Lão thái thái dừng một chút, nhìn Giang Dực Lân thở dài: “Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là từ bỏ. Nếu như nói ra ngoài, Hầu phủ sẽ mất hết mặt mũi. Lúc đo ngươi và ca ca ngươi mới mấy tuổi, ta sợ việc này đối với thanh danh các ngươi bất lợi, đối với tương lai các ngươi có ảnh hưởng. Cũng sợ tương lai các ngươi sẽ trách ta. Hơn nữa nếu ta nói ra, lão già kia chắc chắn sẽ không để ta được sống, tám chín phần mười sẽ khiến ta chết.”
Bà lại rất thẳng thắn thành khẩn nói: “Ai cũng nói chết tử tế không bằng sống tiếp. Ta tuy rằng sống không như ý cùng nghẹn khuất nhưng quả thật còn không muốn chết. Ta còn muốn nhìn huynh đệ các ngươi lấy vợ sinh con. Còn có mẹ ngươi, đối với cha ngươi dụng tình chí thâm như vậy nhưng lúc đó cha ngươi đã đi theo lão già kia thiên sủng nhị phòng. Ta cũng không nghĩ tới còn có thể hòa ly hoặc là hưu phu. Nghĩ đến việc nếu mẹ ngươi biết việc này, sẽ cảm thấy khó chịu, còn làm sao ở lại Hầu phủ? Chủ yếu nhất là, nàng căn bản không bỏ xuống được cha ngươi, chỉ cần nàng là Hầu phu nhân, nàng liền không tiện quản việc riêng của cha chồng, chỉ có thể nghẹn khuất nhịn. Nói không chừng còn sẽ vì cha ngươi thiên sủng nhị phòng mà lấy cớ, cảm thấy đều là lão già này bảo. Bởi vì những năm đó ta quản gia cũng nuôi dưỡng một số thân tín, chỉ có thể âm thầm quan sát mẹ con các ngươi một chút, phòng ngừa lão già cùng nhị phòng làm loạn.”
Hiện tại nói ra bí mật chôn dấu tận đáy lòng, cả người bà đều được giải thoát nhẹ nhõm.
Giang Dực Lân biết tổ mẫu vẫn luôn rất yêu thương huynh đệ bọn họ. Trước kia không nói ra, quả thật là sợ ảnh hưởng đến huynh đệ bọn họ, cũng không muốn bởi vậy mà bị lão già kia hại chết.
Hắn nói: “Tổ mẫu, vậy người dùng việc này làm cớ để hưu phu đi. Thứ trong hộp gấm chính là chứng cứ.”
Hắn híp mắt: “Việc này làm sao cũng phải đem lão già kia, nữ nhân nhị phòng cùng mẹ nàng ta đều bêu danh.”
Nếu không cơn tức này, hắn nuốt không trôi, nương và tổ mẫu cũng vậy. Thứ đồ chơi kia hắn sẽ không chủ động đi tìm, mà là sẽ gửi tin tức cho ám vệ đang điều tra lão già. Để chính bọn họ đi thư phòng tìm được, cũng đưa đến chỗ Hoàng đế trước. Có thứ này, tốc độ điều tra chẳng những sẽ nhanh hơn, bằng chứng cũng có.
Lão thái thái nghẹn khuất nhiều năm như vậy, có cơ hội, dĩ nhiên là muốn phát tiết hết tức giận.
“Được, ngươi muốn làm gì ta đều ủng hộ.” Cháu trai đã ủng hộ bà và con dâu hưu phu, còn muốn làm rõ những chuyện ghê tởm trong mương kia, nói rõ không thèm để ý ảnh hưởng thanh danh. Hắn đã lớn, có quyết định của mình, bà ủng hộ là được.
Giang Dực Lân nháy mắt mấy cái với tổ mẫu: “Tổ mẫu, ngoại trừ ủng hộ ra, thật ra người cũng có thể làm chút chuyện hả giận.”
Lão thái thái cười hỏi: “Làm thế nào?”
