Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 29: Nếu không sao lại trùng hợp như vậy?




Kiều Diệp cũng không từ chối ý tốt của Lục Thiều: “Được, vậy thì đa tạ.” nàng cũng không thể mỗi ngày mặc bộ quần áo này, còn phải tắm rửa, giặt rửa nữa. Tiểu tướng công suy nghĩ rất chu đáo, nhìn cũng có ý thức trách nhiệm.

Lục Thiều chỉ chỉ giường nói: “Nếu không ngươi nằm nghỉ ngơi một chút.” Tiếp theo lại bất đắc dĩ nói: “Trong phòng ta cũng chỉ có một cái giường, chăn cũng chỉ có một cái.” Hắn muốn ngủ dưới sàn cũng không có biện pháp.

“Nếu ngươi để ý, chỉ có thể ngày mai lên trấn mua một cái giường nhỏ, mua thêm một cái chăn, ta ngủ.”

Ý tứ này, chính là nhường giường cho Kiều Diệp.

Kiều Diệp suy nghĩ một chút nói: “Dù sao hôm nay cũng phải ngủ một cái giường, sau này cũng không sao cả. Chúng ta mỗi người ngủ một đầu, ngày mai lại mua một cái chăn, tách ra tự đắp là được. Mỗi ngày ngươi còn phải đọc sách viết chữ, ngủ không ngon cũng rất ảnh hưởng.”

Nàng quét qua căn phòng nhỏ hẹp nói: “Hơn nữa phòng này lại có một cái giường nhỏ, đi qua đi lại cũng khó khăn.”

Phòng của Lục Thiều không lớn, đặt một cái giường và một cái bàn, một cái giá sách phía sau, không còn nhiều không gian. Nàng cũng không tiện chiếm giường, để Lục Thiều mỗi ngày đọc sách xong còn phải chen chúc trên một cái giường nhỏ.

Dù sao bọn họ hiện tại là vợ chồng trên danh nghĩa. Mặc quần áo, mỗi người đắp một cái chăn, ngủ một cái giường cũng không có gì, hơn nữa với dáng vẻ thiếu dinh dưỡng vừa khô vừa gầy của nàng, có lẽ Lục Thiều cũng sẽ không muốn xuống miệng nổi. Đương nhiên, nếu hắn dám chưa được nàng đồng ý mà muốn xằng bậy, nàng liền đánh gãy chân của hắn. Bất quá nàng nhìn người rất chuẩn, hắn không phải là loại người này.

Lục Thiều thấy nàng không ngại: “Được, vậy ngày mai lại đi mua một cái chăn. Ngượi nghỉ ngơi trước đi, ta lật sách một chút.”

Kiều Diệp gật đầu: “Được!”

Thấy Lục Thiều đi tới bàn học ngồi xuống, cầm lấy một quyển sách lật xem. Kiều Diệp cũng không lập tức nằm xuống giường, mà là từ trong ngực, đem cái gương nhỏ kia lấy ra soi. Có chút kinh ngạc phát hiện, tướng mạo của nguyên thân lại rất giống nàng ở hiện đại.

Mấu chốt ngay cả một nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt cũng giống nhau.Mặt khô gầy gầy nhưng cũng không đen, da hơi vàng. Nguyên thân mỗi ngày ra ruộng làm việc, nhưng không ăn nắng đen, mà chỉ là da vàng màu lúa mì, còn có da vàng do suy dinh dưỡng. Chỉ cần dưỡng tốt một chút, làn da có thể khôi phục trắng nõn. Kiếp trước nàng chính là loại thể chất phơi nắng không đen này.

