Thái hậu đau lòng cho Vệ Hoa Phong, tức giận đến mức hạ một đạo ý chỉ, phái một ma ma đi tới Hầu phủ, phạt ba mươi trượng với Thủy Thu Lan. Nếu quan hệ với lão hầu gia không minh bạch, vậy thì cùng một chỗ thừa nhận đi. Cho nên Dực Vương mang người đến tiền viện, áp giải lão Hầu gia ra ngoài. Cố ý mở ra đại môn Hầu phủ, chấp trượng ở tiền viện, cũng khiến cho không ít con cháu quý tộc ở phụ cận, cố ý chạy tới xem náo nhiệt.
Lão hầu gia thật không nghĩ tới con dâu biết sẽ ra loại chuyện này. Chẳng những chạy vào trong cung cáo trạng, còn hắt đủ loại nước bẩn lên người hắn và Thủy Thu Lan. Hắn quả thật có ý nghĩ muốn nâng đỡ đại tôn tử kế thừa Hầu phủ nhưng cũng không muốn tam tôn tử đi chết. Bất kể nói thế nào, đó cũng là cháu ruột của hắn.
Vốn đã chuẩn bị kế hoạch, sau đó để tam tôn tử ô uế thanh danh, ở kinh thành người người kêu đánh, hoặc là gãy tay chân. Như vậy cũng không có cách nào kế thừa Hầu phủ, đổi thế tử, Hoàng đế cũng không tiện phản đối. Đối với con dâu Vệ Phong Hoa này, hắn cũng không có sinh ra sát tâm. Dù sao hắn cũng không phải người ngu. Nếu nàng bởi vì Hầu phủ mà chết, một khi bị Hoàng đế cùng Trấn Quốc Công, Dực Vương phủ điều tra ra. Hầu phủ bọn họ sẽ xong rồi. Nhưng không phủ định, ông ta muốn chỉnh đốn con dâu, để sau này không thể bắt nạt Thủy Thu Lan nữa.
Ai ngờ lần này con dâu tác phong tính tình thay đổi, chẳng những đối đầu với hắn lúc lại mắng lúc lại đâm chọt hắn, còn hô hào cha con bọn họ muốn bức nàng chết, thật sự chạy tới đâm đầu vào cột tìm chết. Lấy thái độ kiêu ngạo của nàng ở nhà đối với hắn trước đó, hắn tuyệt đối không tin nàng thật sự muốn tìm chết. Nhất định là ngay trước mặt hoàng đế cùng các đại thần, làm bộ đụng cột để hãm hại hắn nhưng hắn không tin cũng vô dụng, kêu oan cũng không ai nghe.
Ghế dài bị đặt ở sân nhỏ, một côn nặng nề đánh xuống, lão hầu gia đau đến nhe răng hít thở, lại cảm thấy mặt mo đều mất hết. Trong lòng còn mắng cả tổ tông mười tám đời con dâu Vệ Phong Hoa một lần. Nữ nhân này quá âm hiểm, lần này lừa bọn họ thật thảm.
Lúc này hắn còn không biết, toàn bộ kinh thành đều đang ăn dưa của hắn và nhị phu nhân. Nếu không lúc này có thể vừa bị đánh đau đến hít ngược một hơi, vừa có thể tức giận đến hộc máu.
Dực Vương giám sát chấp hành, người bị trách trượng chẳng những không nương ta, còn đánh đến gần chết mới thôi. Lão hầu gia lần này chẳng những phải lột một tầng da, về sau thân thể cũng sẽ sụp đổ mất. Phải thường xuyên ở nhà tĩnh dưỡng, dù sao muốn chạy lại nhảy hoặc cưỡi ngựa, là đừng nghĩ. Đương nhiên lúc này lão hầu gia còn không biết. Chờ tương lai sau khi hắn biết thân thể đã phế đi, đã muộn.
Hậu viện bên kia.
Thái hậu phái ma ma tới, đối với trượng trách cũng có kỹ xảo riêng.
