Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 265: Lại tính được cái gì?




Vũ Chí Hành đã biết, nha đầu ngốc kia sau khi khôi phục bình thường, còn nhớ rõ chuyện trước kia, còn rất hẹp hòi ghi thù. Mẹ vợ tới cửa cầu hòa, nha đầu chết tiệt kia chẳng những không đồng ý, còn đem chuyện hắn năm đó ném nàng ta xuống sông biến thành ngốc, cùng với bí mật của hắn cùng thê tử toàn bộ rêu rao trước mặt mọi người. Làm sao để lôi kéo?

Nhưng Ngũ hoàng tử giao trọng trách này cho bọn họ, hắn cũng không cách nào từ chối.

Hắn và Giang Ký An khác nhau, Giang Ký An chỉ vì nhị phòng mà hướng về phe Ngũ hoàng tử, chỉ có chuyện không liên quan đến chuyện rất quan trọng mới có thể giúp đỡ, mà hắn hoàn toàn ngả về phía nương nhờ Ngũ hoàng tử, căn bản không có đường lui.

Ôn Hương Liên cũng kinh ngạc, không ngờ Ngũ hoàng tử lại giao việc này cho trượng phu đi làm.

Nàng hỏi: “Vậy chúng ta phải phải làm sao đây?”

Vũ Chí Hành thở dài: “Chỉ có kiên trì lên.”

Hắn đưa tay nắm lấy Ôn Hương Liên: “Liên Nhi, chuyện này chỉ có thể dựa vào ngươi. Năm đó ta ném Kiều Diệp xuống sông, nàng ta khẳng định còn ghi hận ta. Mà ngươi là mẹ ruột của nàng ta, chỉ có ngươi dùng tình cảm đối với nàng ta, dùng quan tâm để cải thiện quan hệ, mới có hi vọng lôi kéo nàng ta. Nếu chuyện này có thể làm tốt, ta có thể trở thành thân tín của Ngũ hoàng tử. Tương lai nếu như hắn có thể đi đến vị trí kia.” Hắn chỉ chỉ trời: “Chúng ta cũng có thể tiến thêm một bước. Đổi Bá phủ thành Hầu phủ. Con của chúng ta, sau này cũng chính là Hầu gia.”

Hắn chưa từng nghĩ muốn cho đại nhi tử kế thừa tước vị và Bá phủ. Năm đó hắn chịu nhục, không thể không lấy cháu gái nhà mẹ cả làm vợ. Nếu không mẹ cả rất có thể sẽ nghĩ biện pháp giết chết hắn, để cha hắn từ chi thứ nhận làm con thừa tự. Sau khi cưới người về, hắn còn phải làm bộ ân ái với đối phương.

Hắn vẫn luôn cúi đầu dỗ dành vợ trước, để mẹ cả yên tâm, cũng giúp hắn thuận lợi kế thừa phủ bá tước. Cho nên hắn cảm thấy đó là sỉ nhục, cũng là chỗ bẩn của hắn. Làm sao có thể thích con trai lớn được. Về sau có thể lưu đối phương một mạng, phân hắn ra, vậy cũng là xem ở trên phần đối phương là huyết mạch của hắn.

Hắn cũng biết thê tử muốn cho tiểu nhi tử kế thừa tước vị. Cho nên đã ném ra dụ hoặc này. Quả nhiên, Ôn Hương Liên bị cái bánh nướng này bắt lại. Nếu nhi tử có thể làm Hầu gia, nàng ta chính là lão phu nhân Hầu phủ.

Sau này Ôn gia còn phải dựa vào nàng ra, nữ nhi này để hãnh diện, quang tông diệu tổ, nghĩ thôi đã kích động. Cũng có thể làm cho những quý phụ nhân luôn luôn coi thường thân phận của nàng ta, không thể không ở trên mặt nịnh bợ nàng ta.

Bà lão chết tiệt ở hậu viện kia, về sau cũng phải nhìn sắc mặt của nàng ta ăn cơm.

Nàng ta ôn nhu nhìn Vũ Chí Hành nói: “Chúng ta vợ chồng một thể, ta đương nhiên nguyện ý phân ưu cho ngươi. Hơn nữa Kiều Diệp là con gái của ta, những năm gần đây ta không quan tâm đến hai huynh muội bọn họ, vẫn luôn rất áy náy. Bây giờ vừa vặn có thể mượn cái này đền bù bọn họ.”

Đây đương nhiên là lời hay ý đẹp nói cho có thôi. Chữ lợi làm đầu, nếu tạm thời không thể nhổ được cây gai kia của nữ nhi, vậy thì cứ để cho nàng ta sử dụng. Cùng lắm thì nàng ta kéo xuống tư thái cùng mặt mũi, chịu thua cúi đầu đối với nữ nhi, nói thêm vài lời hữu ích. Cúi đầu so với quyền thế và lợi ích thì có đáng là gì.

