Trên xe ngựa, Vệ Phong Hoa và vị phu nhân này nói rất nhiều chuyện lão hầu gia chèn ép đại phòng như thế nào, thiên sủng nhị phòng thế nào, còn nói lão hầu gia muốn cho nhị phòng đại công tử tương lai kế thừa Hầu phủ. Đối với con của nàng cũng là chèn ép lợi hại. Còn ấp úng nói, lão hầu gia thường xuyên sẽ nhìn về phía Nhị phu nhân ngây người.
Ra ngoài nhìn thấy vải vóc, trang sức tốt gì, còn có thể mua để người đưa cho Nhị phu nhân, mà đối với lão phu nhân, ngược lại chẳng quan tâm.
Năm đó sau khi lão hầu gia đề xuất kiêm hai phòng, người cháu dâu được chọn cũng là Thủy Thu Lan do ông chỉ định. Những chuyện này xác thực đều là thật. Nàng chỉ là chủ động dẫn lời nói đến, để cho người ta có thể nghĩ đến mức không ra làm sao.
Quả nhiên, vẻ mặt vị phu nhân này khiếp sợ, cùng với trong mắt lộ vẻ hứng thú ăn dưa, không ngừng chủ động hỏi Vệ Phong Hoa về chuyện của lão hầu gia cùng Nhị phu nhân.
Dưa của Đại bá và cháu dâu như vậy, ai nghe được không muốn ăn một miếng. Sau khi nghe xong, càng không kịp chờ đợi muốn chia sẻ với người quen.
Đợi đến cửa cung, Vệ Phong Hoa cũng đã nói hết những gì mình muốn nói. Nàng cảm ơn vị phu nhân này, liền trực tiếp tiến cung. Nàng không đi tìm thái hậu, mà là trực tiếp đi ngự thư phòng tìm hoàng đế, mà vị phu nhân kia, thì tiến đến kết bạn, sau đó nói chuyện này cho các hảo hữu nghe.
Hoàng cung.
Lúc này Hoàng đế đang cùng các đại thần đàm luận.
Trong đó có Dực Vương và Giang Ký An. Nghe Vệ Phong Hoa cầu kiến, còn có chút khó hiểu. Biểu muội sao lại như vậy, chạy đến nơi đây tìm hắn nhưng sợ là có chuyện quan trọng, bằng không từ trước đến nay nàng vẫn hiểu được đúng mực, vì vậy lập tức tuyên kiến.
Giang Ký An nghe được thê tử sẽ chạy tới cầu kiến Hoàng đế, không biết vì sao, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không tốt, thật sự là gần đây thê tử thường xuyên nổi điên, chuyện gì cũng làm được. Mấu chốt là còn không gặp hắn. Hoặc là gặp mặt một lần, không đợi hắn nói cái gì, liền mắng hắn một trận, sau đó bảo hắn cút. Gần đây đám người Dực Vương càng là nhìn chằm chằm hắn bới móc, hiển nhiên là muốn trút giận cho nàng. Hắn vừa tức vừa bất đắc dĩ, càng không có cách nào nắm bắt nàng.
Các đại thần khác cũng đều rất bất ngờ.
Sao phu nhân Vũ An Hầu lại đột nhiên chạy tới cầu kiến Hoàng đế?
Nếu đổi thành phu nhân hoặc nữ quyến nhà khác, không có tư cách cũng không dám tới nơi này cầu kiến hoàng đế, còn chưa tới đây, sẽ bị thị vệ đại nội ngăn cản đuổi đi.
Toàn bộ Đại Dần triều, có đãi ngộ đặc thù như vậy, cũng chỉ có phu nhân Vũ An Hầu.
Sau đó mọi người chỉ thấy tóc tai rối bời, vành mắt đỏ hoe, nước mắt giàn giụa, còn giống như là Vệ Phong Hoa chạy qua đi đến. Bộ dáng này tới yết kiến hoàng đế, rất không ra thể thống gì nhưng không ai mở miệng nói gì.
Dù sao không thấy hoàng đế chẳng những không tức giận, còn lộ ra vẻ mặt lo lắng sao?
Hoàng đế nhìn thấy biểu muội như vậy, lập tức quan tâm hỏi: “Kiều Kiều, ngươi làm sao vậy? Đừng nói là bị sát thủ truy sát chứ?”
Các đại thần đều nghe nói qua chuyện Vệ Phong Hoa bị đuổi giết, cũng nghĩ đến một chỗ nhưng Vệ Phong Hoa lại khóc lóc lắc đầu: “Không phải sát thủ.”
Nàng đáng thương lại ủy khuất nhìn hoàng đế.Càng mang theo vài phần thất kinh nói: “Hoàng Thượng, ta sắp bị cha chồng đánh chết, thực sự không có cách nào, chỉ có thể đến trong cung tìm người.”
Hoàng đế lộ vẻ chấn kinh, hiển nhiên ngoài ý muốn không được: “Ngươi nói lão hầu gia muốn đánh chết ngươi?”
