Nghe được Vương ma ma trấn an, trong lòng Ôn Hương Liên thoải mái không ít. Nàng ta cũng cảm thấy nguyên nhân là do lúc trước người nhà mẹ đẻ tìm nữ nhi.chính. Lúc này mới ngược lại chọc giận nữ nhi, thật sự là thành sự không có bại sự có thừa..
Trên mặt nàng ta lộ vẻ u sầu nói: “Đây đúng là loạn trong giặc ngoài.”
Lại cường điệu: “Việc này, ngàn vạn lần không thể để cho lão phu nhân biết. Nếu không còn không biết có thể gây sự hay không.”
Đây cũng là điều mà nàng ta vẫn luôn kiêng kị lo lắng.
Vương ma ma gật đầu: “Việc này nhất định không thể để cho lão phu nhân biết.”
Thiếu gia là thứ trưởng tử, mà lão phu nhân là chính thê, như thế nào cũng không sinh được nhi tử, lúc sinh tiểu nữ nhi, còn bị thương thân thể. Lúc này mới bị ép tiểu thiếp ngừng thuốc tránh thai. Mẹ của thiếu gia đầu tiên hạ thứ trưởng tử, mà tiểu thiếp khác sinh vẫn là con gái. Lão phu nhân càng không có mang thai. Bởi vậy thiếu gia ba tuổi, được ôm đi làm con nuôi bên người lão phu nhân, cũng bị ngầm thừa nhận thành người thừa kế Bá phủ. Ai biết mười năm sau, lão phu nhân lại ngoài ý muốn mang thai, sinh ra một đích tử. Đương nhiên chỉ sợ làm con trai trưởng nuôi lớn bên cạnh, ảnh hưởng tới địa vị tương lai của con trai ruột.
Trong lúc Thái phu nhân qua đời giữ đạo hiếu, thiếu gia còn trẻ không biết chuyện, bị nha hoàn trong phòng câu dẫn mất chừng mực, vừa vặn bị lão bá gia bắt gặp. Phu nhân liền xúi giục lão bá gia, tiễn thiếu gia đi. Lão bá gia giận dữ, cảm thấy mất mặt, cộng thêm có con trai trưởng, liền thực sự ném thiếu gia thứ trưởng tử này đi huyện Ma Du tự sinh tự diệt.
Ai biết lại qua mấy năm, con trai trưởng lão phu nhân sinh bị bệnh một trận. Trong mấy năm này, Bá phủ có nữ nhi sinh ra nhưng vẫn không có nhi tử. Lão bá gia mới nhớ tới bên ngoài còn có một thứ trưởng tử, vì vậy phái người thiếu dẫn về kinh. Trải qua chuyện như vậy, đương nhiên thiếu gia muốn hồi phủ đoạt quyền, chỉ có thể bị ép từ bỏ Ôn Hương Liên. Sau khi về Bá phủ, còn rất ngoan ngoãn nghe theo đích mẫu an bài, cưới chất nữ nhà mẹ đẻ bà. Tiếp theo một lần hành động được con trai, sinh hạ trưởng tôn bá tước phủ. Lão phu nhân lúc này mới nâng đỡ thiếu gia.
Sau khi lão bá gia qua đời, để thiếu gia thuận lợi kế thừa bá vị. Tiền thiếu phu nhân sinh con gái khó sinh, sau khi sinh con không bao lâu thì xuất huyết chết. Trong lòng thiếu gia vẫn luôn nhớ Ôn Hương Liên. Chờ sau khi nắm thực quyền trong tay, liền giả tạo một thân phận cho Ôn Hương Liên, cũng nói với lão phu nhân, muốn cưới một nữ tử dòng dõi không cao vào chiếu cố hai đứa con.
Lão phu nhân thấy thân phận Ôn Hương Liên, bất quá là nữ nhi của ngoại thất người nhà kia nuôi dưỡng ở bên ngoài. Do phải gả đến Bá phủ, mới ghi tạc dưới danh nghĩa phu nhân của nhà kia thành đích nữ. Thân phận thấp dễ nắm bắt, cũng đối với cháu trai cháu gái nuôi ở bên người bà không có uy hiếp gì, liền đồng ý. Sau đó thiếu gia cưới Ôn Hương Liên vào cửa, sau đó phu thê ân ái, lại sinh hai đứa con nhưng mà những năm này tuy rằng lão phu nhân bị ép bởi áp lực, giao quyền quản gia cho Ôn Hương Liên nhưng còn nắm trong tay một nửa quyền lợi của Bá phủ, cũng che chở đứa nhỏ trước đó thiếu phu nhân sinh. Muốn cho Thế tử thuận lợi lên làm Bá gia.
Ôn Hương Liên lại muốn nâng đỡ Nhị thiếu gia thượng vị, cũng bởi vậy mẹ chồng nàng dâu sau lưng đấu pháp không ít.
So với vị thiếu phu nhân trước trẻ tuổi có xuất thân tốt, kiêu ngạo, không để bà ta vào mắt. Cùng với thế tử ngạo khí vô lễ, không tôn trọng bà ta. Bà ta vẫn thích Ôn Hương Liên hơn, cùng nhị thiếu gia được dạy dỗ tao nhã lễ độ hơn, cũng càng ủng hộ Nhị thiếu gia tương lai thượng vị. Cho nên không ít lần giúp đỡ nói tốt cho hai mẹ con trước mặt Vũ Chí Hành.
