Kiều Diệp nghĩ đến trò xiếc giả thần giả quỷ, dĩ nhiên là chuẩn bị vẹn toàn. Nàng đột nhiên xoay người, quỳ xuống bờ sông. Sau đó thành kính hô lên: “Xin Hà Bá đại nhân giúp ta một lần cuối cùng, hiển lộ thần tích đi.” Cũng lấy từ bên hông ra cái gương nhỏ mà trước đó thừa dịp Kiều lão thái thái đánh Hồ thị, tất cả mọi người đi xem náo nhiệt không chú ý đến nàng liền vụng trộm giấu ở trong tay áo.
Nàng ở phía trước đám người, trừ Lục Thiều đứng bên cạnh có thể thấy được động tác của nàng, những người khác đứng sau lưng nàng, đều không nhìn thấy. Còn Lục Thiều, bây giờ tạm thời bọn họ là người cùng một thuyền, nếu hắn nhìn thấy, có ngốc cũng không đến mức vạch trần.
Lúc này mặt trời đã lên cao, chiếu vào bên này. Nàng dùng gương soi mặt trời, phản xạ tia sáng đến mặt sông. Trước đó từng có một trận mưa to, sau khi mặt trời mọc, trên mặt sông dâng lên một tầng hơi nước mỏng. Cho nên ánh mặt trời phản xạ qua, ngay tại trên mặt sông ở hướng đó, tạo thành một cầu vồng nhỏ.
Nhìn thấy cầu vồng nhỏ hiện ra, Kiều Diệp lập tức dập đầu ba cái với bờ sông, lại làm bộ như kích động nói: “Đa tạ Hà Thần đại nhân hiển linh, sau này ta nhất định sẽ cung phụng linh bài của ngài, mỗi ngày dâng hương cho ngài.” Đây chính là danh nghĩa tồn tại về sau của nàng, mỗi ngày dâng hương cũng không có gì. Sau đó nàng lắc lư tấm gương, cầu vồng nhỏ bên bờ sông cũng có chút biến hóa, giống như là đang trả lời Kiều Diệp, đồng ý với lời nói của nàng.
Cổ nhân mê tín, có thể coi nàng là yêu quái nhưng cũng có thể coi nàng là Kiều Tam Nha Hữu Phúc có thể hầu hạ thần sông, chỉ xem thao tác như thế nào. Tiếp theo người phía sau đồng loạt quỳ xuống, hướng bờ sông dập đầu mãnh liệt, miệng thành kính cung kính hô: “Bái kiến Hà Bá đại nhân.”
Lực chú ý của Lục Thiều vẫn luôn ở trên người Kiều Diệp, bởi vì ở gần, dĩ nhiên thấy được động tác nhỏ và trò xiếc của nàng. Đuôi lông mày hắn có chút nhíu lại, thì ra nha đầu này đang giả thần giả quỷ. Nhưng cũng không vạch trần, mà cũng theo dòng chảy lớn quỳ xuống bờ sông dập đầu lạy ba cái. Có thể làm lại một lần, hắn là cảm kích trời cao, cái dập đầu này coi như là quỳ trời cảm tạ đi.
Nghe được tiếng các thôn dân quỳ xuống dập đầu, Kiều Diệp nhẹ nhàng thở ra, nàng đã cược đúng. Sau đó nhanh chóng thu hồi tấm gương nhỏ vào trong tay áo tiếp tục nắm. Cầu vồng bên bờ sông cũng theo đó biến mất.
Tấm gương nhỏ này là nguyên thân có một lần cùng ca ca đi đến nhà phú hộ huyện thành làm việc, nhặt được một mảnh vỡ lưu ly bị hỏng của chủ nhà. Thứ đồ chơi này mặc dù nhà giàu có hầu như đều có nhưng đối với bọn họ mà nói lại là đồ chơi hiếm có. Nguyên thân ca ca thấy nàng thích, sau khi trở về liền dùng gỗ làm khung kính nhỏ, còn căn dặn nàng nhất định phải cất giấu, nếu không sẽ bị người phát hiện cướp mất.
