Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 276: Vậy mà tin thật, quá ngây thơ!




Kiều Diệp biết Đại Dần đối với nữ tử, còn có một loại phong hào là Hương Quân, thấp hơn Huyện chủ, không có thực quyền nhưng tương đương với thân phận được nâng lên, nhưng nàng lại không có hứng thú gì. Hiện tại nàng chỉ là nông nữ, coi như được phong Hương Quân, hiện tại đi kinh thành, lại có mấy người có thể đem cái Hương Quân này của nàng để vào mắt? Quá yếu. Nếu nàng có bản lĩnh, có thể khiến Hoàng đế càng ngày càng coi trọng, cho dù là nông nữ, người khác cũng không dám coi thường, không chừng tương lai nàng có thể kiếm được một huyện chủ, hoặc là phu nhân gì đó, để hoàng đế chủ động phong nàng, mà không phải đi mời Tiêu Thất đi giúp đỡ cầu được.

Một vị hương quân cấp thấp, nàng thật sự không để vào mắt, lại nói thứ này không đáng tiền. ngoại trừ thân phận đẹp một chút, không có chỗ tốt quá thực tế, còn có thể quá gây chú ý. Tình huống của nàng bây giờ không thích hợp quá mức phách lối, hấp dẫn ánh mắt của những người thượng tầng kia tới nhìn chằm chằm mình.

Thôn trang và núi ở ngoại ô kinh thành, cũng không phải có tiền là có thể mua được. Để Hoàng đế ban thưởng, chẳng những không cần dùng tiền, không cần đi quan hệ liền có thể đạt được, còn là ngự ban. Sau này trồng ra thứ gì tốt, hoặc phát triển tốt, cũng không ai dám ngấp nghé cướp đoạt, thực sự có ích hơn nhiều.

Huống chi, nàng chính là muốn để thái tử cùng Tiêu Thất thiếu một nhân tình, cũng không muốn để cho một thân phận Hương Quân là đã trả xong nhân tình. Bất quá nàng dĩ nhiên sẽ không nói với Tiêu Thất ý nghĩ của mình, mà là nghiêm nghị bổ sung một câu: “Mặc dù ta là nữ tử nhưng cũng muốn cống hiến sức lực nhỏ bé không đáng kể của ta cho Đại Dần. Hy vọng Đại Dần ta có thể càng ngày càng tốt, càng ngày càng cường đại.”

Lại lộ ra vẻ mặt hào hùng: “Nếu là tướng sĩ biên cảnh mỗi người đều có thể mang một đôi giày da đế cao su, đi đem kẻ địch đánh cho tè ra quần, nghĩ liền sảng khoái hào khí. Cho nên ta sao có thể cầm cái này đi cầu phong hào gì đó?”

Tiêu Thất nghe xong, đột nhiên cảm thấy mình trước đó quá vì lợi ích. Hắn nghiêm trang hiếm có, nhìn Kiều Diệp dựng thẳng ngón tay cái: “Không hổ là con gái nuôi của biểu cô, quả nhiên là bậc cân quắc không thua đấng mày râu. Lời này của ngươi, ta nhất định giúp ngươi chuyển cáo phụ hoàng.”

Kiều Diệp khiêm tốn cười với hắn: “Quá khen rồi.” Vốn chính là nàng muốn lời này truyền đến tai hoàng đế cùng thái tử.

Tiêu Cảnh Thần nhìn về phía Kiều Diệp, thần sắc mang theo vài phần ý vị thâm trường tươi cười: “Nếu con dân Đại Dần đều cao thượng giống như ngươi vậy, lo gì bình định biên cương, đoạt lại thành trì đã từng bị cướp.”

Thành trì là triều đại trước bị mất, bản triều vẫn muốn đoạt lại. Xú nha đầu này có tâm tư gì, hắn ước chừng có thể đoán được. Nàng nói lời này quả thật hẳn là có loại ý nghĩ này nhưng mục đích chân chính tuyệt đối không phải là cái này, mà là chọn thứ có lợi nhất đối với nàng, thật ra trước đó Tiêu Thất nói ra, cầu phong hào Hương quân gì đó, hắn đã muốn nhắc nhở nha đầu thối đừng nhận. Thứ đồ chơi kia quá bắt mắt, cầm ngược lại là phỏng tay, còn không bằng lấy thứ thực tế hơn.

Hoàng huynh kia của hắn, hắn rất hiểu rõ. Ngươi càng không đòi đồ của hắn, hắn càng cảm thấy nên cho nhiều một chút. Lại nói, để cho Thái tử thiếu một nhân tình, còn không tốt hơn cái thanh danh Hương Quân êm tai không có thực quyền này sao?