Giang Dực Lân cười xấu xa: “Ví dụ như giúp lão già kia nạp mười tám lão thiếp, trước khi hưu phu thường xuyên đi trong sân xem trò hay. Hiện tại hắn đang nằm trên giường, nha hoàn sai vặt làm sao có thể dụng tâm hầu hạ như thiếp thất. Nạp thiếp là vì tốt cho hắn đấy, ngài hiền lành biết bao! Người nhìn nương ta đu, không phải cũng hiền lành giúp cha ta nạp không ít thiếp sao?”
Ý tưởng này của cô em nuôi cho mẹ hắn, hắn cảm thấy rất tuyệt, đương nhiên phải áp dụng.
Lão thái thái không nghĩ tới còn có thể chơi như vậy. Lấy cờ hiệu hầu hạ lão già dưỡng thương, hiện tại thật đúng là cơ hội tốt nhất cho lão già này nạp thiếp.
Giang Dực Lân lại ghé vào tai bà, nói phải nạp lão thiếp xảo trá thế nào mới tốt. Việc này hắn đi làm, đảm bảo nạp thiếp để lão hầu gia mỗi ngày đều sẽ không cảm thấy tịch mịch, giữa lông mày của lão thái thái hiện lên một tầng ý cười, nhẹ gật đầu của hắn: “Ngươi thật đúng là đại hảo tôn của hắn.”
Giang Dực Lân cười hắc hắc: “Đó là đương nhiên, ta đối với hắn rất hiếu thuận.”
Sau khi dùng bữa tối với lão thái thái, hắn mới rời đi. Giang Dực Lân là dị loại của Giang gia, từ nhỏ đã có chủ ý rất lớn, thậm chí còn thích đối nghịch với tổ phụ, cha ruột.
Đầu tiên hắn phân phó vài câu với thân tín. Để đối phương tìm người đi kinh thành, rêu rao bí mật không thể nói của lão hầu gia cùng Nhị phu nhân thật tốt. Tốt nhất tìm mấy tiên sinh kể chuyện, đổi tên biên soạn chuyện vui nói một chút. Đổi tên nhưng nghe xong thân phận, bối cảnh cùng sự tích, tất cả mọi người có thể liên tưởng đến lão hầu gia cùng Nhị phu nhân.
Trước hết để chuyện của hai người truyền khắp, lại đem những chuyện ghê tởm kia của lão Hầu gia vạch trần ra ngoài. Mọi người sẽ không suy đoán hắn chỉ đơn thuần vì nhớ thương mẫu thân của Thủy Thu Lan nên mới quan tâm, thiên sủng con gái của đối phương. Mà là sẽ nhịn không được nghĩ, hắn khẳng định sẽ đem tình cảm đối với lão bà kia, ký thác vào trên người con gái của bà ta. Cho nên hai người mới có nhiều chuyện như vậy.
Ba người lão hầu gia và mẹ con Thủy Thu Lan diễn kịch mới càng hấp dẫn người, mới càng đẹp mắt. Ba người mới có thể cùng nhau bị bêu danh trong kinh thành. Về phần chân tướng có phải như vậy hay không, ai còn quan tâm cái này, đều vội vàng đi ăn dưa.
Đương nhiên, cha hắn cũng không trốn thoát được. Kẻ bị oan nhất chính là bị cha ruột đội nón xanh này, cũng sẽ trở thành chuyện cười lớn, bị người cả kinh thành chế nhạo, cũng khó trách Vệ Phong Hoa cảm thấy nếu con trai thứ ba gặp Kiều Diệp, nhất định sẽ hận gặp nhau muộn. Hai người đều một bụng ý nghĩ xấu.
Việc này đổi thành Kiều Diệp, việc đầu tiên làm khi trở về nhất định là đi rêu rao. Các loại phiên bản đều truyền ra, làm sao hương diễm lại đến. Sau đó lại chọc tức con cọp bệnh lão hầu gia, cùng với Vũ An hầu đang bị cấm túc ở nhà kiểm điểm. Mà Giang Dực Lân hoàn toàn có thể đồng bộ với Kiều Diệp, vì vậy trở về viện cố ý đổi một kiện cẩm bào màu đỏ nhạt, liền đi đến viện tử của lão hầu gia. Muốn chê cười, làm sao có thể mặc thanh lịch chứ.
