Vốn dĩ Tiêu Thất và Giang Dực Lân cũng muốn tham gia náo nhiệt, cướp lấy vị trí đầu, nhưng lại bị Kiều Diệp khuyên nhủ. Hai con hàng này chơi, vậy còn có chỗ cho những người khác sao Đồ hai người muốn, nàng đều để người ta lấy ra, lúc này mới dời đi lực chú ý. Hai người ngày hôm sau liền đều tự kéo mấy xe đồ vật, kết bạn trở lại kinh thành.
Hiện tại Tiêu Cảnh Thần còn cõng danh phản vương, dĩ nhiên không thể kiêu ngạo sáng loáng vào kinh như vậy, vì vậy hắn tiếp tục ở lại Trường Bình thôn. Bất quá lại phiền phức vô cùng, thật sự là gần đây xảo ngộ quá nhiều nữ tử. Nhưng cũng may, mỗi lần bị cô nương tình cờ gặp được, Kiều Tiểu Liên sẽ nhảy ra xé đối phương, để hắn giảm bớt việc động thủ.
Hôm nay, ngũ phòng huyện thành.
Sắc mặt Lục Thanh Vinh âm trầm, ôm một cái hộp gỗ lớn từ bên ngoài về nhà. Úc lão lục đi theo phía sau, sắc mặt cũng âm trầm, còn có chút trắng bệch.
Nhìn thấy bọn họ trở về, Úc Uyển Chi cười nghênh đón: “Phu quân, bán được chưa?”
Không lâu trước đó, em trai nàng ta phát hiện có một thương nhân chuyên ra biển, kéo một đám hàng đi ngang qua chỗ bọn họ. Bởi vì trong nhà người nọ đột nhiên xảy ra chuyện, vội vàng muốn dùng tiền, không có thời gian trì hoãn đi chậm rãi bán, cho nên chuẩn bị bán sạch hàng hóa mang từ hải ngoại tới. Đệ đệ của nàng ta vừa vặn nhận được tin tức này, cũng chủ động tìm tới cửa. Đối phương ngay từ đầu cũng không đồng ý, muốn tìm người mua lớn, mua hết hàng. Đệ đệ của nàng ta lại tới trong nhà nói một trận, còn dẫn bọn họ đi xem hàng của người nọ. San hô cao bằng nửa người, những trân châu vừa tròn vừa lớn, hiện tại thứ này rất đáng giá, chuyển tay chính là một số lớn. Vì thế nàng ta liền khuyên nhủ trượng phu, đem tiền trong nhà còn dư lại đều lấy ra mua nhưng đều còn thiếu một chút.
Người nọ không bán lẻ, phải mua hết trong một lần. Nếu không sẽ bán cho những người khác. Bọn họ không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, vì thế nàng lại nghĩ kế, đem tòa nhà thế chấp ra ngoài. Úc gia còn bán hơn phân nửa đất, tiền trong tay các phòng đều gom góp ra, lúc này mới mua hết toàn bộ hàng hóa.
Hiện tại sắp tới ngày thế chấp nhà ở, trong tay bọn họ là không có tiền trả, cho nên trượng phu liền cầm hai túi trân châu và hai gốc san hô, mang theo đệ đệ nàng ta đi phủ thành bán. Nếu như thành công, chỉ là những thứ này liền có thể kiếm lại tiền vốn bọn hắn quăng vào.
Lần đầu tiên Lục Thanh Vinh không để ý đến nàng ta, mà là đi vào chính sảnh.
Lúc này người của đại phòng và ngũ phòng Úc gia cũng tiến vào. Mua những thứ kia, bọn họ cũng có một phần, cho nên mới đồng ý và xúi giục Lục Thanh Vinh, đem nhà của bọn họ thế chấp ra ngoài đổi tiền từ lâu. Tích góp của bọn họ cũng đều vét sạch.
Úc lão đại thấy sắc mặt hai người Lục Thanh Vinh không tốt, trong lòng sinh ra cảm giác không tốt. Hắn chủ động tiến lên hỏi: “Muội phu, thế nào?”
Lục Thanh Vinh đột nhiên đập mạnh hộp gỗ trong tay xuống đất.
Hai mắt đỏ bừng nhìn về phía hắn ta: “Thế nào hả? Toàn bộ đều là giả.”
Hắn làm cho tất cả mọi người giật nảy mình.
“Cái gì giả?”
Lục Thanh Vinh nhịn không được, hung hăng đạp mấy cái lên hộp gỗ trên mặt đất.
Người Úc gia thấy thế, lập tức tới kéo hắn lại: “Có phải ngươi điên rồi không? Đây chính là san hô đấy.” Ném hỏng rồi còn bán thế nào?
Lục Thanh Vinh đỏ mắt thất thố quát: “San Hô cái rắm, tất cả đều là giả.”
Sau đó xoay người bắt lấy cổ áo Úc lão lục, hung tợn hỏi: “Có phải ngươi cấu kết bọn họ làm hay không?”
Nếu không phải cậu em vợ này ra sức giựt giây, cùng chủ động dẫn bọn họ đi xem hàng. Sao hắn có thể lấy hết tiền trong nhà ra, thậm chí còn thế chấp cả nhà ở.
Úc lão lục hai mắt vô thần, giống như là bị đả kích rất lớn: “Ta sao có khả năng cấu kết với bọn họ. Gia sản của ta cũng đầu tư hết vào!”
Hắn ta giãy khỏi tay Lục Thanh Vinh, trên mặt mang theo vẻ đau khổ ôm đầu ngồi xổm xuống: “Xong, chúng ta xong rồi.”
Sau đó người của Úc gia lôi kéo kể lại chi tiết tình huống cho bọn họ.