Có thể nương tay, cũng có thể nhìn như không tính là nghiêm trọng nhưng lại có thể thương tới phế phủ. Đối với Thủy Thu Lan, bọn họ đương nhiên sẽ không nương tay. Sẽ không lấy mạng nàng ta nhưng tương lai sẽ thường xuyên yếu ớt sinh bệnh.
Từ nhỏ đến lớn Thủy Thu Lan ngoại trừ bị Vệ Phong Hoa sai người vả miệng, những lúc khác đều không bị đánh, cũng bởi vậy côn bổng rơi vào trên người, nàng ta ngay từ đầu còn có thể cắn răng chịu đựng. Nhưng sau đó lại đau đến thật sự nhịn không được kêu lên thảm thiết, Bộ dáng kia muốn bao nhiêu thảm liền có bấy nhiêu thảm.
Người bên ngoài đều nghe được hậu viện truyền tới tiếng kêu thảm thiết. Liền có người không nhịn được nói thầm: “ Sơ là hai người này có bí mật thật sự không trong sạch, tiếng kêu bị trượng trách này còn tương tự. Hơn nữa nếu không có vấn đề, hai người cũng sẽ không cùng nhau bị phạt trượng.”
Hắn lại ý vị thâm trường cười hắc hắc: “Này, chàng một một tiếng, nàng một tiếng, ta nghe cũng có chút nhịn không được nghĩ sai.”
Người này là một lão công tử bột huân quý, xưa nay luôn không hợp với lão hầu gia ngụy quân tử. Bây giờ có thể giẫm một cái, hắn đương nhiên vui lòng, cũng bởi vậy mà cố ý nói thầm cho những người vây xem nghe. Hắn không nói như vậy, mọi người cũng không liên tưởng tới chỗ lệch nhưng vừa nghe xong những lời này, liền nhao nhao không nhịn được mà nghĩ sai. Từng người nhìn về phía Giang Ký An mặt âm trầm cách đó không xa, đứng ở hành lang sân nhỏ, trong mắt đều mang theo đồng tình, hoặc là một loại thần sắc khó tả xem kịch. Dĩ nhiên đồng tình hắn rất có thể bị cha ruột đội nón xanh. Đám huân quý ăn chơi thậm chí còn tụ cùng một chỗ nói Giang Ký An ngốc.
Cả đám đều cảm thán, đệ nhất mỹ nữ kinh thành năm xưa như Vệ Phong Hoa, Giang Ký An không biết quý trọng, nhất định phải coi nữ nhân xinh đẹp lẳng lơ này làm bảo vật. Còn huân quý tài tuấn, rường cột nước nhà gì nữa, bọn họ cảm thấy chính là có tiếng không có miếng. Đổi thành bọn hắn những hoàn khố này cũng làm không được việc ngốc như vậy.
Những công tử bột này bình thường ở nhà, cũng không ít lần bị trưởng bối dùng Giang Ký An để giáo dục, Giang Ký An chính là điển hình cho hài tử nhà người ta. Cho nên bọn họ cực kỳ chán ghét. Bây giờ có thể cười trên nỗi đau của người khác mà chế nhạo, vậy còn không phải là nắm lấy cơ hội sao
Giang Ký An có võ công, nhĩ lực dĩ nhiên không kém. Những công tử bột vây xem bên ngoài này, mặc dù nói chuyện không phải lớn tiếng lắm nhưng hắn lại nghe được. Sau khi nghe xong, mặt không chỉ âm trầm vô cùng, còn đen đến lợi hại. Trong lòng muốn nói một chút cũng không thèm để ý cùng chán ghét, đó là giả. Càng thậm chí cũng nhịn không được sinh ra chút hoài nghi, cha hắn chẳng lẽ thật ngấp nghé nữ nhân của hắn? Dù sao cha hắn đối với nhị phòng quả thật quá thiên sủng, cái gì tốt cũng phải đưa cho nhị phòng. Đối với đại nhi tử, tiểu nhi tử rất coi trọng để ý, sử dụng tất cả tài nguyên của Hầu phủ để bồi dưỡng.
Đối với tiểu nữ nhi của hắn càng là như châu như bảo, nâng trong lòng bàn tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, còn mang theo đại nhi tử ở bên người giáo dưỡng từ nhỏ.
