Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 302: Chỉ tiếc tất cả đều đã muộn!




Hiệu suất làm việc của Giang Dực Lân rất cao. Ngày hôm sau liền đi thôn trang, đón lão thái thái của Thủy phủ về Hầu phủ. Một đường còn cao điệu vô cùng, huyên náo đến mức toàn bộ kinh thành đều biết việc này.

Lão hầu gia không thể tránh khỏi lại bị mọi người khinh bỉ cùng mắng một trận. Thủy phủ lão thái thái cũng không ngoại lệ, mọi người đều đang mắng bà ta thủy tính dương hoa, hai lão già không nên nết,……vân vân.

Thủy gia, cũng bị người ta khinh bỉ và mắng. Thủy lão gia tử tức thì bị đồng liêu trêu ghẹo cái mũ trên đầu không nên là màu đen. Khiến hắn cũng nhịn không được hoài nghi, chẳng lẽ vợ trước cùng lão hầu gia sau lưng đã sớm thông đồng rồi? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Bị người mỉa mai khinh bỉ, hắn hận không thể cầm đao chém đôi lão cẩu nam nữ kia. Con trai của Thủy lão thái thái và con dâu bọn họ, càng là không muốn ra ngoài gặp người, quá mất mặt.

Giang Dực Lân trực tiếp đưa người đến viện của lão hầu gia, chính Thủy lão thái thái cũng không nghĩ tới, lão hầu gia sẽ dụng tình sâu như vậy với bà ta. Tình nguyện trên lưng bêu danh, cũng luyến tiếc bà ta chịu khổ, muốn đón bà ta tới Hầu phủ. Trong lòng vừa vui vẻ vì mị lực của mình lớn, về sau rốt cuộc không cần ở trong thôn trang chịu khổ nữa, vừa mắng lão hầu gia già mà không nên nết, loại chuyện này vụng trộm làm là được, cần gì phải cố ý huyên náo để mọi người đều biết. Mặc dù là vì bà ta nhưng bà ta cũng không muốn thanh danh càng xấu hơn.

Lão hầu gia trước đó nghe bọn nha hoàn nói, lúc này đang mặt đen ngồi trong sân hờn dỗi. Nghe thấy không ít người hô “Thỉnh Thế tử an!”, hắn ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy cháu trai hỗn trướng chẳng những tới, còn dẫn theo một lão thái thái vừa già vừa quê da mặt nhăn nheo, vẻ mặt càng khổ tướng tiến vào. Hắn thầm nghĩ đây chắc là nghiệt chướng kia, tiếp tục tìm cho hắn một xú thiếp.

Hắn đưa tay chỉ cửa nói: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi, đồ nghiệt chướng bất hiếu này, ngươi cút ra ngoài cho lão tử.”

Giang Dực Lân nhíu mày: “Tổ phụ, sao vừa thấy người trong lòng, ngươi liền không nhịn được đùa giỡn ra uy vậy?”

Thủy lão thái thái nghe nói như thế, còn lúng túng một chút, trong lòng lại có chút đắc ý.

Lão hầu gia ngơ ngác: “Người trong lòng gì?”

Giang Dực Lân biết ngay mà, lão già kia không nhận ra nữ nhân mình yêu thương. Hắn ta vui sướng khi người gặp họa chỉ người bên cạnh: “Đây không phải sao? Tổ phụ, ngươi sẽ không ngay cả nữ nhân mình yêu nhiều năm như vậy, cũng không nhận ra chứ? Mặc dù bà ta hiện tại vừa quê vừa già vừa xấu nhưng xác thực chính là vị lão thái thái Thủy gia kia. Ta vì ngươi mà đón người trở về.”

Thủy lão thái thái bên cạnh nghe nói như thế, sắc mặt thay đổi: “……”

Ai vừa quê mùa lại xấu xí chứ? Tên tiểu tử chết tiệt này có biết nói chuyện hay không? Về sau phải để lão hầu gia hảo hảo giáo huấn đứa cháu trai này, một chút cấp bậc lễ nghĩa đều không có.

Sắc mặt lão hầu gia cũng thay đổi, ngay từ đầu hắn tưởng rằng cháu trai cố ý chán ghét mình nói lung tung, nhưng nhìn kỹ một chút, thật đúng là nhìn ra cảm giác quen thuộc ở trên mặt lão thái thái này.

Hắn rất không muốn thừa nhận, nhìn lão thái thái thử thăm dò hô: “Hương Hà?”

Đây không phải là khuê danh của Thủy lão thái thái nhưng là bút danh của bà ta khi bọn họ gửi thư từ qua lại.

Thủy lão thái thái nhăn nhó mím môi: “Ừm.”