Kiều Diệp lại giơ tay phải lên nhìn, quả nhiên trong lòng bàn tay nhìn thấy một nột ruồi son. Nàng cũng có nốt ruồi này trong cơ thể hiện đại. Hơn nữa nốt ruồi son này, còn không chỉ là một nốt ruồi đơn giản. Lúc 5: tuổi, nàng không cẩn thận ngã xuống bể bơi, sau khi được cứu lên, liền phát hiện lòng bàn tay có thêm một nốt ruồi. Còn có thể cảm ứng được bên trong có một vũng nước suối nhưng chưa từng nói bí mật này với ai. Nàng đã làm thí nghiệm, nước suối này đối với cơ thể con người không có tác dụng gì quá lớn. Uống vào có thể tăng cường thể chất nhưng không thể chữa bệnh, dưỡng nhan gì đó. Bất quá có thể xúc tiến thực vật cao lớn, thúc đẩy thực vật mập mạp. Nếu là thực vật sắp chết, vẩy chút nước suối lên là có thể cứu sống.

Thực vật bình thường tưới nước suối lên, tuy rằng sẽ không tăng tốc sinh trưởng nhưng sẽ càng có sinh mệnh lực cùng sức sống. Ví dụ như dùng nước suối tưới qua rau dưa trái cây, vị sẽ tốt hơn bình thường rất nhiều. Trồng dược liệu, cho dù khí hậu không thích ứng, sau khi tưới nước suối cũng có thể trồng sống, dược tính tốt hơn.

Đối với động vật cũng có chút hiệu quả, sau khi uống nước suối, cơ bản sẽ không sinh bệnh, thể chất càng mạnh. Thú cưng sau khi uống sẽ thông minh hơn. Heo gà dê chờ súc vật uống vào, sau khi làm thịt vị cũng ngon hơn.

Nhà bọn họ là thế gia Đông y, kinh doanh một đại dược trang. Chủ yếu là trồng thuốc Đông y, chế biến thuốc viên, bột thuốc, trung dược vệ sinh…..Có không ít bí phương trải qua truyền thừa trăm năm không ngừng điều chỉnh, hiệu quả rất tốt. Ví dụ như dầu gội đầu, dầu dưỡng tóc, kem dưỡng da, kem đánh răng, kem dưỡng tóc…… Những bí phương này nàng đều biết, cũng tự mình phối trí qua.

Ở hiện đại, khi cha mẹ nàng đưa ông bà nội và ông bà ngoại đi du lịch, gặp phải chuyện ngoài ý muốn đều qua đời, chỉ còn lại nàng và ca ca. Cha mẹ bọn họ đều là con một, ông nội bên này là mở dược trang, nàng từ nhỏ cũng thích đi cùng ông, cho nên được mang ở bên cạnh ông học.

Nàng ghi danh thi đại học cũng là chuyên ngành liên quan. Bởi vậy, sau khi bọn họ gặp chuyện không may, nàng tiếp nhận dược trang trong nhà.

Ông ngoại bên kia là mở công ty máy móc. Anh trai nàng từ trước đến nay thích khối này, cũng là bồi dưỡng từ nhỏ, chuyên ngành đại học chọn cũng là cái này. Sau đó ca ca tiếp quản công ty máy móc của ông ngoại.

Ở hiện đại nàng và ca ca lái du thuyền ra biển câu cá, ai ngờ đột nhiên gặp sóng thần thuyền bị nhấn chìm. Khi nàng có ý thức trở lại chính là ở trên sông. Từ trong trí nhớ biết được, nguyên thân cũng là sau khi năm tuổi rơi xuống nước, trong lòng bàn tay mới có nốt ruồi chu sa này. Nàng còn nhớ tới, lúc nguyên thân ra ngoài làm việc, khát nước sẽ dùng hai tay bưng nước uống, mà nước chính là từ trong lòng bàn tay đi ra. Bất quá cũng may không có nói cho bất luận kẻ nào, cũng chưa từng ở trước mặt ai uống như vậy.

