Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 259: Không phải là một chuyện cười lớn sao?




Lão hầu gia cãi lại vì mình. Lão phu nhân thấy thế cũng biết nên tự mình lên sân khấu, cũng không thể để con dâu cùng cháu trai xung phong hãm trận. Bà muốn thoát ly Hầu phủ, cũng nên tự mìnb xuất lực. V thế bà đứng ra, nhìn lão hầu gia nói: “Đến bây giờ ngươi còn muốn ngụy biện, vẫn là trước sau như một vô sỉ. Bà lại nhìn về phía Phủ doãn Kinh Đô nói: “Đại nhân, hắn đúng là hung thủ có động cơ sai khiến người ta phóng hỏa nhất. Ngày cháu gái đầy tháng, hắn uống say, bảo ta đưa hắn đến thư phòng. Sau đó ta tận mắt thấy hắn lấy ra bức họa nữ nhân trong hộp gấm kia, vừa ôm hôn, vừa nói đứa bé kia giống nàng. Ngoại trừ việc ta phát hiện tư tình của hắn và người phụ nữ kia, cũng bởi vì ta từng vài lần phá vỡ hắn cùng cháu dâu tách người hầu hạ ra, ở chung một mình.” Ôm hôn bức họa, chuyện gặp riêng bị phá là cháu trai bảo bà thêm vào.

Lão hầu gia không nghĩ tới nữ nhân này lại bịa ra loại lời này: “Ngươi không cần ngậm máu phun người, không có chuyện đó.”

Lão phu nhân không có phản ứng hắn, lại nói: “Trước đó ta ở trong viện ăn chay niệm Phật không ra khỏi cửa, chính là sợ hắn hại ta. Làm như vậy hắn sẽ không sợ ta ra ngoài nói lung tung. Nhưng gần đây bởi vì chuyện của hắn và Thủy Thu Lan bị rêu rao ra ngoài, hắn không nhịn được nghi ngờ là ta làm. Đặc biệt là cháu trai ta sau khi trở về, liền đến viện tử của ta bồi ta. Ông ta lo lắng ta nói bí mật này cho cháu trai, cho nên tìm người phóng hỏa, muốn đốt chúng ta. Như vậy hắn và Thủy Thu Lan, cùng với những chuyện xấu xa ghê tởm của nương Thủy Thu Lan có thể tiếp tục che giấu.”

Bà thở dài: “Những năm này bất kể hắn lấy ta làm cớ như thế nào, ở bên ngoài tranh thủ thanh danh tốt của thê tử yêu quý, thực tế đối với ta vô cùng lạnh nhạt. Hoặc là ôm nhi tử đi, không cho ta nuôi, cũng không cho ta tiếp xúc quá nhiều. Phát hiện bí mật của hắn, ta cũng nhịn vì mặt già của hắn và Hầu phủ. Nhưng ông ta ngàn vạn lần không nên xuống tay với cháu trai và ta. Hôm nay ta cũng không thể nhịn được nữa, quyết định đứng ra vạch trần bí mật xấu xa của bọn họ. Cái Hầu phủ giấu giếm dơ bẩn kia, ta càng không muốn ở lại.”

Bà từ trong tay áo lấy ra một phong hưu thư cũng đã sớm viết xong. Từng bước một đi đến trước mặt lão hầu gia, cúi đầu nhìn về phía hắn. Trong mắt mang theo chán ghét: “Chúng ta vốn không có tình cảm, mấy năm nay ngươi vẫn luôn thương tổn ta, hiện tại càng muốn giết ta. Đã như vậy, phong hưu thư này ngươi cất kỹ. Hôm nay ta ở ngay trước mặt mọi người, bỏ cái lão già không nên nết vô sỉ này. Sau này ngươi muốn tìm nương của Thủy Thu Lan cũng được, muốn lén lút tiếp tục với Thủy Thu Lan cũng được, không liên quan gì đến ta.”

Bà lại quyết tuyệt nói: “Từ nay về sau chúng ta cũng đường ai nấy đi, nhất đao lưỡng đoạn không còn quan hệ.”

Lão hầu gia tức giận đến toàn thân phát run: “Ngươi, ngươi dám!”

Hắn thật không ngờ, sẽ bị nữ nhân chưa từng để vào mắt này đâm một đao. Khó trách hộp gấm lại ở trong tay Vệ Phong Hoa, khẳng định là nữ nhân này nói ra. Càng làm cho hắn tức giận chính là, nữ nhân này chẳng những trước mặt mọi người giội nước bẩn lên hắn, làm bại hoại thanh danh của bọn hắn còn dám to gan nói muốn hưu hắn.

“Ai cho ngươi sức mạnh cùng dũng khí này? Ta không đồng ý.”

Muốn hưu cũng là hắn hưu, nữ nhân ăn gan hùm mật báo này.

Vệ Phong Hoa ngắt lời: “Thái hậu cho mẫu thân sức mạnh và dũng khí, như vậy đã đủ chưa? Hôm nay bản quận chúa làm chủ cho mẫu thân, để bà hưu ngươi. Một hồi liền đi vào trong cung, xin thái hậu một phong ý chỉ hưu phu. Lão hầu gia, ngươi nói hưu thư này, có thể hưu ngươi được không? Giống như Giang Ký An, ngươi có nhận hay không cũng không thay đổi được kết quả bị hưu. Ngươi vẫn muốn làm rạng rỡ tổ tông, để mọi người biết Vũ An Hầu phủ. Hiện tại các ngươi trở thành hai cha con bị bỏ rơi đầu tiên ở kinh thành, quả thật có thể khiến cho thanh danh của Vũ An Hầu phủ các ngươi truyền khắp toàn bộ Đại Dần triều.”