Nguyên thân rất thích, vẫn luôn giấu ở trong đai lưng mang theo bên người. Nghe ca ca dăn, không có lấy ra trước mặt người khác. Bởi vậy không để cho những người khác của Kiều gia phát hiện. Mà thông qua ký ức của nguyên thân, Kiều Diệp đại khái hiểu được, hiện tại là triều Đại Dần, nơi này cũng không phải là triều đại nàng biết trong lịch sử từng xuất hiện. Hoàng đế khai quốc rất thích chinh chiến và khai thác, Đại Lực tổ chức đội tàu ra biển. Sau đó người ra biển, mang về phương pháp chế tạo lưu ly, cũng không ngừng nghiên cứu cải tiến sản xuất. Mặc dù gương hiện tại không sáng bóng như hiện đại nhưng cũng có thể soi rõ người. Lưu ly cải tiến cũng có chút tiếp cận với trình độ thời kỳ dân quốc, trí tuệ và năng lực động thủ của cổ nhân là phi thường mạnh.
Người ra biển còn mang về phương pháp chế tác xi măng tương tự, cũng bị cải tiến sử dụng, hiện tại đường cái phần lớn đều là đường xi măng. Còn mang về các loại như ngô, khoai tây, khoai lang và ớt.
Hiện tại Hoàng đế là đời thứ ba, con đường ra biển và Tây Vực vẫn thịnh hành như cũ. Những thứ này đều là lịch sử vĩ đại của khai quốc hoàng đế, lúc Kiều Hữu Phúc đến trường nghe phu tử kể, sau khi về nhà liền lấy phương thức khoe khoang mà kể ra. Nguyên thân nghe xong liền ghi nhớ. Nàng tổng hợp lại những gì người khác nói, cùng với những gì nhìn thấy trong trí nhớ.
Chờ cầu vồng biến mất, Kiều Diệp mới chậm rãi đứng lên. Nàng xoay người nhìn về phía Kiều Hữu Phúc nói: “Hà bá lão nhân gia đã hiển linh, ngươi còn có lời gì muốn nói?”
Kiều Hữu Phúc biến sắc: “Ta, ta không có gì muốn nói.” Bởi vì tận mắt nhìn thấy, hắn hiện tại cũng không thể không tin lời đường muội. Càng là có chút nghĩ mà sợ và rụt rè, cũng không biết vừa rồi hắn hoài nghi Tam Nha có khiến cho thần sông mất hứng hay không. Nha đầu chết tiệt này, sao lại may mắn như vậy chứ.
Đúng lúc này, hàng xóm Kiều gia, một lão thôn phụ vỗ đùi nói: “Các ngươi còn nhớ rõ không? Sau khi Tam Nha rơi xuống nước cứu nàng ta trở nên ngốc nghếch, từng có một cao tăng đi ngang qua cũng chỉ điểm nói, nàng rơi xuống nước trở nên ngốc, tương lai cũng có thể rơi xuống nước mà có đại tạo hóa. Hiện tại xem ra thật ứng lời vị cao tăng kia.” Sở dĩ bà nhớ rõ ràng như vậy, là bởi vì bà mời cao tăng xem qua. Cao tăng nói con dâu bà sẽ sinh con trai, về sau thật đúng là sinh đứa con trai.
Những người khác nghe được lời này, mặc kệ là người còn nhớ rõ hay là không nhớ rõ, cũng đều nhao nhao gật đầu nói đúng.
Kiều Diệp nghe nói như thế, cũng cười gật đầu: “Đúng là như thế.”
Thật ra nàng cũng vì trong trí nhớ có một màn này nên mới nhớ ra làm như vậy. Nếu không phải người này nhắc tới, nàng cũng sẽ dẫn dắt các thôn dân nhớ tới chuyện này.
“Hắn mới là tai họa trong thôn.”
Trước đó Kiều Hữu Phúc kích động người trong thôn đối phó với cô và Lục Thiều. Hiện tại nàng liền gậy ông đập lưng ông.