Tiêu Cảnh Duệ khác với tiên hoàng, rất coi trọng hai đứa con trai con vợ cả. Đối với thái tử là tận tâm bồi dưỡng từ phương diện quốc quân, đối với Tiêu Thất là yêu thương hưởng thụ thiên luân giống như nhà người bình thường. Cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ví dụ như thái tử đột nhiên chết, thái tử đột nhiên đầu óc có vấn đề, nghĩ không ra, muốn bức vua thoái vị, hoặc là đầu óc Tiêu Cảnh Duệ bị động kinh thì khả năng vị quốc quân kế nhiệm kia là Thái tử rất lớn.

Đối với Thái tử, thật ra hắn cũng tương đối coi trọng, có mưu lược có thủ đoạn, nhìn như tính tình nội liễm ôn hòa nhưng sẽ không mềm lòng nương tay. Biết dùng người giỏi, lòng dạ rộng rãi, cũng có thể nghe được ý kiến của người khác, sẽ không bảo thủ. Đúng là lựa chọn người thừa kế tốt, cho nên để Thái tử tiếp tục nợ nhân tình càng tốt hơn.

Tiêu Thất vẫn còn quá non, chỉ nghĩ thân phận bề ngoài, đúng là hảo tâm muốn giúp xú nha đầu đi tranh thủ nhưng lại xem nhẹ không ít thứ. Hơn nữa nha đầu thối nói năng hào hùng như vậy, tiểu tử này thế mà thật tin tưởng, quá ngây thơ, cũng khó trách chỉ thích hợp làm một hoàng tử tiêu dao nhàn nhã. Tâm nhãn của Tiêu Thất so với xú nha đầu, thật xem như thuần lương vô hại.

Kiều Diệp đối diện với ánh mắt của Tiêu Cảnh Thần, liền biết đối phương cũng xem thấu ý nghĩ của nàng. Quả nhiên là lão hồ ly khôn khéo giảo hoạt, một chút cũng không thú vị, vẫn là cùng Tiêu Thất ở chung tốt hơn.

Nàng liếc nhìn Tiêu Cảnh Thần: “Ngươi khen ngợi, ta thật sự không dám nhận, ta cảm ơn ngươi.”

Giang Dực Lân ở một bên khẽ cười nói: “Muội muội ta thật lợi hại.”

Sau đó đổi chủ đề: “Nào nào, ta?tiếp tục mở một lễ vật nào.”

Tiêu Thất tên hố hàng này, thường xuyên hảo tâm không làm thành chuyện tốt. Cũng may, muội muội hắn rất thông minh, phản ứng còn đặc biệt nhanh, biết lựa chọn như thế nào tốt nhất. Chống lại hồ ly như Thần Vương cũng có thể quần nhau mà không rơi vào thế hạ phong. Nàng thông minh hơn so với tưởng tượng của hắn. Đương nhiên, trước đó nếu như muội muội không kịp phản ứng, hắn cũng sẽ nhắc nhở.

Ý nghĩ của Giang Dực Lân không khác Tiêu Cảnh Thần và Kiều Diệp là bao. Hắn và Tiêu Cảnh Thần giống nhau, trong lòng còn rất ghét bỏ Tiêu Thất.

Bốn người ở đây, cũng chỉ có Tiêu Thất là bánh nếp thành thật không nhân, ba người khác đều là bánh nếp nhânvừng đen.

Tiêu Thất hiển nhiên không biết mình bị ghét bỏ, lập tức bị Giang Dực Lân dời sự chú ý: “Mau vào mở ra xem.”

Vì vậy mấy người lại vào nhà. Giang Dực Lân mở hộp gỗ cuối cùng ra. Bên trong đặt ba bộ y phục màu sắc khác nhau, đen, xanh, xám.

Kiều Diệp nghĩ tới ba màu này mặc ở bên trong, tương đối dễ mặc quần áo. Giang Dực Lân lấy ra một bộ nhìn nhìn: “Đây là quần áo gì? Sờ lên rất mềm mại, kiểu dáng dáng cũng không giống với chúng ta mặc bình thường.”

Kiều Diệp nói: “Đây là quần áo len, mặc bên trong lớp áo ngoài. Lúc trời lạnh mặc vào rất ấm áp. Không cần thêm từng lớp quần áo, cho nên mặc sẽ không lộ vẻ cồng kềnh.”

Áo len là sợi lông nhung mềm, chất lượng tốt dệt thành sợi len, cho nên không đâm vào người, vuốt ve rất mềm mại thoải mái, mặc vào cũng thoải mái Loại sợi len này là dùng để dệt áo len, quần lông tặng cho người khác, hoặc là bán với giá cao. Lông dê thô ráp được dệt chung với sợi bông, cũng không đâm người, cấp bậc thấp hơn cái này, chủ yếu sẽ lấy ra bán.

Ánh mắt Giang Dực Lân sáng lên: “Vậy ta tìm một chỗ thử xem?”