Nguyên thân vốn cũng có một vũng nước suối này. Kiều Diệp không khỏi nghĩ, lúc trước nàng nói mò, sẽ không bị kéo trúng chứ?, thật ra nàng và nguyên thân chính là một người, sau khi nguyên thân năm tuổi rơi xuống sông, có một sợi linh hồn đi hiện đại thành nàng. Bây giờ bất quá là nàng trở về thôi. Càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể. Nếu không làm sao lại trùng hợp như vậy. Tên của các nàng giống nhau, dung mạo giống nhau, thể chất da giống nhau, sau khi sinh ra đều có khí lực lớn, nốt ruồi ở lông mày giống nhau. Còn có chuyện lúc năm tuổi rơi xuống nước, có thêm nốt chu sa. Hơn nữa sau khi nàng dung nhập ký ức của nguyên thân, không có cảm giác không khỏe gì. Nghĩ cái gì, trực tiếp nhớ ra, không cần đi tìm kiếm ký ức.

Nàng nắm chặt lòng bàn tay, vũng nước suối này vẫn còn, nàng càng có lòng tin đối với sự nghiệp tiếp theo. Trước đó nàng đã chuẩn bị phát dương quang đại dược trang nhà mình ở chỗ này. Làm ra cao dưỡng tóc, cao dưỡng da khẳng định không lo bán.

Tóc rụng, tóc bạc ở hiện đại làm khó không ít người, mà nam nữ cổ đại đều để tóc dài, khẳng định cũng giống như vậy. Có nước suối này, nàng có thể tập trung tất cả dược liệu cần thiết để trồng trọt. Nàng ở hiện đại nghiên cứu từng trồng không ít cây nông nghiệp, rau quả trái cây cùng dược liệu, cũng rất có kinh nghiệm cùng tâm đắc. Về phần tại sao dược liệu chỉ có thể sinh trưởng ở một ít hoàn cảnh, thời tiết, địa vực, nàng lại có thể trồng sống. Đó không phải là còn có đại kỳ thần sông đại nhân, có thể kéo ra giải thích sao.

Nghĩ như vậy, cả người đều nhẹ nhõm rất nhiều, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, nàng cởi giày nằm trên giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Sau khi Kiều Diệp ngủ, Lục Thiều quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười. Sau đó hắn lấy giấy bút ra, bắt đầu viết cương yếu thoại bản. Đây là một biện pháp mà trước mắt hắn kiếm được tiền tương đối nhanh.

Trước đó sau khi hắn bị cha ruột đưa về thôn, chính là dựa vào viết thoại bản tiếp tục đọc sách cùng trợ cấp tỷ tỷ. Sau khi gặp rủi ro đi biên cảnh, cũng dựa vào viết thoại bản sinh hoạt, còn bái một sư phụ lợi hại.

Không biết qua bao lâu, Kiều Diệp bị một trận tiếng gõ cửa đánh thức. Sau đó một giọng nam vang lên ngoài cửa: “Ngũ Lang, bà nội bảo các ngươi ra ngoài ăn cơm.”

Nàng mở mắt ra, chỉ thấy Lục Thiều đứng lên trả lời: “Chúng ta lập tức tới ngay.” Tiếp đó đối mặt với ánh mắt Lục Thiều nhìn lại.

Hắn mỉm cười nói: “Ngươi tỉnh rồi?”

Ánh mặt trời mặt trời vừa vặn chiếu từ ngoài cửa sổ vào. Làn da Lục Thiều trắng trẻo, tướng mạo tuấn mỹ, dáng người thẳng tắp như cây tùng. Lúc này đứng dưới ánh sáng ấm áp, đặc biệt đẹp mắt, như là từ trong bức họa đi ra, một thiếu niên mặt như quan ngọc, mặt mày như vẽ, chi lan ngọc thụ mỹ thiếu niên.

Kiều Diệp trước đó đã phát hiện tiểu tướng công có dáng dấp đặc biệt tốt, hiện tại hắn mới mười sáu tuổi, về sau lớn lên, không biết sẽ có phong hoa như thế nào.

Kiều Diệp cười đứng dậy: “Đúng vậy, tỉnh rồi!”

Bên người có thêm một tiểu tướng công khiến người ta cảnh đẹp ý vui, còn rất không tệ.