Hắn và Lục Thanh Vinh đi phủ thành bán trân châu và san hô. Ai biết đi mấy nhà, người ta để người chuyên môn giám định xong, đều nói đây là giả. Bọn họ không tin, một nhà cuối cùng sau khi được bọn họ cam đoan không bắt đền liền cầm lấy một viên trân châu cạo. Ai biết được thổi mấy cái, bên trong lộ ra không phải trân châu, mà là gốm sứ.
Bọn họ không tin, mình mượn công cụ của đối phương cạo mấy viên, bên trong tất cả đều là gốm sứ, cũng khó trách lại bóng loáng như vậy, còn nặng như vậy. San hô kia cũng là giả, dùng dao cạo mạnh một cái, màu đỏ bên ngoài cạo ra, bên trong là bùn đất. Kẻ kia nắn tượng đất thành hình dạng san hô khác nhau, sau đó dùng phương pháp đặc thù tô màu.
Thương gia kia còn nói hai năm gần đây xuất hiện một đám lừa đảo, chuyên môn dùng trân châu giả cùng san hô lừa tiền. Nghe người nọ nói về phương thức lừa đảo, bọn họ toàn bộ trúng chiêu nhưng vẫn không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng mình mắc lừa. Vì thế trở về huyện thành tìm người, lại người đi nhà trống. Người trước đó tìm đến giúp bọn họ giám định, cũng sớm không thấy bóng dáng. Ngay cả “người quen” giúp Úc lão lục bắc cầu cũng không thấy đâu, cho nên từ đầu đến cuối, đây đều là một âm mưu. Những người kia cũng cùng một bọn, để bọn họ chui vào bẫy.
Nghe Úc lão lục nói xong, người của Úc gia đều trợn tròn mắt, vì vậy kéo lấy hai người Lục Thanh Vinh: “Điều này, sao có thể. Có phải các ngươi muốn nuốt tiền một mình, cho nên mới cố ý gạt chúng ta không?”
Lục Thanh Vinh kéo theo bọn họ: “Mỗi phòng các ngươi đều chia không ít đồ, hiện tại lấy ra cạo một cái liền biết.”
Nghe hắn nói như vậy, người Úc gia cũng không ngồi yên được nữa, thật sự ôm đồ đã mua ra, bắt đầu cạo. Ngay cả Úc Uyển Chi cũng không ngoại lệ.
Kết quả là bọn họ không muốn thừa nhận. Cuối cùng cả nhà giống như bị điên, gào thét hoặc khóc lớn. Tiếp theo liền chỉ trích lẫn nhau, nói đều do Úc lão lục và Úc Uyển Chi. Đều là tại hai người bọn họ giật dây, bọn họ mới có thể mắc lừa, còn lôi kéo hai người, để bọn họ đền tiền.
Úc lão lục và Úc Uyển Chi đều đã đem của cải của mình bồi vào, làm sao có thể bồi thường được, cũng mắng nhau với những người khác. Nói nếu như không phải người hai phòng chờ không kịp, nhất định phải thúc giục nhanh đi mua đồ lại, bọn hắn cũng sẽ không bị lừa. Người Úc gia sẽ xé thành một đoàn.
Lục Thanh Vinh thờ ơ lạnh nhạt, lúc này trong đầu cũng rất loạn, chậm rãi mới nhớ tới: “Báo quan, chúng ta nhanh đi báo quan.” Nếu như quan phủ có thể giúp đỡ bắt những người đó lại, cũng có thể đem tiền bọn họ bị lừa đuổi về.
Lời này cũng đã đánh thức những người khác, vì vậy một đám người không cãi lộn nữa, lập tức một đám chạy tới huyện nha.
Ầm ĩ ầm ĩ cộng thêm nhiều người chạy tới huyện nha như vậy, dĩ nhiên cũng dẫn tới sự tò mò của đám người hàng xóm bên cạnh. Sau khi nghe ngóng, mới biết được thì ra Úc gia bị lừa.
Mấy người trước đó còn muốn tranh giành mua, lúc này cũng nghĩ mà sợ không thôi. Càng may mắn hơn là không thắng Úc gia. Nếu không người nên khóc chính là bọn họ.
Sau khi Lư huyện lệnh nhận được báo quan, ngược lại không có làm việc thiên tư, lập tức phái người đi thăm dò chuyện này, cũng tìm manh mối truy tung kẻ lừa gạt.
Trong thôn.
Người mà Lục Thiều đặc biệt sai theo dõi Ngũ phòng trong huyện tới phân xưởng nói chuyện này cho Kiều Diệp. Kiều Diệp nghe xong, liền đoán được Ngũ phòng Lục gia xong đời, không có lập tức để cho người rời đi, mà là gọi người Lục gia tới, lại để cho người này nói với người của Lục gia một lần.
Sau khi nghe xong, người của Lục gia đều sợ ngây người. Tiếp theo liền nhịn không được cảm thán: “Lão Ngũ là người khôn khéo như vậy, vậy mà cũng bị mắc lừa. Đây không phải là đem toàn bộ gia sản đều bồi vào sao? Trời ạ, thế này thì phải bị lừa bao nhiêu bạc chứ! Cũng may chúng ta đã tách ra, chuyện phát tài cũng không nghĩ tới chúng ta. Nếu không nói không chừng còn có thể kéo chúng ta xuống nước.”
Kiều Diệp phát hiện bọn họ đều không nghĩ tới trọng điểm, vì thế mở đầu nhắc nhở: “Lúc trước bọn họ muốn phát tài, quả thật không nghĩ tới các ngươi. Nhưng bây giờ bọn họ xong đời, khẳng định có thể nhớ tới các ngươi.”