Đối với loại thiếu niên trong ngày đông như bọn họ, càng thích phong độ mà xem nhẹ độ ấm thật sự cần loại quần áo này.

Kiều Diệp cũng nhìn ra tính tình của nhị ca nhà mình, bình thường chắc là rất thích những việc thử quần áo này

Nàng cười nói: “Ngươi có thể đi phòng trống bên cạnh đổi.”

Giang Dực Lân ôm lấy một bộ quần áo len, đi sang bên cạnh. Rất nhanh, liền đổi trở về, trên mặt hắn ta tràn đầy nụ cười: “Đây cũng là đồ tốt. Mặc vào mềm nhẹ lại giữ ấm, rất thoải mái. Nhìn thân hình của ta vẫn là thon dài cao ngất như vậy, không phồng ra chút nào. Ta thích quần áo này.”

Bổ sung một câu: “Đương nhiên, nến và giày da đế cao su, ta cũng đều thích.”

Hắn lại kiêu ngạo đắc ý nói: “Quả nhiên vẫn là có muội muội tốt!”

Trong lòng Tiêu Thất có chút hâm mộ, u oán nhìn hắn một chút: “Xem ngươi đắc ý thế nào.”

Hắn cũng muốn có một muội muội như vậy. Sau đó từ trong hộp gỗ, cầm lấy bộ áo len màu xanh kia.

“Người gặp có phần, gần đây vừa vặn thời tiết lạnh, ta đang lo quần áo mang ra đơn bạc. Thân hình chúng ta không sai biệt lắm, bộ này thuộc về ta.”

Hắn nói xong còn không đợi Giang Dực Lân phản ứng lại, ôm quần áo chạy sang phòng bên cạnh thay đồ. Giày chỉ có một đôi không dễ cướp, quần áo có tới ba bộ.

Giang Dực Lân: “……” Tên Tiêu Thất chết tiệt không biết xấu hổ này.

Rất nhanh, Tiêu Thất thay xong quần áo đi tới, cũng là một mặt hài lòng: “Cái áo quần len này thật sự là đồ tốt, ta thích.”

Giang Dực Lân ôm bả vai hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây chính là lễ vật gặp mặt muội muội của ta tặng cho ta.”

Tiêu Thất cũng là người da mặt dày: “Chúng ta là bà con, muội muội ngươi không phải cũng là muội muội ta sao? Cho nên quà gặp mặt nàng tặng cho ngươi, ta lấy một phần cũng không có gì.”

Giang Dực Lân: “……”

Tiêu Thất thế mà còn không biết xấu hổ hơn hắn, thật sự phục.

Tiêu Cảnh Thần đối với ba món lễ vật Kiều Diệp đưa Giang Dực Lân, đều nhìn ở trong mắt thích ở trong lòng. Hắn là trưởng bối hoàng thúc nhưng không bỏ xuống được mặt mũi như Tiêu Thất được, cho nên liền nhìn chằm chằm về phía Kiều Diệp nói: “Tiểu Diệp Tử, ngươi hình như còn chưa đưa quà gặp mặt cho hoàng thúc?” Đây là cách gọi của hung bà nương đối với xú nha đầu, hắn cũng lấy ra dùng.

Tiêu Thất nghe xong, vẫn là hoàng thúc biết xưng hô đấy!

Hắn cũng nhìn về phía Kiều Diệp, chỉ chỉ chính mình: “Nơi này còn có biểu ca đấy.”

Kiều Diệp giật giật khóe miệng: “……”

Nàng cũng không phải hoàng thân quốc thích, các ngươi ai là hoàng thúc ai biểu ca?

Giang Dực Lân: “……”

Hai chú cháu hoàng gia này, thật sự là không có mắt, hơn nữa rất không biết xấu hổ, cướp muội muội cướp đến trên đầu hắn.

Kiều Diệp dở khóc dở cười: “Được rồi, đều có quà gặp mặt.”

Tiêu Cảnh Thần đưa cho nàng tình báo liên quan tới Quan Dũng Bá phủ rất cặn kẽ rất hữu dụng, nàng vốn cũng chuẩn bị đưa chút quà đáp lễ. Về phần Tiêu Thất, nàng vốn đã chuẩn bị giày da đế cao su và áo quần len cho hắn. Dù sao, nàng vẫn luôn coi hắn và Lận Hạo là quảng cáo sống. Có bọn họ tuyên truyền và quảng cáo miễn phí, áo quần len và sợi len nhất định có thể bán được giá tốt.

Hai người nghe nàng nói như vậy, trên mặt đều lộ ra nụ cười. Mặc dù Tiểu Diệp Tử đối với người khác đen nhưng đối với bọn họ quả thật phúc hậu

Mà cùng thời gian đó, Lục Thiều ở trong quân doanh biên cảnh xa xôi cũng nhận được một xe ngựa lễ vật tình yêu của tiểu nương tử.