức giận đến ngực đau: “Ngươi, ngươi thật khốn nạn.”
Tên nghịch tử này lại nguyền rủa bọn họ phải chết, quá đáng giận mà. Nhưng lại nhịn không được đối với đứa con trai này sinh ra mấy phần sợ hãi. Thật sự là mình nghĩ cái gì, đối phương cũng có thể đoán được, có chút đáng sợ.
Kiều Vũ nhún nhún vai nói: “So ra vẫn kém ác phụ ngươi.”
Ôn Hương Liên phát hiện đứa con trai này miệng lưỡi bén nhọn. Nghe nói nha đầu chết tiệt kia cũng giống như vậy, miệng cũng rất lưu loát ác độc, cũng khó trách nàng ta không thích đôi nhi nữ này, đều là một đám bất hiếu tử. Nàng ta lau khô nước mắt: “Được, vậy chúng ta chờ xem.”
Kiều Vũ gật đầu: “Được, vậy cứ chờ xem.”
Ôn Hương Liên luôn cảm thấy thần sắc của con trai đều là châm chọc, nàng cũng không ở lại được nữa, vì vậy không nói gì nữa, xoay người rời đi.