Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 267: Đây không phải đều làm sao?




Lão hầu gia hiện tại chỗ nào còn không rõ, những lão xấu phụ này đều là cháu trai này làm ra. Hắn đã nói tính tình của vợ trước căn bản không có khả năng nghĩ ra chủ ý vừa tổn hại vừa ác độc như vậy.

Nghe thấy nghiệp chướng này khiến hắn theo ý các bà kia, hắn chán ghét đến mức muốn nôn.

Đặc biệt bị một xú phụ ôm thật chặt, mùi son phấn nồng nặc làm hắn buồn nôn.

Hắn trầm mặt: “Nghiệt chướng, ngươi muốn làm ta tức chết?”

Giang Dực Lân cười hì hì nói: “Tổ phụ, đây làm sao là chọc giận người chứ? Ngươi nằm ở trên giường không dậy nổi, ta tìm mấy mỹ thiếp hầu hạ ngươi, để ngươi vui đến quên cả trời đất. Đứa cháu hiếu thuận như ta, toàn bộ kinh thành cũng khó tìm ra người thứ hai. Sao ngươi có thể vô lại đảo ngược trắng đen nói ta vậy chứ?”

Lão hầu gia: “……”

Kinh thành này quả thật không tìm thấy “hiếu tôn” thứ hai. Cháu trai nhà ai dám đối đãi với tổ phụ như thế?

Hắn tức giận đến đau lòng: “Đồ khốn nạn, đồ khốn nạn nhà ngươi.”

Hắn hỏi: “Người của ta đâu?”

Giang Dực Lân vuốt ve cây quạt cười nói: “Người của ngươi, đương nhiên đều cùng ngươi nằm trên giường dưỡng thương rồi. Ngươi yên tâm, ba ái thiếp đã không đủ hầu hạ ngươi, ta nhất định sẽ tìm thêm mấy người đưa tới giúp ngươi. – Bảo đảm hầu hạ ngươi hài lòng.”

Lão hầu gia không nhịn được thô bạo: “Ta đánh rắm tâm. Ngươi mang tất cả những người này đi, ta không cần bọn họ hầu hạ. Người của ta bị thương, liền từ chỗ khác điều người tới hầu hạ.”

Muốn cho hắn mỗi ngày đối với mấy lão già xấu mặt này, cộng thêm bộ dáng trang điểm này, cùng mùi son phấn hun người, sợ là hắn sắp điên rồi.

Giang Dực Lân nhún nhún vai: “Vậy thì thật sự không có. Dù sao chỉ những người này, ngươi thích hay không.”

Sau đó thu lại nụ cười trên mặt, có thêm một tia lãnh khốc: “Tổ phụ, người cứ hưởng thụ sự hầu hạ của ái thiếp đi, ta không đi cùng người nữa.”

Có những ái thiếp này, lão Vương Bát làm sao còn có công phu và tinh lực đi quản nhị phòng hoặc là tiếp tục tác oai tác quái.

Lão hầu gia trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi dám!”

Giang Dực Lân liếc mắt: “Ta đương nhiên dám đấy! Đây không phải đều đã làm sao?”

Lại nhìn về phía ba lão thái thái nói: “Mấy vị di tổ mẫu, các ngươi phải hầu hạ tổ phụ ta thật tốt.”

Lão thái thái ngồi ở bên giường lắc lắc khăn tay với bà, liếc mắt nói: “Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt, yêu thương lão gia thật tốt.”

Nhìn bộ dạng bắt chước của bà cụ này, Giang Dực Lân có chút nổi da gà, không chịu nổi, không chịu nổi, chuồn thôi!

Hắn gật gật đầu, liền thật sự chuồn mất.

Đem thanh âm lão hầu gia hô sau lưng hắn xem như gió bên tai.

Chờ Giang Dực Lân rời đi, cửa phòng bị đóng lại. Lần đầu tiên trong đời lão hầu gia cảm giác được một loại hắc ám, còn không đợi hắn nghĩ nhiều, đã bị ba “ái thiếp” vây quanh hỏi han ân cần, nhân tiện sờ mặt bóp eo.

