Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 297: Chính là cố ý!




Giang Ký An bị Dực vương gọi lại còn có chút ngơ ngác.

Hắn hành lễ với Dực vương: “Vương gia tìm ta có việc?”

Dực Vương đánh giá Giang Ký An từ đầu đến chân một phen, làm bộ kinh ngạc nói: “Ngươi không có áo len và giày da đế cao su à”

Giang Ký An: “……” Hắn đã nói gần đây Dực Vương luôn nhìn mình không vừa mắt, càng lười để ý mình, làm sao lại đột nhiên tìm mình. Thì ra là đến khoe khoang cùng châm chọc. Nhắc tới cái này, trong lòng hắn liền cảm thấy rất khó chịu. Tên bất hiếu tử kia từ khu vực bên ngoài mang nhiều thứ tốt trở về như vậy, đầu tiên là đi Thiên Tiên Lâu khoe khoang danh tiếng. Tiếp theo còn tặng cho đám người Dực Vương những vật kia, nhưng lại cố tình quên mất mình người cha ruột này. Sắc mặt hắn có chút khó coi nói: “Lân nhi còn chưa hồi phủ, cho nên ta không thu được những vật này.”

Dực Vương nhướng mày: “Vậy khẳng định ngươi không thu được rồi, bởi vì Tam nhi đã đem áo quần len cùng giày da đế cao su đều chia ra, xe đạp cũng thế, một chiếc cũng không còn.” Hôm qua ông ta cũng hồi phủ, nghe nói hai đứa con trai học xe đạp gì đó ở hậu viện, liền tò mò đi qua nhìn một chút, sau đó hứng thú học theo. Không cần nói xe đạp kia thật sự là đồ tốt, hắn liền lấy chiếc xe đạp bằng sắt của tiểu nhi tử đi.

Hôm nay cưỡi ngựa vào triều, ở cửa cung chẳng những không cần giống như trước đó, chờ xe ngựa chậm rãi xếp hàng tiến cung. Hắn mang theo hai đứa con trai cưỡi xe đạp, trực tiếp tiến vào cửa cung, cũng làm cho các đại thần thượng triều đều nhìn chăm chăm. Vừa tới đại điện, liền có một đám quần thần vây quanh hắn hỏi chuyện xe đạp, ý tứ là bọn họ cũng muốn.

Dù sao chiếc xe này ngoại trừ trời mưa, tuyết rơi không tiện ra, so với ngồi xe ngựa còn nhanh hơn nhiều. Có quan viên mỗi tháng cũng chỉ có chút bổng lộc, còn phải nuôi người một nhà, mà nuôi ngựa và mã phu mỗi tháng đều phải chi tiêu, sẽ rất túng quẫn, nhưng chỗ ở cách hoàng cung không gần, chỉ có thể tiết kiệm bạc từ trong kẽ răng nuôi xe ngựa. Nếu có một chiếc xe đạp như vậy, mình có thể cưỡi lên triều, không cần tiêu phí số tiền kia mỗi tháng, sau này có thể tiết kiệm không ít, cho nên người đến hỏi giá xe đạp của hắn rất nhiều.

Hắn cũng đã trải nghiệm một lần, hôm qua Giang Dực Lân ở Thiên Tiên Lâu làm ra danh tiếng, còn rất sảng khoái, cũng bởi vậy nhìn thấy Giang Ký An khí sắc không tốt, hắn mới cố ý tới khoe một phen.

Giang Ký An: “……”

Thật không ngờ Dực Vương cũng là người nông cạn như vậy. Đặc biệt phát hiện không ít triều thần cố ý thả chậm bước chân, dựng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện. Thậm chí còn có người ném ánh mắt đồng tình và cười trên nỗi đau của người khác về phía hắn. Tâm thái của Giang Ký An thật sự có chút sụp đổ. Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đa tạ vương gia đã báo cho biết, sau khi ta trở về sẽ hỏi Lân nhi một chút.”