Lão hầu gia đã tỉnh, vừa vặn gọi con trai vào phòng, còn để hạ nhân rời đi, lúc này cửa phòng không có người trông coi. Bởi vậy Giang Dực Lân thuận lợi đi đến cửa phòng, mà không bị phát hiện. Hắn không có lập tức đi vào, mà là đứng ở cửa chuẩn bị nghe một chút hai người sẽ nói cái gì.
Lão hầu gia uống xong thuốc, nằm lỳ ở trên giường, toàn thân đau đến mức đổ mồ hôi nhưng bởi vì đánh trận, cũng từng bị thương. Cho nên còn ở trong phạm vi nhẫn nại của hắn. Sau khi hắn tỉnh lại, liền nghe nói cháu dâu cũng bị phạt trượng, cũng bởi vậy hỏi nhi tử: “Ta nghe nói Thu Lan cũng bị đánh, không sao chứ?”
Chút hoài nghi trong lòng Giang Ký An không nhịn được lan tràn mở rộng. Cha hắn bị đánh cho không xuống giường được, nhìn thấy hắn nói câu đầu tiên, lại là câu này. Bây giờ mà còn quan tâm nữ nhân của hắn như vậy, cái này có chút thái quá.
Hắn nhàn nhạt nói: “Nàng còn đang mê man, ta đã phân phó người bôi thuốc tốt cho nàng.”
Lão hầu gia không chú ý thái độ của nhi tử, mà nói: “Ta có một lọ Kim Sang dược tốt nhất, lát nữa ngươi đưa cho nàng dùng.”
Giang Ký An càng chán ghét, giọng điệu lạnh nhạt: “Được!” Sau đó liền không nói gì.
Lão hầu gia còn tưởng rằng nhi tử cũng đang tức giận, vì vậy nói: “Lần này thê tử ngươi có thể hại ta như vậy, Sau này cũng có thể hại ngươi. Ngày mai ngươi sẽ đi vào trong cung đón nàng trở về, sau đó nghĩ biện pháp giam lỏng ở trong sân. Cũng không thể để nàng gây sóng gió, bại hoại thanh danh Hầu phủ nữa.”
Mặc dù Giang Ký An không cảm thấy thê tử sẽ chủ động hại mình nhưng mà đúng là phải đón người về, nói chuyện một chút. Để nàng đừng giận chó đánh mèo vì chuyện lúc trước, tiếp tục cố tình gây sự.
Hắn gật đầu: “Được!”
Lão hầu gia thấy hắn như vậy, trên mặt lộ ra thần sắc hài lòng.
Giang Dực Lân đứng bên ngoài, ánh mắt lại lạnh lẽo. Hắn một tay đá văng cửa phòng, cà lơ phất phơ nhìn tổ phụ cùng cha ruột. Lại càng kiêu ngạo nói: “Các ngươi lại hợp mưu tính kế muốn hại mẹ ta, ngày mai ta sẽ tiến cung cáo trạng với biểu cữu!”
Mẹ hắn khổ nhục kế một lần, hắn cảm thấy mình cũng có thể làm một lần. Con đường hưu phu của mẹ hắn, có thể đứng ở điểm đạo đức cao hơn, càng thuận lợi nhanh hơn. Dù sao con trai cũng là vảy ngược của bà mà. Nhi tử đều sắp bị hại, nàng làm sao còn có thể tiếp tục ở lại Hầu phủ với nhi tử. Mặc dù hắn không để Hầu phủ vào mắt nhưng đồ vật của hắn cũng sẽ không bị ném ra ngoài một cách ngu ngốc.
Chờ hắn chơi phế rồi nói, nhưng hắn cũng không định ở lại trong phủ, ra ngoài xem kịch với mẹ hắn mới vui vẻ. Hoàn mỹ!