Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 277: Hôm nay chúng ta thật sự được mở mang kiến thức rồi!




Đám người Lục Thiều và Tần lão cùng tới biên cảnh du lịch. Trước đó đi mấy thành trì phụ cận, một chỗ trong đó đột nhiên bạo phát chiến loạn. Đám người Tần lão được Lục Thiều bảo vệ, hội hợp với quân đội của Trấn Quốc Công. Lục Thiều còn nghĩ cách dương đông kích tây, tìm ra chủ lực của đối phương, dụ dỗ hắn ra ngoài tiêu diệt, cũng bởi vậy mà được Trấn Quốc Công thưởng thức.

Đặc biệt là sau khi biết vợ của Lục Thiều, chính là con gái nuôi của Vệ Phong Hoa đã cứu Vệ Phong Hoa. Trấn Quốc công càng nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, ngay cả Giang Dực Kỳ cũng từ bên ngoài chạy về, không chỉ như thế, điều khiến Lục Thiều tương đối vui mừng chính là chẳng những ca ca ruột của Kiều Diệp, Kiều Vũ không chết, mà trước đó mất tích là chạy đi tìm hiểu tình hình địch. Còn ở trong một chiến dịch mấu chốt cách đây không lâu, cứu Giang Dực Kỳ bị tướng sĩ phe mình làm hại suýt chút nữa bị bắn chết.

Điều này cũng có nghĩa là, cho dù Vệ Phong Hoa không chết, cũng có người muốn Giang Dực Kỳ chết. Nhưng lần này mạng hắn chưa đến tuyệt lộ, đã được Kiều Vũ cứu.

Kiều Vũ còn hung mãnh chém giết tướng soái địch quân. Hai huynh muội hữu duyên liên tiếp cứu mẹ con Vệ Phong Hoa. Cũng vì vậy mà thái độ Trấn Quốc Công nhiệt tình với Lục Thiều, đều giới thiệu với bên ngoài là cháu rể.

Tần lão đưa ra ý nghĩ muốn dẫn học sinh đi quân doanh trải nghiệm vài ngày, Trấn Quốc Công cũng đồng ý.

Hôm nay vừa vặn cử hành tiệc mừng công, trước đó tác dụng của Lục Thiều không nhỏ. Trấn Quốc công liền mời hắn và đám người Tần lão tiên sinh cùng tới tham gia.

Hôm nay mặt trời mọc, thời tiết không quá lạnh, tiệc mừng công được cử hành trên bãi đất trống bên ngoài lều lớn. Mọi người thoải mái nhậu nhẹt, cười lớn nói chuyện phiếm.

Lúc này có binh sĩ báo lại, bên ngoài có một chiếc xe ngựa đến từ huyện Ma Du, muốn tặng quà cho Lục Thiều.

Người bên cạnh liền ồn ào, để xe ngựa trực tiếp kéo vào. Lục Thiều cũng khá sảng khoái, gọi người vào.

Lái xe là người của Lục Thiều, vừa tới đây thấy nhiều tướng sĩ như vậy còn ngây ngốc, rất nhanh đã kịp phản ứng, xuống xe hành lễ với đám người Trấn Quốc Công trước, sau đó nhìn Lục Thiều nói: “Công tử, phu nhân chuẩn bị cho ngươi một xe đồ vật, cố ý để cho ta đưa tới.”

Lại lấy từ trong ngực ra một phong thư đưa cho hắn: “Đây là thư.”

Lục Thiều nhận thư cười nói: “Dọc đường vất vả rồi!”

Hắn mở thư ra nhìn, phía trên viết lễ vật gì trong xe ngựa, có ích lợi gì.

Sau khi xem xong, không ít người ồn ào: “Nương tử của Tiểu Lục thật là tri kỷ, từ xa như vậy tặng quà cho ngươi. Ha ha, tuổi trẻ mới thành thân không bao lâu, chính là thời điểm thân hồ kình túc. Tiểu Lục cũng sợ là nhớ vợ nhỉ. Vợ con ấm giường, Tiểu Lục khẳng định nghĩ, ha ha ha… Tiểu Lục, vợ ngươi tặng quà gì cho ngươi vậy?”