Dực Vương ý vị thâm trường lại mang theo vài phần cảnh cáo nói: “Tam nhi đối với chúng ta rất hiếu thuận, dù sao giữa người và người tốt xấu là tương hỗ lẫn nhau. Ngươi cũng không thể chỉ trích hoặc là mắng hắn. Bằng không đừng nói là ta, chính là bệ hạ cũng sẽ không cao hứng.”

Giang Ký An: “……”

Hiện tại cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, vì sao tính tình của đứa con thứ ba kia lại phách lối ác liệt đến như vậy, đều là những người này nuông chìu. Hắn ta nghẹn một bụng tức giận, sắc mặt cũng không tốt lắm: “- Vi thần không dám. Nếu Vương gia không có chuyện gì khác, vậy ta đi trước đây.”

Hắn thật sự không muốn nghe Dực Vương khoe khoang con của hắn hiếu thuận với đối phương bao nhiêu, không muốn nghe Dực Vương châm chọc cùng cảnh cáo. Càng không muốn lại chịu đựng, những đại thần này quăng tới ánh mắt khác thường.

Dực Vương vẫy vẫy tay: “Không có việc gì, ngươi lui xuống đi.”

Mục đích của hắn chính là khiến Giang Ký An khó chịu. Nhìn sắc mặt đối phương khó coi như vậy, còn lộ ra vẻ mặt chua xót, cũng thỏa mãn.

Giang Ký An không chút do dự xoay người rời đi. Vừa về Hầu phủ, liền thấy Giang Dực Lân cưỡi xe đạp chậm rãi đi về phía mình. Giang Ký An giận mà không có chỗ phát tiết. Ông ta nhìn nhi tử, giọng điệu quái gở: “Cái tên khốn kiếp nhà ngươi còn biết quay về à.”

Giang Dực Lân nhìn thấy cha ruột, lúc này mới cố ý lái xe đi vòng tới. Hắn cà lơ phất phơ nói: “Hầu phủ này về sau đều là của ta, ta muốn khi nào trở về thì khi đó trở về. Cha, sắc mặt cùng khí sắc của ngươi sao lại kém như vậy?”

Tiếp theo nở nụ cười thâm ý: “Có phải thiếp ta đưa ngươi quá tốt hay không, để ngươi mỗi ngày đi hậu viện lưu luyến quên về? Cha, mặc dù thích sắc đẹp không có gì nhưng ngươi cũng phải chú ý thân thể một chút. Dù sao bây giờ ngươi đã tăng tuổi rồi, Cho dù càng già càng dẻo dai, vậy cũng phải tiêu hao tinh lực trước. Ta sợ ngươi lại thêm chút tuổi nữa, liền phải uống thuốc mới có thể đi hậu viện.”

Một bộ dáng ta vì ngươi tốt, lời nói thấm thía cường điệu: “Ta lại chuẩn bị cho ngươi mấy mỹ thiếp, ngươi cũng không thể hiện tại liền không dùng được nha.”

Giang Ký An: “……”

Thế mà bị con trai trêu chọc mình không được, tên khốn này quả thực quá không ra gì, lại nói hắn chỉ hơn ba mươi tuổi, làm sao lại biến thành tuổi già, càng già càng dẻo dai rồi?

Sắc mặt hắn tức giận đến xanh mét: “Tên nghịch tử nhà ngươi, nói cái gì mà vô liêm sỉ. Gần đây, hậu viện ta đều không đi, những mỹ thiếp của ngươi đã mang về, ta thật sự là vô phúc hưởng thụ. Ngươi lấy bọn họ ở đâu ra thì mau chóng đưa bọn họ về nơi đó cho ta. Cần bao nhiêu tiền, ta sẽ sắp xếp.”

Nhắc tới những “Mỹ thiếp” kia, hắn liền có loại cảm giác đau đầu muốn điên.Từng người nếu không phải xấu thì làm ra vẻ mềm mại. Nếu không cũng rất hung hãn, đều thích làm đủ loại trò. Mỗi ngày đến chặn hắn, muốn kéo hắn đến phòng bọn họ qua đêm. Thậm chí còn có người học theo, đưa cho hắn các loại “Đồ gia vị” hoặc nước trà. Mục đích chính là muốn kéo hắn đi sinh con.

