Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 301: Ta quá khó khăn rồi!




Sau khi Giang Dực Lân rời khỏi Hầu phủ, lại đi Thiên Tiên Lâu kết bạn, vẫn không đi vào phòng, mà là ngồi ở vị trí bắt mắt nhất trong đại sảnh.

Ngay từ đầu mọi người còn nghĩ, có phải hắn lại muốn khoe khoang cái gì hay không. Ai biết hôm nay Giang Dực Lân không bày đồ ra, mà gọi mấy bầu rượu, uống hết chén này đến chén khác. Cả người nhìn qua có chút buồn bực.

Chờ người đến Thiên Tiên Lâu không sai biệt lắm, cũng là thời điểm náo nhiệt nhất. Tên tùy tùng rất hiểu hắn kia, liền mở miệng hỏi: “Tam ca, ai chọc tới huynh vậy? Sao lại cứ uống rượu giải sầu thế.”

Người ngồi cùng bàn cũng tò mò hỏi: “Tam ca, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Nếu như có chỗ cần dùng đến các huynh đệ, ngươi cứ việc nói.”

Giang Dực Lân chính là chờ bọn họ hỏi. Hắn thở dài nói: “Các ngươi không giúp được ta, là chuyện của tổ phụ ta.”

Nghe hắn nói như vậy, mọi người lập tức dấy lên tâm tư tìm tòi nghiên cứu nghe ngóng, thật sự là trong kinh thành gần đây không có bao nhiêu việc vui, chuyện lúc trước của lão hầu gia cũng rất ngon cơm.

Tiểu tùy tùng rất hiểu Giang Dực Lân, vì thế cố ý hỏi: “Tổ phụ ngươi có chuyện gì? Cho dù chúng ta không giúp được gì, ngươi nói ra, chúng ta cũng có thể nhìn xem, có thể ra chủ ý cho ngươi hay không.”

Những người khác cũng nhao nhao nói: “Đúng đúng, nói không chừng chúng ta có thể giúp đỡ đưa ra chủ ý.”

Lúc này Giang Dực Lân mới nói: “Tổ phụ ta vẫn luôn nhớ lão thái thái trước của Thủy phủ. Hôm nay ta hồi phủ, hắn ta đã gọi ta đi, lại còn muốn để ta đi thôn trang, đón lão thái thái kia về Hầu phủ. Hắn nói hắn không yên lòng để lão thái thái ở trong thôn trang, càng không nỡ để đối phương chịu khổ. Lúc ấy ta cũng bối rối, phản đối nói đưa người về Hầu phủ, đây không phải là để cho người chê cười sao. Dù sao đó cũng là mẹ vợ của cha ta, quan hệ này không phải là lộn xộn sao?”

Những người khác cũng đồng ý nói: “Cũng không phải. Nếu muốn đón về, quan hệ cũng quá loạn. Quả thực không thích hợp đón về a!”

Giang Dực Lân cười khổ: “Đúng vậy, nhưng tổ phụ ta căn bản không nghe. Hắn nói hắn đã một bó tuổi, cần gì phải để ý danh tiếng. Hắn thích một nữ nhân nhiều năm như vậy, đối phương hiện tại bị bỏ rơi ở thôn trang, lại viết thư kể khổ với hắn. Sao hắn không thể đón người về hầu phủ? Còn không ngừng náo loạn với ta, nói trong vòng ba ngày ta phải đón người về phủ. Nếu không sẽ đánh gãy chân ta.”

Hắn buông tay: “Đó chính là tổ phụ của ta, ta có thể làm sao? Chỉ là việc này làm, ngay cả ta cũng cảm thấy hai người này đã một đống tuổi rồi, còn không quan tâm điều gì, muốn ở chung một chỗ như vậy, càng không cần thanh danh. Thật sự là quá…”

Hắn không nói ra lời cuối cùng nhưng tất cả mọi người đều hiểu, thật sự là quá không biết xấu hổ.

“Khó trách Tam ca ngươi khó xử như vậy, gặp phải loại chuyện này, thật đúng là không dễ làm.”

“Đúng vậy, đi đón người, sẽ bị người ta chế giễu, quan hệ lại loạn như vậy, rất không hợp thói thường. Không làm thì lại không tiện vi phạm lời tổ phụ ngươi phân phó. Tam ca, ngươi cũng quá khó khăn.”

Bọn họ an ủi Giang Dực Lân như vậy. Trong lòng đều đang chửi bậy, không nghĩ tới lão hầu gia trước kia nhìn rất đứng đắn. Sau lưng thế mà buông thả như vậy. Nghe nói gần đây có không ít thiếp hầu hạ ở Hầu phủ. Như vậy còn chưa đủ, còn phải đưa lão thái thái hắn thích nhiều năm vào phủ, thật không sợ mất mặt xấu hổ.

Giang Dực Lân thở dài: “Đúng vậy, ta cũng quá khó khăn. Còn không chỉ là cái này đâu. Tổ phụ ta còn nói, Hầu phủ không thể không có nữ chủ nhân. Cho nên muốn ta giúp hắn chinh thê. Dù sao lấy thân phận lão thái thái kia, tiếp vào trong phủ cũng chỉ có thể làm thiếp.”

Hắn lại thở dài: “Ta cảm giác tổ phụ ta đều bị ma chướng, hiện tại trong lòng ngoại trừ nữ nhân vẫn là nữ nhân.”

Tuyển vợ và đón lão thái thái về phủ, đương nhiên phải ném lên người lão già kia. Loại bêu danh này, lão cũng phải tự mình tiếp nhận, mà hắn chỉ là một tôn tử vô cùng hiếu thuận lại bất đắc dĩ. Dù sao Hầu phủ đều nằm trong sự khống chế của hắn, lão già kia căn bản không ra được. Nếu ai đi thăm lão già, cũng phải thông qua hắn đồng ý mới được. Hắn căn bản không sợ việc này tiết lộ ra ngoài.