Các đại lão gia trong quân doanh đều là quen thô lỗ. Bình thường nói đùa không ít lời nói thô tục, hiện tại cũng xem như tương đối thu liễm.

Kiếp trước Lục Thiều từng ở trong quân một thời gian, cho nên rất thích ứng. Hắn cười nói: “Nương tử của ta đưa cho ta chút đồ ăn và quần áo giày dép.”

Tiếp theo lại nhìn về phía Trấn Quốc Công cùng Giang Dực Kỳ: “Không chỉ đưa cho ta, còn đưa cho ông ngoại và Kỳ ca.”

Bởi vì đại ca ruột của Kiều Diệp còn sống, cho nên xưng hô, hắn liền gọi Kiều Vũ là đại ca, gọi Giang Dực Kỳ là Kỳ ca. Cái danh xưng ông ngoại này, cũng là Trấn Quốc Công để hắn gọi như vậy.

Trấn Quốc Công và Giang Dực Kỳ đầu tiên là ngoài ý muốn, không nghĩ tới còn có lễ vật của bọn họ. Tiếp theo trong lòng đều rất vui vẻ, cháu ngoại / muội muội cũng nghĩ bọn họ đấy.

Mặc dù chưa từng gặp Kiều Diệp nhưng hai người nghe nói không ít chuyện, cộng thêm các loại thư từ của Vệ Phong Hoa. Cho nên ấn tượng của hai người đối với Kiều Diệp vô cùng tốt, cũng thật sự đối đãi với nàng như người một nhà.

Trấn Quốc Công cười nói: “Tiểu Diệp có lòng rồi.”

Một tướng lĩnh uống rượu cao cười hỏi: “Tiểu Lục, vợ ngươi tặng gì cho nguyên soái và tướng quân, có thể cho chúng ta nhìn một chút không?”

Cuộc sống của mọi người trong quân đội tương đối buồn tẻ, hiếm khi có việc vui cho nên muốn tham gia. Bởi vậy những người khác cũng ồn ào theo. Đương nhiên, bọn họ cũng thật sự có chút tò mò.

Lục Thiều khẽ cười nói: “Không có gì là không thể.”

Hắn phân phó vài câu với người đánh xe ngựa tới. Đối phương rất nhanh từ trên xe ngựa ôm mấy cái hộp gấm xuống. Trên mỗi hộp gấm còn dán một tờ giấy, tiện cho Lục Thiều chia quà. Lục Thiều lần lượt ôm hộp gấm cho Trấn Quốc Công và Giang Dực Kỳ đặt lên bàn của họ.

Trấn Quốc Công cũng không câu nệ tiểu tiết, dưới sự ồn ào của các tướng sĩ, đưa tay mở cái hộp trên cùng ra. Một con hùng ưng sống động giương cánh nằm trên tơ lụa. Trấn Quốc công lấy nó ra, nhìn kỹ hỏi: “Đây là cái gì điêu khắc thành? Như ngọc mà không phải ngọc.”

Lục Thiều trả lời: “Đây là cây nến. Lông chim trên đỉnh của mỏ ưng và hai cánh là tim nến.”

Trên mặt Trấn Quốc Công lộ vẻ kinh ngạc: “Đây lại là nến?”

Trước đó ngược lại nghe nói cháu ngoại gái am hiểu làm cái gì đặt làm nến. Thật không nghĩ tới nến có thể làm thành loại bộ dáng này, cũng quá khéo tay đi.

Các tướng sĩ vây xem ai nấy đều lộ ra kinh ngạc: “Cái gì? Đây lại là cây nến? Thật hay giả vậy? Một cây nến hùng ưng như vậy đừng nói là từng thấy, ta nghe cũng chưa từng nghe qua. Có thể đốt được không? Nguyên soái, đốt lên để cho chúng ta cũng hiểu biết một chút đi.”

Trấn Quốc Công cũng không phải quá muốn, cảm thấy đốt đi thì thật đáng tiếc, nhưng mà mình cũng rất tò mò, cộng thêm muốn khoe khoang sự lợi hại của cháu gái, vì thế sảng khoái cười nói: “Được, ta cho các ngươi xem một chút.”