Tuy trên huyết mạch là tôn tử nhưng trên danh nghĩa quan hệ lại chỉ là chất tử. Thái độ của cha hắn đối với hai đứa cháu ruột, liền tương đối lãnh đạm xa cách. Thậm chí còn có chút không thích, cho rằng lão nhị tương lai là muốn kế thừa tước vị của phủ quốc công, lớn lên bên cạnh Trấn Quốc Công, không thân với Hầu phủ. Lão tam văn võ đều không được, là thiếu gia ăn chơi trác táng, tương lai cũng không biết có thể làm bại Hầu phủ hay không. Thường xuyên nhắc tới Hầu phủ này nếu như giao vào trong tay lão đại, tương lai nhất định sẽ càng huy hoàng.
Trước kia cha con bọn họ tình cảm tốt, nghe nhiều, hắn cũng cảm thấy cha ruột nói rất đúng nhưng bây giờ sinh lòng nghi ngờ, trái lại càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Dù sao lão nhị cùng lão tam, mới là cháu ruột trên quan hệ của cha hắn. Bởi vì tiểu thúc qua đời mà thật sự có thể chịu thiệt bồi thường đến loại tình trạng này sao?
Vốn dĩ cha ruột bị đánh, nhìn thấy bộ dáng thê thảm mất mặt của đối phương, trong lòng hắn còn rất khó chịu nhưng bây giờ lại sinh ra một loại cảm giác tự làm tự chịu.
Lão hầu gia không biết ngay cả con ruột cũng hoài nghi ông ta và Thủy Thu Lan không trong sạch. Nếu không nhất định sẽ tức ngất đi. Bất quá sau khi đánh xong ba mươi côn, hắn cũng lâm vào trạng thái nửa hôn mê, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Thủy Thu Lan ở hậu viện bởi vì không có võ công, còn chưa đánh xong đã đau đến hôn mê bất tỉnh nhưng lại bị dội nước tỉnh, mãi đến khi đánh xong.
Chờ sau khi Dực Vương và ma ma trong cung rời đi, Giang Ký An mới dám để phủ y trị thương cho hai người. Chờ cha ruột bôi thuốc xong rồi ngủ thiếp đi, hắn lại đi hậu viện.
Đẩy cửa phòng Thủy Thu Lan ra, liền thấy đối phương sắc mặt trắng bệch nằm lỳ ở trên giường. Đổi thành trước kia hắn khẳng định đau lòng lợi hại, lúc này lại rất phức tạp.
Hắn cũng không muốn hoài nghi nàng và cha hắn có phải có quan hệ không bình thường gì hay không nhưng luôn nhịn không được đi suy nghĩ lung tung, cũng bởi vậy không có đi vào, chỉ là lẳng lặng nhìn một chút, phân phó nha hoàn chiếu cố nàng ta thật tốt, liền xoay người rời đi.
Hắn phải bình tĩnh một chút. Chờ hai đứa con trai của nhị phòng trở về, sau khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mẹ ruột, đều sinh ra một loại hận ý nồng đậm đối với Vệ Phong Hoa nhưng bọn họ cũng không có cách nào lập tức báo thù, dù sao bối cảnh của Vệ Phong Hoa quá mạnh mẽ, chỉ có thể ẩn nhẫn chờ đợi. Dù sao chỉ cần ở Hầu phủ, luôn có thể tìm được cơ hội ra tay. Hầu phủ này tương lai chỉ có thể là nhị phòng của bọn họ. Đến lúc đó nhất định phải để ba mẹ con đại phòng quỳ gối trước mặt hắn khóc.
Ngày thứ hai, Tam công tử Giang Dực Lân từ nơi khác trở về. Vừa vào thành đã nghe được không ít lời đồn liên quan tới Hầu phủ. Sau khi để cho người ta cẩn thận nghe ngóng một chút, mới biết được hành động vĩ đại của mẹ hắn. Cả người đều khiếp sợ không thôi, con mẹ nó a, thế mà làm ra loại chuyện này. Nghe cũng thấy sảng khoái không thôi Sau đó không về phủ, đi thẳng vào trong cung tìm mẹ ruột.