Vũ Chí Hành cũng ôn nhu nói: “Có được vợ như thế còn cầu mong gì hơn!”

Hắn lại nói: “Nếu có thể khiến Kiều Diệp không so đo chuyện năm đó ta xúc động làm, ta cũng nguyện ý nói lời xin lỗi với nàng ta”

Nếu có thể để Kiều Diệp làm việc cho bọn họ, cúi đầu nói xin lỗi cũng không có gì.

Ôn Hương Liên giận hắn một cái: “Nào có để trưởng bối như ngươi hướng vãn bối xin lỗi, ngươi chính là quá dễ nói chuyện. Yên tâm đi, việc này giao cho ta đi làm.”

Nàng ta nghĩ nghĩ hỏi: “Vậy ta tự mình về huyện Ma Du một chuyến? Nếu lại ể cho mẹ cùng các ca ca đi làm nữa, ta không yên lòng.”

Nàng ta đương nhiên không muốn trở về nhưng lại cảm thấy người nhà mẹ đẻ không đáng tin cậy như vậy. Nếu làm hỏng, ảnh hưởng cũng không phải là nàng ta, còn có Ngũ hoàng tử bọn họ đầu nhập vào. Cho nên không thể phạm sai lầm.

Vũ Chí Hành cũng nghĩ đến điểm này: “Ngươi tự mình đi, dĩ nhiên là tốt nhất nhưng ổn cho lắm. Lão phu nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngươi. Nếu ngươi về huyện Ma Du, bà ta rất có khả năng sẽ tìm hiểu nguồn gốc tra được thân phận thật sự của ngươi, cùng với những quá khứ kia.”

Sao lão thái thái bà chết tiệt kia không chết sớm một chút. Ở Bá tước phủ nhìn chằm chằm, khiến cho vợ chồng bọn họ làm việc, không ít thời điểm đều bó tay bó chân nhưng đối phương có nhà mẹ đẻ cường thế che chở, đối với vợ chồng bọn họ vẫn luôn có phòng bị.

Kinh doanh phủ bá tước nhiều năm, bây giờ còn nắm lấy một nửa quyền quản gia trong phủ. Khiến hắn khó tìm được cơ hội ra tay, để đối phương sớm đi xuống gặp cha hắn.

Ôn Hương Liên cũng có suy nghĩ tương tự. Lão thái bà chết tiệt kia đã lớn tuổi rồi, nhìn qua thân thể còn rất cường tráng, quá ghê tởm. Tâm tư nàng ta xoay chuyển, có một chủ ý: “Vậy phải làm sao đây? Hay là phái một người chúng ta tin tưởng được, lại biết làm việc đi?”

Vũ Chí Hành nghe xong, cũng cảm thấy tìm người đi khẳng định đáng tin hơn đám người nhạc mẫu rất nhiều. Hắn nhìn về phía Vương ma ma, lộ ra ánh mắt ủy thác trách nhiệm: “Ma ma, việc này ai đi làm ta cũng lo lắng, chỉ có thể phiền bà đi một chuyến.”

Đây là bà vú hắn tín nhiệm nhất, sẽ không hố hắn, hơn nữa bình thường làm việc cũng ổn thỏa nhất, còn cẩn thận có thể nhẫn nai. Nếu không cũng sẽ không giúp thê tử đứng vững gót chân ở Hầu phủ, cùng lão phu nhân đánh lôi đài.

Vương ma ma được hắn tin tưởng như vậy, trong lòng rất vui vẻ. Bà ta vỗ ngực cam đoan: “Được, các ngươi đã tin tưởng ta như vậy, vậy ta liền đi một chuyến đến huyện Ma Du.”

Ba người lại ngồi lên kế hoạch một phen.

Cùng một thời gian.

Nhà mẹ đẻ của Thủy Thu Lan cũng náo loạn lên.

Bởi vì nhân vật chính bê bối số một kinh thành là người trong quý phủ bọn họ. Cho nên mấy phòng đều nhịn không được có lời oán hận. Đặc biệt là mấy phòng có nữ nhi, càng biểu hiện ra oán khí.

Cha của Thủy Thu Lan vẫn luôn biết lão hầu gia ngấp nghé vợ mình, cũng biết viết thư các loại. Gia tộc bởi vì đứng sai mà bị thua, hắn còn có sứ mệnh. Có một kẻ ngu chủ động đưa tới cửa hỗ trợ, thê tử cũng không cần tự mình đi ứng phó. Cho nên hắn liền mở một con mắt nhắm một con mắt, lại không nghĩ rằng sẽ có một ngày có chuyện phát sinh. Hôm nay hắn còn đang làm việc, đã bị các đồng nghiệp đồng tình hoặc trào phúng.