Những năm này thiếu gia càng ngày càng được Hoàng Đế trọng dụng, leo càng ngày càng cao. Bởi vậy khiến Ôn Hương Liên khống chế Hầu phủ càng ngày càng mạnh. Chẳng những có thể đối kháng lão phu nhân, có đôi khi còn có thể áp bên kia một bậc. Thiếu gia cũng vẫn luôn tìm cơ hội phế Thế tử, để Nhị công tử làm Thế tử. Ai ngờ được thời gian trôi qua thật tốt, nha đầu ngốc trong thôn kia lại khôi phục bình thường, còn thành biến số. Càng ảnh hưởng đến Bá tước phủ. Lão phu nhân ngại thiếu gia hiện tại nắm giữ thực quyền, nhà mẹ đẻ lão phu nhân cũng không có cách nào lại hỗ trợ ngăn chặn thiếu gia.
Hai năm qua bề ngoài là tiếp nhận Ôn Hương Liên, quan hệ mẹ chồng nàng dâu đối ngoại đối nội nhìn như cũng rất hòa thuận nhưng lại không ít lần nhìn chằm chằm Ôn Hương Liên. Nếu bên này xảy ra sai lầm gì, khẳng định sẽ đứng ra gây sự.
Đang nói chuyện, sắc mặt Vũ Chí Hành không quá dễ coi từ bên ngoài đi vào. Ôn Hương Liên lập tức đứng dậy nghênh đón: “Phu quân, chàng đã về rồi!”
Vũ Chí Hành gật gật đầu với nàng ta, kéo nàng ta ngồi xuống. Vương ma ma lập tức rót cho Vũ Chí Hành chén trà bưng tới.
Bởi vì trong phòng không có những người khác. Vũ Chí Hành nhìn Ôn Hương Liên nói: “Quả nhiên người của Ngũ hoàng tử đã điều tra ra quan hệ của ngươi và Kiều Diệp.”
Sắc mặt Ôn Hương Liên khẽ biến, lo lắng hỏi: “Vậy Ngũ hoàng tử là có ý gì?”
Nàng ta thật sự không muốn để cho những người khác biết quá khứ, bởi vậy trong lòng có chút khó chịu.
Vũ Chí Hành trả lời: “Thái tử trước đây không lâu bị sốt rét, lại được thuốc Thất hoàng tử đưa cứu sống. Mà thuốc này là Thất hoàng tử lấy được từ chỗ Kiều Diệp. Mạng của Thái tử, cũng coi như là Kiều Diệp cứu. Cho nên Thái tử và Thất hoàng tử nhất định sẽ che chở nàng ta. Thêm vào đó Kiều Diệp chẳng những trở thành con gái nuôi của Vĩnh An quận chúa, còn có thể ảnh hưởng đến Vĩnh An quận chúa. Sau lưng quận chúa có Hoàng đế Thái hậu, còn có Trấn Quốc công phủ và Dực Vương phủ làm chỗ dựa. Một khi nàng ta hướng về phía thái tử, đối với Ngũ hoàng tử mà nói chính là phiền toái lớn.”
Ôn Hương Liên nghe ra ý tứ của hắn. Tác dụng của đứa con gái này của nàng ta ở trong đó ảnh hưởng không nhỏ, thật không ngờ sẽ có một ngày như vậy.
Nàng ta hỏi: “Vậy Ngũ hoàng tử muốn lôi kéo, hay là diệt trừ nàng ra?”
Vũ Chí Hành nói: “Ngũ hoàng tử cùng phụ tá của hắn, càng có khuynh hướng lôi kéo Kiều Diệp, để cho nàng ta làm việc cho chúng ta. Nàng ta biết làm các loại thuốc trị sốt rét và sốt cao. Nói rõ ngoại trừ biết làm nhang muỗi, nến ra, Kiều Diệp hẳn là còn hiểu y thuật, hoặc là biết không ít công thức. Nàng ta chẳng những là một tay kiếm tiền giỏi, gần đây còn đưa ra chủ ý cho Lư huyện lệnh. Khiến cho đối phương dâng tấu chương, đưa lên một công thức dùng một loại rau củ chế thành đường, bệ hạ rất coi trọng. Đều nói lúc nàng ta ngốc, là đi theo hầu hạ hà bá. Cho nên học được rất nhiều thứ. Trước kia ai cũng không tin loại chuyện này. Nhưng sau khi nàng ta khôi phục bình thường, chưa học qua đã đột nhiên biết nhiều thứ như vậy, điều này khiến người ta không thể không tin.”
Nếu không một thôn cô ngốc làm sao có thể biết nhiều như vậy? Cách nói này, ngay cả hắn cũng không thể không tin.
“Ngoại trừ những thứ nhìn thấy trước mắt, nàng ta còn có thể làm gì đây? Đó là một vấn đề mấu chốt. Cho nên mượn sức nàng ta, so với diệt trừ nàng ta càng có lợi hơn.”
Ôn Hương Liên suy nghĩ một chút rồi hỏi lo lắng: “Nhưng nếu như nàng không muốn thì sao?”
Nàng ta sợ chính là cái này.
Vũ Chí Hành nói: “Ngũ hoàng tử nói. Nếu như nàng ta không muốn, còn muốn đứng ở phe đối lập với chúng ta, vậy cũng chỉ có diệt trừ nàng ta. Nhưng gần đây nàng ta đang nổi bật, muốn động đến nàng ta bị phát hiện nguy hiểm quá lớn. Cho nên vẫn phải tận lực lôi kéo, không thể đẩy nàng ta sang bên Thái tử. Dù sao nàng ta bây giờ chỉ quen biết với Thất hoàng tử, làm qua hai vụ làm ăn, còn chưa nghiêng về phía Thái tử.”
Hắn thở dài: “Ngũ hoàng tử còn giao trọng trách lôi kéo nàng ta cho chúng ta.” Điều này cũng làm khó bọn họ quá.