Lão hầu gia giận dữ dùng sức hất người ra, đồng thời cũng kéo tới miệng vết thương, đau đến trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Sau đó cuộc sống của hắn liền lâm vào nước sôi lửa bỏng. Đặc biệt là sau khi có thêm vài lão ái thiếp gia nhập.

Chẳng những tranh nhau hầu hạ hắn, còn có thể ở trước mặt hắn làm đàn bà chanh chua hung hãn mắng chửi khắp phố, thậm chí còn ra tay đánh nhau. Còn phải để hắn phân xử, hắn không quan tâm, các ái thiếp sẽ chuyển dời lửa giận đến trên người hắn. Các loại tiếng mắng chửi, thậm chí cả đám cũng không biết từ đâu tới, động một chút lại yêu thích véo hắn. Mỗi lần hắn tức giận hoặc giận dữ có động tác phản kháng, vết thương sẽ bị kéo ra.

Những người này càng quá đáng hơn là còn mang theo cả con cháu về Hầu phủ. Thậm chí còn đưa đến trước mặt hắn gọi cha và gia gia, còn nhất định phải để hắn cho quà gặp mặt. Không cho, mấy ái thiếp sẽ vừa ôm vừa hôn lại bóp hắn, để hắn buồn nôn đến mấy ngày ăn không ngon. Không muốn chịu đựng buồn nôn như vậy, chỉ có thể lấy tiền giải quyết nhưng cũng bởi vì sau khi cầm tiền một lần, vài ả ái thiếp giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh. Bắt đầu dùng những phương pháp này, biến hóa đủ kiểu giày vò hắn đến đòi tiền.

Lão hầu gia khổ không thể tả, cũng bởi vậy mà vẫn luôn không ngừng giày vò và dưỡng thương…

Mình sắp sụp đổ đến điên rồi, làm sao còn có tinh lực đi quản nhị phòng. Hiện tại nhớ nhung nhất chính là con trai ruột, chỉ hy vọng đối phương nhanh đến trong sân thăm hắn, sau đó đuổi những người này ra ngoài nhưng hắn nhất định phải thất vọng rồi.

Đại nhi tử của hắn ở trong viện của Vệ Phong Hoa, say rượu một ngày mới tỉnh lại.

Ngoại trừ Vệ Phong Hoa nạp thiếp giúp hắn trên đường trước đó, lại có thêm mấy quả phụ trung niên tướng mạo thô ráp, cử chỉ thô lỗ hung hãn. Một đám không ngừng dây dưa.

Hắn ngược lại không giống lão hầu gia, bị thương không thể động đậy, người bên cạnh còn bị Giang Dực Lân bắt đi. Hắn có vũ lực, còn có thân vệ, ngược lại có thể khiến những thiếp này không thể tới gần, chỉ là cũng bị dây dưa phiền phức.

Hắn càng nhớ Vệ Phong Hoa hơn, vì vậy chạy tới cầu kiến Vệ Phong Hoa nhiều lần nhưng ngay cả mặt cũng không thấy.

Mấy lần trước còn bị Dực vương phi dẫn người ra mắng chửi, thậm chí còn để thị vệ ra tay với hắn. Cộng thêm bị hoàng đế tạm thời cách chức phản tỉnh, không thể vào triều không thể làm việc, trên đường gặp được người còn sẽ bị chỉ trỏ. Đặc biệt Vệ Phong Hoa càng không để ý tới hắn, cầu như thế nào cũng vô dụng.

Hắn liền nhịn không được bắt đầu phóng túng chán chường, cả ngày rượu không rời tay.

Những “yêu thiếp” kia bất kể đuổi như thế nào, đều phải tiến lên dây dưa.

Càng khiến hắn không ngờ tới chính là. Lúc có một quả phụ đưa rượu cho hắn, thế mà lại hạ dược.