Lão hầu gia nhịn không được lại hỏi: “Lúc viết thư, bút danh của ta là gì? Lại là có ý gì?”

Thủy lão thái thái nhìn hắn khó hiểu: “Tên bút của ngươi là Thủy Nhất Phương”

Lại cúi đầu thấp giọng, như là ngượng ngùng nói: “Ngươi nói người ấy, ở thủy nhất phương, ngươi cầu mà không được, (*) cho nên lấy cái tên này.”

Gốc: sở vị y nhân, tại thuỷ nhất phương, nhĩ cầu nhi bất đắc

Đây là có một lần bà ta đi trong miếu dâng hương, gặp lão Hầu gia lúc trung niên. Theo ước định có thể thư từ qua lại, cũng lấy bút danh cho nhau. Lão hầu gia liền nói với bà ta câu nói này. Lúc ấy nha hoàn và gã sai vặt bị bọn họ đuổi ra, chỉ có hai người bọn họ nói chuyện. Sau đó viết thư cũng không nhắc tới, cho nên chỉ có hai người bọn họ biết. Thủy lão thái thái còn tưởng rằng lão hầu gia nhớ lại quá khứ, cho nên mới hỏi như vậy. Bà ta về sau còn phải dựa vào lão hầu gia sống qua ngày, cho nên coi như có chút xấu hổ nói ra.

Lão hầu gia nghe nói như thế, không biết vì sao trái tim thoáng cái lạnh một nửa. Người này thật đúng là nữ nhân mình tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, nhưng sao bà lại biến thành như vậy? Thật quá xấu, cùng người trong lòng trước kia hoàn toàn là hai người. Giờ khắc này, ánh trăng sáng, nốt chu sa gì đó ở trong lòng lão hầu gia toàn bộ biến thành bọt nước. Nhìn thấy khuôn mặt già nua cay nghiệt hiện tại của bà ta, gầy còm còn mang theo dáng người lưng còng, cộng thêm vải thô trùm đầu, một thân quần áo màu xanh đen quê mùa. Hắn cảm thấy bà ta bây giờ, cùng những lão thiếp gần đây mỗi ngày lắc lư ở trước mắt kia, giống như cũng không có gì khác nhau.

Hắn qua nhiều năm như vậy, nhớ thương lại là một nữ nhân như thế này ư? Sao bà ta lại trở nên xấu như vậy? Lão hầu gia trong lúc nhất thời hoàn toàn không tiếp thụ được.

Giang Dực Lân còn cố ý đâm tim: “Tổ phụ, có phải người quá kinh hỉ, cao hứng đến mức nói không ra lời rồi không? Đây là nữ nhân ngươi tâm tâm niệm niệm yêu nhiều năm, ta giúp ngươi đón về, ngươi phải yêu thương chiếu cố bà ta thật tốt.”

Lại cố ý cười hì hì nói: “Không cần cảm ơn ta, dù sao ta cũng là cháu trai hiếu thuận nhất của ngươi.”

Lão hầu gia chỉ vào hắn, giọng nói mang theo vài phần run rẩy: “Nghiệt chướng, ngươi cố ý.” Cố ý phá vỡ tất cả ảo tưởng của hắn. Đối với bộ dáng hiện tại của bà ta, hắn làm sao còn có thể yêu được…

Giang Dực Lân cười nói: “Đúng vậy, ta chính là cố ý, đây không phải thỏa mãn nguyện vọng nhiều năm của ngươi sao.”

Càng thêm ý vị sâu xa cường điệu: “Ngươi cứ quý trọng người trước mắt đi, các ngươi cũng không cần bỏ lỡ nữa.”

Còn không đợi lão hầu gia tiếp tục nói chuyện, hắn lại phân phó: “Người đâu, bố trí gian phòng cho lão hầu gia, đêm nay lão hầu gia cùng nữ nhân hắn yêu nhất bái đường, sau đó động phòng. Lại mời các thiếp của cha ta và con cái, cùng với các thiếp của lão hầu gia, còn có nha hoàn, gã sai vặt cùng thị vệ toàn phủ, toàn bộ đều đến xem lễ. Tuy tổ phụ không thể lấy danh nghĩa chính thê cưới người vào cửa, không thể cho người danh phận. Nhưng lễ nên có, vẫn phải có, dù sao đây là hắn vẫn luôn hy vọng. Ai bảo ta là đứa cháu trai tri kỷ nhất chứ, nhất định phải thành toàn bọn họ.”