Hắn thật sự không thể nào hiểu được những nữ nhân kia, vì sao đều cố chấp muốn sinh con với hắn. Sau khi tra xét mới phát hiện, hóa ra đều là nghịch tử này làm ra. Nghịch tử này nói với những thiếp kia. Nếu ai hạ con thứ trước, liền thưởng một vạn lượng bạc. Phẩm cấp cũng có thể từ thiếp bình thường lên tới quý thiếp, đãi ngộ cuộc sống tăng lên một cấp bậc. Sinh con xong, về sau có thể phân tài sản riêng cho nó, cũng khiến cho những nữ nhân trong mắt chỉ có tiền kia điên rồi. Đặc biệt là mấy quả phụ kia, ánh mắt nhìn về phía hắn, giống như là muốn ăn hắn vậy.

Hiện tại sau khi hắn hạ triều, đều không muốn về Hầu phủ. Nếu không thì luôn có loại cảm giác nam nhân giống như mình là chuyên môn phối giống vậy. Hơn nữa không chỉ là hắn, ngay cả những thiếp của cha hắn, nghịch tử này cũng không buông tha. Bây giờ cha hắn cũng mỗi ngày ở trong nước sôi lửa bỏng. Đứa con trai này của hắn không hề giống như vợ và hắn chút nào. Một bụng ý nghĩ xấu cùng tám trăm cái tâm nhãn, muốn có bao nhiêu ác liệt liền có bấy nhiêu ác liệt. Mấu chốt là có đám người Thái hậu hoàng đế và Dực vương che chở, hắn không có biện pháp bắt được nghịch tử này.

Giang Dực Lân một mặt không đồng ý nhìn Giang Ký An: “Cha, nhất dạ phu thê bách dạ ân, người bạc tình bạc nghĩa với mẹ ta thì thôi. Dù sao mẹ ta rời khỏi ngươi, có thể sống tốt hơn. Nhưng những mỹ thiếp của ngươi, thân phận đều không cao, có người còn là quả phụ làm thiếp. Ngươi muốn để ta đưa bọn họ trở về, đây không phải muốn bức tử bọn họ sao. Sao ngươi lại ác độc như vậy! Một chút phong độ cũng không có.”

Giang Ký An: “……”

Cái gì gọi là rời khỏi hắn, có thể sống tốt hơn? Còn châm chọc hắn lạnh bạc ngoan độc, cái miệng nghịch tử này quá độc.

Hắn hừ lạnh: “Đây không phải đều là ngươi tìm đến sao? Có liên quan gì đến ta?”

Giang Dực Lân trừng to mắt nhìn về phía hắn: “Cha, không ngờ ngươi cũng giống người nhị phòng, đều không biết xấu hổ cùng vô sỉ như vậy. Cho dù bọn họ là ta tìm đến nhưng lại là mỹ thiếp của ngươi. Ngươi cũng không thể vừa kéo quần lên, liền không nhận người. Các nàng đều là thiếp có văn thư quan phủ, không phải ngươi đi thanh lâu tiêu tiền qua một đêm là có thể có đâu.”

Lại bĩu môi nói: “Nếu ngươi nhất định muốn đuổi bọn họ đi, đến lúc đó bọn họ đi cửa cung, hoặc là cửa bộ binh náo, treo cổ gì đó. Mất mặt chính là ngươi, ngươi cũng đừng tới tìm ta.”

Giang Ký An nghẹn lời: “Ngươi, ngươi tên khốn kiếp này.” không cần nói, lấy bộ dạng khóc lóc om sòm vô lại của những nữ nhân kia, thật có khả năng làm như thế. Nghịch tử này là cố ý. Hắn trầm mặt hỏi: “Ngươi muốn tức chết ta, có phải hay không?”