Quan trọng là người của hắn đều bị ám vệ của con trai đánh ngất xỉu. Cho nên không thể ngăn cản. Sau đó hắn liền trúng chiêu, cùng đối phương thành “chuyện tốt”. Ngày thứ hai, hắn chán ghét đến mức nôn ra một trận.

Hắn càng cảm thấy mình bẩn thỉu, cũng không còn mặt mũi tiếp tục dây dưa với Vệ Phong Hoa. Đối với nhị phòng giận chó đánh mèo chán ghét càng đậm.

Nhi tử dừng chi tiêu cho nhị phòng, hắn cũng không có trợ cấp thêm chút nào. Vô luận nhị phòng cầu kiến như thế nào, đều là không gặp, mặc kệ. Mà kế tiếp, hắn cũng không có tinh lực đi quan tâm những thứ khác. Bởi vì tiểu thiếp khác học theo, cũng bắt đầu muốn thân thể, còn có tiền của hắn.

Ngay cả tiểu thiếp ban đầu vào phủ, cũng học theo. Mấu chốt là còn không có cách nào đuổi hết người đi, để cho cút ra ngoài. Bởi vì “đứa con lớn hiếu thuận” của hắn, đặc biệt sai một chi ám vệ cùng một chi tinh vệ, ngoài sáng trong tối giúp đỡ những tiểu thiếp kia. Bởi vậy Giang Ký An cũng bắt đầu ở trong cuộc sống nước sôi lửa bỏng.

Tiếp theo, thái hậu hạ một đạo ý chỉ. Nếu như hắn kiêm hai phòng là do lão hầu gia vì làm vui lòng người trong lòng mà làm ra. Vậy nhị phòng dĩ nhiên không cần tiếp tục tồn tại.

Bởi vậy, hạ Thủy Thu Lan từ thê thành thiếp, con gái của bà ta cũng trở thành con thứ, mà vô luận là “ái thiếp” của lão hầu gia, hay là “Mỹ thiếp” của Giang Ký An. Sau khi giày vò bọn họ xong, sẽ thay phiên nhau đi giày vò nhị phòng.

Trước kia là phu nhân nhị phòng, hiện tại tất cả mọi người là thiếp, ai cũng không cao quý hơn ai. Nghe nói những năm gần đây nhị phòng cầm rất nhiều tiền tài của Hầu phủ, như vậy sao được. Bọn họ không chiếm tiện nghi của người khác đã không tệ rồi, tuyệt đối không thể để cho người khác chiếm tiện nghi. Hiện tại bọn họ đều là thiếp của Hầu phủ, đồ vật của Hầu phủ, bọn họ cũng phải có một phần. Vốn dĩ tính tình đã đanh đá hung hãn, lại mặt dày vô lại, cộng thêm có thị vệ của Giang Dực Lân phái đến bảo vệ, càng thêm không kiêng nể gì cả. Thường xuyên đi nhị phòng tống tiền, đọat ăn cướp bóc, cái gì cũng có. Đặc biệt là các lão thiếp, càng tự cảm thấy là trưởng bối của Thủy Thu Lan còn có thể ép nàng ta lập quy củ.

Mỗi lần những loại thiếp này đi, còn có thể chế nhạo mẹ con Thủy Thu Lan đủ loại trào phúng. Mấy người nhị phòng là xuất thân tiểu thư khuê các cùng thiếu gia, nơi nào là đối thủ của những người đàn bà chanh chua này. Chẳng những miệng mắng không lại, cũng mắng không ra lời thô lỗ như vậy, động tay thì kết cục là bị đè đánh.

Giang Dực Minh là người luyện võ, ngược lại có thể đánh nhưng chỉ cần hắn dám động thủ, liền lập tức sẽ có thị vệ ra tay, đánh hắn một trận trước. Khiến hắn căn bản vô kế khả thi, càng không có cách nào phản kháng.

Giang Ký An bị tạm thời cách chức tự kiểm điểm. Giang Dực Dương thì trực tiếp bị hoàng đế miễn chức, về nhà nghỉ hưu rồi.