Lời Giang Dực Lân nói khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người.

“Tổ phụ ngươi bây giờ là hoàn toàn buông thả, thế mà lại muốn chinh thê. Ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói nam nhân tuyển vợ, tổ phụ ngươi thật trâu bò! Tổ phụ ngươi trước kia chỉ có một thê tử, có phải nhẫn nhịn hay không? Nghe nói gần đây hắn nạp không ít thiếp, hiện tại chẳng những phải đón lão thái thái Thủy gia trở về, còn phải tuyển vợ, biết chơi thật.”

Cả đám đều cảm thấy lão hầu gia hiện tại thật là già mà không kính. Sau khi không thèm để ý thanh danh, hoàn toàn không quan tâm mà thả bay luôn

Giang Dực Lân buông tay: “Đúng vậy nhưng hắn là tổ phụ ta, ta cũng không có cách nào. Haiz, chỉ có thể ngày mai đi thôn trang, giúp hắn đón nữ nhân mình yêu nhất trở về. Đúng rồi, các ngươi cũng giúp ta đi khắp nơi truyền tin tức. Xem có lão thái thái nhà giàu đứng đắn chủ động đến tìm bạn trăm năm, gả cho tổ phụ ta hay không.”

Mọi người vỗ ngực một cái: “Không thành vấn đề, cứ giao cho chúng ta.”

Nghĩ thầm lão thái thái nhà giàu đứng đắn, cho dù là quả phụ, cũng không có khả năng chủ động đi Hầu phủ trưng hôn. Đặc biệt là lão hầu gia bây giờ thanh danh thối không ngửi được.

Lúc này, trong phòng trên tầng hai có mấy đại thần đang tụ tập ăn cơm, trong đó có một ngự sử. Bọn Giang Dực Lân nói chuyện cũng không có thu lại giọng nói, ca hát khiêu vũ cũng còn chưa bắt đầu, cho nên mấy người đều nghe được. Đồng thời cũng không nhịn được, cùng mắng lão hầu gia càng ngày càng không biết xấu hổ. Còn không nhịn được đồng tình với lão già của Thủy gia. Sợ là đối phương đã sớm bị lão hầu gia đội nón xanh. Ngự sử cùng các bằng hữu mắng lão hầu gia xong, buổi tối trở về liền viết một phần tấu chương tố lão hầu gia.

Ngày thứ hai trên triều đình, còn đứng ra khỏi hàng trước mặt các đại thần tham tố lão Hầu gia. Càng mắng lão hầu gia già mà không kính, không ra thể thống gì.

Giang Ký An nghe xong, biết đây tuyệt đối là tên nghịch tử kia làm ra, không chỉ mình làm ra nhiều chuyện như vậy, còn ném nồi lên người cha hắn.

Hắn cũng không biết phải nói gì. Phát hiện không ít người quăng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, đồng tình, hoặc là khinh bỉ về phía hắn. Giang Ký An đột nhiên có loại ý nghĩ muốn đào một cái lỗ chui vào, thật sự là quá mất mặt. Từ sau khi đứa con trai kia trở về, toàn bộ Hầu phủ đều chưa từng yên tĩnh. Sao tên khốn kiếp kia không ở lại hải ngoại thêm mấy năm.

Hoàng đế cũng đoán được đây là Giang Dực Lân làm, cũng bởi vậy mà dở khóc dở cười, tiểu hỗn đản kia càng ngày càng chơi ác, nhưng còn có thể thế nào, chỉ có sủng ái. Ai bảo lão hầu gia tự mình làm ra những chuyện buồn nôn kia chứ, cũng bởi vậy đem sổ con đè xuống, miệng trách cứ lão hầu gia không ra gì. Nhưng lại ngầm thừa nhận, để Giang Dực Lân đi giày vò. Mà trải qua Giang Dực Lân rêu rao tối hôm qua, cùng với hôm nay ngự sử tham tấu, lão Hầu gia lại ở kinh thành lại có phen thanh danh nữa.

Hầu phủ.

Thương thế lão hầu gia đã khá hơn nhiều, mỗi ngày đều đi dạo trong viện. Hôm nay cũng theo thường lệ đi tản bộ trong sân. Chợt nghe thấy bọn nha hoàn đang nghị luận lời đồn bên ngoài. Đều nói hắn già mà không kính, tuổi đã cao như vậy còn chơi hoa như thế. Khẳng định đã sớm ngầm thông đồng với lão thái thái Thủy gia. Nếu không làm sao có thể nhất định phải đón người về Hầu phủ, còn cố ý làm khó cháu trai. Càng kỳ quái hơn chính là, đã như vậy còn muốn tuyển vợ bên ngoài. Gần đây nạp nhiều thiếp như vậy, còn không hầu hạ được hắn? Có phải hắn uống thuốc gì hay không, đột nhiên hùng tráng như vậy,…. vân vân.

Lão hầu gia nghe xong, tức giận đến mặt lập tức đen lại. Trong miệng càng không nhịn được mắng: “Nghiệt chướng, tên nghiệt chướng kia quả thực không phải thứ tốt đẹp gì…” Ông ta bị cháu trai chỉnh, còn phải cõng nồi thay cháu trai, bị mọi người mắng thảm. Muốn ra ngoài làm lớn chuyện, để mọi người đều biết “chuyện tốt” mà “cháu trai tốt” Giang Dực Lân này làm

Đáng tiếc vừa đi tới cửa sân, đã bị thị vệ mạnh mẽ chặn lại. Lão hầu gia cảm thấy mình nghẹn khuất thảm hại, càng sắp sụp đổ.