Sau khi trở về, trên đường gặp được hàng xóm cũng bị chỉ trỏ, quả thực là quá mất mặt, cũng nhịn không được cảm thấy ghê tởm. Mặc kệ là vì thể diện, biểu đạt thái độ phủi sạch với bên ngoài, hay là vì tiền đồ của mấy nhi tử, cùng sứ mệnh của hắn. Hắn đều phải làm một chuyện.

Đêm đó hắn gọi người trong nhà đến, cũng nói quyết định của mình. Hắn muốn bỏ nương của Thủy Thu Lan.

Nhà mẹ đẻ Thủy lão phu nhân không ở kinh thành, hiện tại cũng không có người nào. Cộng thêm việc hắn phải đặt người ở dưới mí mắt, có lẽ còn có chỗ hữu dụng. Cho nên sau khi nghĩ, hắn sẽ đưa bà ta đến thôn trang ở ngoại ô kinh thành mà không phải đưa về nhà mẹ đẻ.

Trong lòng con dâu của mấy phòng khác đều cao hứng và kích động, dù sao ngọn núi lớn đè trên đầu kia đã không còn. Biểu thị như vậy tương đối tốt, có thể ngăn chặn lời ong tiếng ve bên ngoài liên lụy đến trong phủ bọn họ. Dù là mấy nhi tử, cũng đều trầm mặc một lát, sau đó tỏ thái độ ủng hộ.

Nương của Thủy Thu Lan thấy thế, tâm lạnh một nửa. Bà ta rất hiểu trượng phu, biết đối phương có quyết định thì sẽ không thay đổi, cũng rất lạnh lòng, những chuyện kia đều là nam nhân này ngầm đồng ý, mà bà ta cùng lão hầu gia lui tới, còn không phải là vì cứu vãn người nhà bị thua sao? Nếu không có bà ta, mấy nhi tử làm sao có thể dưới sự trợ giúp của lão hầu gia cùng con rể một lần nữa trở lại chức quan. Hiện tại từng người một lại ghét bỏ trách bà ta, khiến trái tim bà ta băng giá, cũng nhịn không được oán hận con gái. Nếu không phải nữ nhi không hiểu được chừng mực, chọc cho Vệ Phong Hoa triệt để tức giận, làm sao lại nháo đến tình trạng này? Chẳng những hại mình, còn hại người làm mẹ như bà ta. Bây giờ bà ta có thể làm gì?

Nhà mẹ đẻ không có sức mạnh làm chỗ dựa, ngay cả con cháu cũng ủng hộ đưa bà ta đi. Bà ta chỉ có thể bị ép nhận.

Sáng sớm ngày thứ hai, Thủy phủ tuyên bố chuyện hưu thê, còn đưa Thủy lão phu nhân đến thôn trang, chỉ cho phép bà mang theo một bao quần áo nhỏ và một lão ma ma hầu hạ bên cạnh. Có thể nghĩ, đi thôn trang sẽ có bao nhiêu gian nan.

Một bên khác, chạng vạng tối Thủy Thu Lan tỉnh lại liền nghe được tin tức này. Tức giận đến mức đầu óc lại tối sầm, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại.

Lập tức để thị nữ đi tìm Giang Ký An, hy vọng có thể gặp mặt, cầu hắn giúp mẹ nàng ta nhưng Giang Ký An chẳng những không gặp nàng ta, còn tùy ý để người của Giang Dực Lân khống chế Hầu phủ. Cắt đứt cung cấp tài vật cho bọn họ. Tiền mua thuốc trị thương, đều phải do chính nàng ta bỏ tiền túi.

Nàng ta cũng cảm giác lòng mình lạnh lẽo không thôi, đây chính là nam nhân mà nàng ta đã yêu thích nhiều năm. Lúc đối tốt với nàng ta, thật sự là rất tốt và sủng ái. Nhưng bây giờ giận chó đánh mèo nàng ta, cũng có thể lãnh khốc vô tình như vậy.

Nàng ta không có cách, chỉ có để thị nữ đi tìm lão hầu gia, mời đối phương nghĩ biện pháp nhưng thị nữ mới tiến vào viện tử của lão hầu gia, vừa tới cửa phòng đã bị một lão thái thái từ trong phòng đi ra, ăn mặc chẳng ra sao ngăn cản. Vị lão thái thái này càng xưng mình là ái thiếp của lão hầu gia, khiến thị nữ hoàn toàn bối rối.

Không thể không nói, hiệu suất của Giang Dực Lân không phải cao bình thường. Sáng sớm hôm nay, liền đưa ba lão ái thiếp đến hầu hạ lão hầu gia.