Vừa châm chọc: “Cha con các ngươi cùng Nhị phu nhân tình tay ba. Không đúng, cộng thêm mẫu thân của Thủy Thu Lan, tình yêu bốn bên của các ngươi cũng sẽ được mọi người biết đến. Tổ tông Giang gia các ngươi, sẽ nhìn các ngươi thật kỹ.”

Lão hầu gia tức giận đến mức phun ra một ngụm máu: “Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn, ta, chúng ta không có.”

Nhà bọn họ đây là gặp xui xẻo gì, cưới một ác phụ như vậy trở về. Mình hưu phu không nói, còn xúi giục giúp mẹ chồng hưu phu, còn ra thể thống gì.

Vệ Phong Hoa chỉ vào những bức họa và bức thư kia: “Đây đều là chứng cứ. Ngươi dám nói những bức họa này không phải ngươi vẽ, những bức thư này không phải là lão bà kia viết?”

Lão hầu gia nghẹn lời: “Chúng ta không có.”

Vệ Phong Hoa nhướng mày nói: “Ngươi không thừa nhận cũng không sao, chúng ta có thể tìm người tới nghiệm chữ viết của ngươi và bà ta.”

Sắc mặt lão hầu gia thay đổi, thậm chí lộ ra vài phần xám tro. Hắn biết những bí mật này không thể giấu giếm được. Nghiệm bút tích, bọn họ căn bản chạy không thoát.

Hắn nghĩ nghĩ, trực tiếp thừa nhận: “Là ta thích nàng nhiều năm nhưng nàng lại không có bất kỳ tình yêu nam nữ nào đối với ta. Mấy năm nay giữ khoảng cách với ta, cũng trong sạch. Viết thư, cũng là ta dây dưa. Để Ký An cưới Thủy Thu Lan cũng là chủ ý của ta. Bởi vì ta muốn đền bù tiếc nuối trước đây, muốn cho con trai đi hoàn thành thay ta. Ta đối với nhị phòng quả thật thiên sủng nhưng không phải bởi vì nam nữ hữu tình, mà là vì nàng là nữ nhi của người ta yêu thích. Cho nên ta yêu thương con bé như con gái. Cũng không có bất kỳ tư tình gì, chúng ta cũng là thanh bạch.”

Những chuyện này đều bại lộ ra, hắn chỉ muốn giảm bớt ảnh hưởng đối với thanh danh của mẹ con Thủy Thu Lan. Cho nên hắn ôm hết tất cả mọi chuyện lên người mình. Vệ Phong Hoa nâng tay vỗ tay: “Lão hầu gia thật đúng là thâm tình! Đến bây giờ còn phải bảo vệ thanh danh mẹ con bọn họ, mà tự mình gánh vác. Nhưng những lời này, ngay cả chính ngươi cũng không tin nhỉ? Hơn nữa càng giữ gìn như vậy, liền đại biểu các ngươi càng không sạch sẽ. Ngươi và lão bà kia không có tư tình, qua nhiều năm như vậy còn có thể bảo trì thư từ lui tới? Ngươi và Thủy Thu Lan không có tư tình, thường xuyên lén Giang Ký An ở chung với nhau? Đại bá nhà ai ở chung với cháu dâu không cần tị hiềm? Mà các ngươi ngay cả nha hoàn người hầu cũng tách ra. Đây không phải là Thu Lan là con của ‘nàng’ sao? Bởi vì giống, cho nên không chiếm được mẹ ruột, đạt được con gái cũng giống vậy. Nếu như không có mờ ám, hai đứa con trai của nhị phòng sao lại giống ngươi như vậy? Ngươi càng yêu thương đứa cháu gái kia hơn, muốn cái gì cho cái đó.”

Nàng hỏi người vây xem: “Mọi người cảm thấy như vậy là bình thường sao?”

Mọi người nhao nhao mở miệng: “Đương nhiên không bình thường. Chúng ta cũng không phải kẻ ngu, hắn nói cái gì chúng ta liền tin cái đó.”

“Ta đã từng gặp nhị phu nhân, có vài phần tương tự với người trên bức họa này. Lão hầu gia rõ ràng đã coi Nhị phu nhân như nương của mình.”

“ Thì ra là thế, khó trách lại thiên vị nhị phòng như vậy, thì ra là có quan hệ với mẹ con. Đây thật đúng là bê bối lớn trong nhà huân quý, làm mất mặt huân quý chúng ta.”

“Mẹ con kia cũng không biết xấu hổ, lại làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này. Võ An hầu chẳng những được cha ruột sắp xếp cưới nữ nhi người cha hắn yêu thương, còn được cha ruột đội nón xanh, là kẻ bị oan uổng nhất kinh thành!”

“Cũng khó trách quận chúa cùng lão phu nhân muốn hưu phu rời đi, Hầu phủ buồn nôn như vậy ai chịu nổi. Võ An hầu đúng là một đại hiếu tử, như vậy cũng có thể nhịn.”

Mọi người ngoại trừ mắng mẹ con lão hầu gia và Thủy Thu Lan ra, không phải đồng tình với Vũ An Hầu thì chính là chế giễu.

Lúc này Giang Ký An đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người.Hắn thật sự không biết những chuyện này, trước kia hắn thật sự tin lời cha hắn kiêm hai phòng bồi thường đệ đệ. Càng ngày càng thiên vị nhị phòng, cũng chịu không ít ảnh hưởng của cha hắn. Hiện tại mới phát hiện, thì ra tất cả đều là âm mưu. Hắn chẳng qua chỉ là một tấm bia đỡ đạn mà cha hắn lấy ra làm công cụ để đón ý làm vui lòng với lão bà, còn bởi vậy mà mất đi nữ nhân hắn yêu nhất. Đó còn không phải là chuyện cười lớn sao?