Lão hầu gia nghe nói như thế, trừng to mắt: “Nghiệp chướng ngươi, ngươi…”

Vừa nghĩ tới phải để nhiều người đến xem lễ như vậy, hắn phải mất mặt bao lớn chứ! Còn có cái gì động phòng, hắn không thể nào xuống được cái miệng kia. Đứa cháu trai này, đơn giản chính là kẻ báo ứng, quá ác độc.Tiếp theo không nhịn được phun ra một ngụm máu, trực tiếp bị tức ngất đi.

Giang Dực Lân thấy thế cười nói: “Ái chà, tổ phụ ta đều cao hứng đến hộc máu kìa, kích động đến ngất rồi. Mau dìu hắn vào nhà nghỉ ngơi.”

Sau đó nhìn về phía Thủy lão thái thái một bên, vẻ mặt mê mang và khó xử.

“Vị di nương này, tổ phụ ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, hiện tại càng cao hứng đến hôn mê bất tỉnh. Sau này ngươi phải chăm sóc hắn thật tốt mới được.”

Sau đó để nha hoàn mang Thủy lão thái thái về phòng lão hầu gia. Để bà ta một tấc cũng không thể rời lão hầu gia, cũng khiến cho Thủy lão thái thái phát hiện, tình huống hoàn toàn khác với bà ta nghĩ. Hầu phủ này, hình như địa vị lão hầu gia cũng không phải cao nhất. Chuyện kế tiếp, cũng làm cho bà ta rốt cuộc hiểu rõ, đây không phải ảo giác. Lão hầu gia căn bản là nhìn được mà không dùng được, ở Hầu phủ lại bị cháu trai đè ép, quả thực mất mặt. Bà ta và lão hầu gia càng bị Giang Dực Lân thu thập trả thù.

Lão hầu gia tỉnh lại, nhìn thấy nữ tử canh giữ bên giường. Bà ta làm ra tư thế mà hắn từng thích, quan tâm hỏi hắn thế nào, nhưng trong lòng hắn không sinh ra được chút gợn sóng và dao động nào, ngược lại cảm thấy có chút ghê tởm. Đều đã đến tuổi này rồi, còn thành bộ dáng này, lại làm tư thế như vậy, có loại cảm giác bắt chước bừa làm ra vẻ.

Buổi tối hai người bị đè ép, bái một cái trước người xem lễ. Ngoại trừ Giang Ký An ra, người của Hầu phủ đều tới. Bao gồm cả bốn người mẹ con nhị phòng trước đây, cũng bị cưỡng ép mang tới xem. Bọn họ xấu hổ và tức giận, đồng thời càng cảm thấy mất mặt đến muốn điên rồi.

Mà Giang Ký An cố ý ra ngoài, tránh đi. Hiện tại Hầu phủ đã bị con của hắn khống chế, hắn không có cách nào ngăn cản nghịch tử kia. Cộng thêm quả thật chán ghét cha ruột và nữ nhân kia, cho nên hắn liền mở một con mắt nhắm một con mắt.

Bị đè ép bái đường xong, Giang Dực Lân còn sai người rót cho lão hầu gia một chén thuốc. Có thể khiến lão hầu gia thành công động phòng với lão thái thái. Đêm đó, lão hầu gia nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy bà lão nằm bên gối, nhớ tới chuyện sau khi bị đổ thuốc. Hắn cảm thấy đây là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn, càng có loại chán ghét không nói ra được. Tức giận đến choáng đầu hoa mắt, càng triệt để ngã bệnh.

Trong lúc sinh bệnh, Giang Dực Lân sắp xếp người trông chừng Thủy lão thái thái, muốn bà tự mình hầu hạ lão hầu gia. Để bệnh tình lão hầu gia chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại tăng thêm. Mỗi ngày tỉnh lại, ánh mắt đều không có chút hào quang nào, trên mặt càng mang theo loại sống không còn gì luyến tiếc.

Những lão thiếp kia mỗi ngày còn muốn tới gây chuyện một chút, bắt lấy Thủy lão thái thái, thậm chí còn có thể xuất thủ.

Ban đầu Thủy lão thái thái giả vờ Bạch Liên hoa nhưng sau khi không dùng được thì cũng trở nên hung hãn, ngày ngày mắng chửi đánh nhau với các lão thiếp khác. Khiến lão hầu gia hoàn toàn không đành lòng nhìn thẳng, cảm thấy hắn trước kia mắt là mù. Mỗi ngày đều cảm thấy sống rất gian nan, nhưng lựa chọn đi chết, lão hầu gia lại không thể hạ thủ với mình, chỉ có thể sống không bằng chết, càng hối hận tới cực điểm. Lúc trước thật không nên bị ma quỷ ám ảnh, vì nữ nhân như vậy mà để nhi tử kiêm cả hai phòng, cũng sẽ không bị cháu trai trả thù như vậy, chỉ tiếc tất cả đều đã muộn.