Vệ Phong Hoa gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua dự tiệc ngắm hoa, Thủy Thu Lan chống đối ta, ta để thị nữ mở miệng dạy nàng quy củ. Lúc ngắm hoa, nàng lại cố ý ném chén trà bất mãn với ta và tỷ tỷ, bị tỷ tỷ nói vài câu, cũng mời ra ngoài. Cũng không biết sau khi nàng trở về, làm sao tìm lão hầu gia cáo trạng. Hôm nay ta hồi phủ, lão hầu gia đã để quản gia tới ngăn ta, bảo đi gặp hắn. Sau đó vừa thấy mặt liền răn dạy, nói ta quá kỳ cục, cư nhiên đối xử với Nhị phu nhân như vậy. Hắn đối với nhị phu nhân đau lòng vô cùng, càng phải trút giận thay nhị phu nhân. Cho nên liền lấy thân phận cha chồng ép ta, nói muốn thi hành gia pháp đối với ta. Chẳng những muốn để người ta đánh gậy ta, còn muốn mang ta nhốt vào từ đường phạt quỳ. Không cho ăn cơm uống nước, quỳ ba ngày sau nhận sai mới có thể đi ra. Nếu như không nhận sai, thì cứ quỳ.”
Dĩ nhiên muốn ác thế nào thì bịa thế nấy.
Dù sao lão già kia nói dùng gia pháp với nàng là thật, tùy tiện mọi người đi thăm dò.
Náng khóc đến ủy khuất: “Từ khi sinh ra đến giờ, ngay cả tiên hoàng và hoàng thượng cũng chưa từng đánh và phạt ta như vậy. Lại nói ta mới bị đâm bị thương thiếu chút nữa chết rồi, vết thương còn chưa lành. Nếu thật sự bị đánh gậy, nhốt đến từ đường không cho ăn uống phạt quỳ ba ngày, vậy chỉ sợ cũng không cách nào còn sống đi ra. Nhưng ta rõ ràng không sai, mỗi lần đều là Nhị phu nhân chống đối ta nhưng lão hầu gia cùng Hầu gia đều muốn thiên vị giúp nàng ta.”
Nàng lại làm bộ như sợ hãi nói: “Bây giờ lão hầu gia càng muốn mạng của ta, muốn giày vò chết ta, để cho nhị phu nhân được vị trí Hầu phu nhân của ta. Chờ nàng tatrở thành Hầu phu nhân, con trai ta sợ cũng chỉ có một con đường chết, để vị trí Thế tử cho Đại công tử Hầu phủ.”
Nàng ô ô gạt lệ, lấy lui làm tiến lại nói: “Hắn là cha chồng của ta, vì hiếu đạo ta cũng không dám cãi lời. Nhưng ta đã nhiều năm chưa từng gặp phụ thân. Hắn chinh chiến vì nước ở biên cảnh không có cách nào trở về, ta muốn gặp hắn trước khi chết. Cho nên liền đến cầu xin Hoàng Thượng, trước tiên đưa ta đi biên cảnh gặp cha ta một lần. Chờ sau khi trở về, lão Hầu gia muốn đánh giết ta như thế nào, bảo ta nhường vị trí, ta cũng nhận, ai bảo hắn là cha chồng của ta chứ. Chỉ cầu Hoàng Thượng có thể ở sau khi ta chết, hỗ trợ che chở hai nhi tử của ta, đừng để bọn hắn cũng gặp độc thủ.”
Lão hầu gia cùng nhị phòng vốn chính là đánh chủ ý này, nàng nói đều là lời nói thật. Hừ, mặt mũi Hầu phủ cái gì, nàng hôm nay liền xé xuống.
Những lời này khiến Hoàng đế tức giận đến sắc mặt tái xanh, lại nặng nề vỗ vỗ bàn: “Cái gì mà chết với không chết, hắn dám.”
Lại tức giận nói: “Hắn thiên vị cháu dâu của mình quá độ, lại lấy ngươi để trút giận, quả thực không ra thể thống gì. Coi như là cha chồng của ngươi, cũng không thể làm càn như vậy. Ngươi là nhất phẩm quận chúa tiên hoàng thân phong, lại là cháu gái ruột của Thái hậu, biểu muội của trẫm. Hắn thật to gan, lại muốn dùng loại thủ đoạn này hại ngươi.”
Đối với biểu muội, hắn là tin. Nàng luôn luôn thích chưng diện và chú ý hình tượng, nếu không phải bị ép gấp, làm sao có thể chạy tới trong cung.
Chuyện lão hầu gia muốn dùng gia pháp đối với nàng, cũng tuyệt đối là thật. Loại chuyện này, biểu muội không bịa ra được. Nếu không tùy tiện đi Hầu phủ nghe ngóng liền lộ tẩy. Cho nên chỉ có thể là lão già kia muốn giúp cháu dâu hả giận, dùng hiếu đạo để làm cớ. Hắn đề xướng chú trọng hiếu đạo, cũng không phải là bị lão già kia lấy ra dùng như vậy.
Dực Vương cũng lần đầu tiên thấy thê muội chật vật như vậy, đáng thương ủy khuất lại kinh hoảng bất lực. Cô nương đã từng kiêu ngạo như vậy, thế mà đều nói phải chuẩn bị sẵn sàng chết. Điều này khiến hắn vừa nhìn vừa đau lòng lại khó chịu. Dực Vương luôn luôn không lộ thanh sắc, lúc này không nhịn được trên mặt lộ vẻ tức giận.
Ông ta chắp tay với Hoàng đế: “Bệ hạ, Phong Hoa trước đây không lâu bị thương thiếu chút nữa đã chết, vết thương này còn chưa lành. Nếu như bị đánh gậy đưa đi quỳ từ đường, không phải chính là muốn mạng của nàng sao. Lão hầu gia thật đáng chém!” Lão già kia khinh người quá đáng. Cái thá gì, thế mà còn muốn đánh Kiều Kiều, đơn giản là không có để bọn hắn vào mắt.