Những thiếp thân kia cơ hồ mỗi ngày đều tới cửa, hai huynh đệ thật sự là chịu không được, vì thế bỏ lại mẹ ruột và muội muội, tìm cớ dọn ra ngoài ở tạm trong thôn trang, cũng khiến cho Thủy Thu Lan tuyệt vọng giống như mẹ ruột của nàng ta. Cuối cùng mẹ con Thủy Thu Lan cũng giống như cha con lão hầu gia, mỗi ngày bị giày vò đến muốn sụp đổ.

Hầu phủ cũng ngày ngày trình diễn, cái gì gọi là nước sôi lửa bỏng cùng gà bay chó chạy. Đương nhiên, huynh đệ Giang Dực Minh rời khỏi Hầu phủ cũng không dễ chịu. Những người trước kia nịnh bợ bọn họ đều thay đổi sắc mặt. Gặp mặt thậm chí còn châm chọc chế nhạo và cười trên nỗi đau của người khác.

Người có quan hệ tốt cũng đều rời xa bọn họ, chỉ cần trở lại kinh thành đều bị nhận ra, còn có thể bị các loại chỉ trỏ trỏ.

Thê tử Giang Dực Minh chẳng những về nhà mẹ đẻ, thậm chí không bao lâu còn đưa một phần thư hòa ly cho hắn.

Giang Dực Dương cũng không đọc sách được, hơn nữa cho dù thi đậu, chỉ cần có Vệ Phong Hoa, Hoàng đế tại vị, hắn liền không có khả năng làm quan, hay có tiền đồ đáng nói. Cũng bởi vậy nản lòng thoái chí, mỗi ngày vùi mình ở thôn trang suy sụp, không còn tâm trí đọc sách khoa cử.

Khiến Vệ Phong Hoa và lão thái thái ở bên ngoài xem trò vui nghe tin tức liền hả giận, sau đó tiếp tục xem trò vui.

Những vở kịch và dưa này, Giang Dực Lân sẽ còn cho người đi bên ngoài rêu rao khắp nơi, để mọi người ở kinh thành cùng nhau ăn dưa. Phụ tử Hầu phủ, hoàn toàn không có cách nào bắt được hắn. Mặt mũi Hầu phủ càng triệt để mất sạch sẽ.

Hoàng đế cũng vì vậy mà tìm được lý do, nói Giang Ký An đức hạnh có vấn đề, ngay cả hậu viện cũng không quản được, còn quản Binh bộ thế nào? Đem hắn từ chính nhị phẩm thượng thư, biếm thành tam phẩm thị lang. Hoàn toàn đối lập với thủ hạ bị hắn thường xuyên nhằm vào áp chế. Người của Thái tử vốn là Binh bộ Thị lang, bởi vì những chuyện này, giống như bánh từ trên trời rơi xuống, không tốn sức đã thượng vị thành Binh bộ Thượng thư mới.

Sau đó còn làm cho tất cả những hành động Giang Ký An nhằm vào áp chế đối với hắn đều trả trở nên trầm trọng hơn. Thực quyền trong tay Giang Ký An bị tước đoạt từng chút một. Cuối cùng tuy là thị lang, lại thường xuyên bị khinh bỉ, càng không khác gì ngồi ghế lạnh.

Ngũ hoàng tử cùng người của hắn, cũng tức giận đến giơ chân. Sau đó Thất hoàng tử còn cảm thán đối với Thái tử và Hoàng hậu.

Nói Kiều Diệp thật sự là phúc tinh, làm ra những chủ ý ” thiu” này, đơn giản quá tuyệt.

Đừng nói là Giang Ký An, ngay cả văn võ cả triều cũng không ngờ được, hắn cứ như vậy bị kéo xuống ngựa. Sau này hắn cũng thành tài liệu phản diện để giảng dạy trong nhà thế gia và huân quý kinh thành, để nhất định không thể bị sắc đẹp hủy tiền đồ.