Tiếp theo dùng mồi lửa đốt hai cánh của ưng chủ và hùng ưng, hỏa diễm trong nháy mắt toát ra rất sáng ngời.

“Thật đúng là nến a! Các ngươi mau nhìn, sau khi mỏ ưng thắp sáng, một đôi mắt ưng sáng lên, giống như là sống lại. Thần, thật sự là thần. Ngọn nến này tốt! Hôm nay chúng ta thật sự được mở mang tầm mắt rồi.”

Từng người vây tới, cẩn thận nhìn cây nến, càng là không ngừng sợ hãi thán phục.

Đang nhìn, Trấn Quốc Công lại thổi tắt cây nến.

“Nguyên soái, sao ngươi lại tắt? Vừa rồi ta ghé sát vào nhìn, còn ngửi thấy một mùi thơm dễ ngửi, cây nến này còn có thể dùng làm huân hương đây. cháu ngoại gái ngươi cũng quá lợi hại, ngay cả loại cây nến này cũng có thể làm ra.”

Mọi người thật sự cảm thấy Kiều Diệp lợi hại, khen ngợi không ngừng.

Trấn Quốc Công vẻ mặt kiêu ngạo, cũng được khen đến mặt mày hớn hở.

Có người cười hô: “Nguyên soái, hôm nay cao hứng như vậy, liền đem cây nến này đốt trợ hứng đi. “

“Đúng đấy, đốt lên đi, để cho chúng ta cũng được mở mang kiến thức nhiều hơn. Hương vị kia thật dễ ngửi, còn muốn ngửi. ”

Trấn Quốc Công lại khoát tay, tức giận nói: “- Trợ hứng cái rắm, như vậy không phải phung phí của trời sao. Một đám người thô kệch các ngươi thì biết cái gì.”

Hắn lại đắc ý cười nói: “Cái đồ chơi này chờ ta qua một thời gian ngắn nữa mang về kinh thành, cho các lão ca kia của ta xem, cháu ngoại gái của ta tự tay làm lễ vật cho ta.”

Bọn họ liên tiếp đánh thắng mấy trận lớn, Kiều Vũ còn chém đầu tướng soái địch quân. Bọn họ thừa thắng xông lên, đoạt lại một tòa thành trì. Phần tin chiến thắng này khiến Hoàng đế long tâm đại duyệt. Cộng thêm Kiều Vũ còn nghiên cứu ra vài loại binh khí tương đối lợi hại, cần vào kinh giao bản vẽ cho Binh bộ đi chế tạo.

Liên tiếp lập công, sau khi hồi kinh làm sao cũng có thể được phong làm tướng quân. Hắn vốn rất thích cùng thưởng thức Kiều Vũ, sau khi biết đối phương là ca ca ruột của Kiều Diệp, liền càng trọng dụng.

Nửa tháng sau, ông ta sẽ dẫn cháu ngoại vào kinh cùng Kiều Vũ. Có hắn che chở, ai cũng không dám đánh chủ ý vào công lao của Kiều Vũ hoặc là chèn ép hắn. Hơn nữa ông cũng đã nhiều năm không gặp qua tỷ tỷ cùng hai nữ nhi, vô cùng nhớ mong. Tiểu nữ nhi bảo bối thì bị khi dễ đến mức hưu phu, ông làm sao cũng phải trở về một chuyến xem một chút.

Trước đó dâng tấu chương, hoàng đế cho phép hắn hồi kinh một tháng. Đến lúc đó khẳng định không thể tránh khỏi kết bạn, hắn muốn mang cây nến hùng ưng này đi cho các bạn cũ kiến thức. Để những lão gia hỏa kia nhìn xem, không chỉ là đám cháu ngoại hiếu thuận ông, cháu ngoại gái mới nhận cũng rất hiếu thuận.

Mọi người vừa nghe đã biết nguyên soái sẽ không đốt nữa, cả đám đều chưa thỏa mãn: “Hẹp hòi.”

Sau đó ánh mắt của mọi người đều mang theo tò mò, nhìn về phía mấy cái hộp gỗ khác, từng người hô lên: “Nguyên soái, mau mở cái hộp phía dưới ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì?”