Vệ Phong Hoa chẳng những không sợ, mà còn rất bình tĩnh.
Nàng nhìn lướt qua những bà tử này, nói: “Ai động, một hồi ta liền cho người đem ai bán. Các ngươi đừng quên, ta bây giờ là Hầu phu nhân, quyền quản gia ở trong tay ta.”
Quả nhiên, lời này khiến các bà tử vốn đang xoắn xuýt không dám tiến lên.
Mấy năm nay đều là phu nhân làm chủ, khế ước bán mình của bọn họ đều ở trong tay phu nhân, bọn họ cũng không muốn bị bán.
Lão hầu gia thấy thế, lại bị chọc tức. Càng cảm thấy quyền quản gia không nên cho con dâu ngang ngược càn rỡ này. Vợ già của hắn cũng thật hồ đồ.
Hắn ta nghiêm khắc nhìn về phía các bà tử: “Các ngươi không đem ta để vào mắt, lời của ta đều không nghe đúng không? Nàng có thể bán các ngươi, ta có thể để người ta kéo các ngươi ra ngoài đánh chết.”
Đám bà tử nghe xong sắc mặt biến đổi, lại xoắn xuýt nhìn về phía Vệ Phong Hoa.
Vệ Phong Hoa cho bọn họ một ánh mắt yên tâm: “Đừng để ý tới hắn. Hắn chỉ cần động thủ, ta liền thả khế ước bán mình của các ngươi ra, đến lúc đó các ngươi sẽ không còn là nô bộc. Hắn dám đánh chết các ngươi, ta sẽ đi Kinh Đô phủ doãn tố cáo hắn coi mạng người như cỏ rác.” Muốn phản kích còn không đơn giản sao.
Quả nhiên, lần này các bà tử hoàn toàn bất động. Bọn họ đã nhìn ra, hôm nay phu nhân phát uy, cố ý đối nghịch cùng lão hầu gia. Sợ là trời của Hầu phủ này sắp thay đổi rồi.
Lão hầu gia tức giận đến mức đập chén trà xuống đất: “Làm càn, ngươi quá làm càn. Ngươi có tin hay không, ngươi còn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, ta liền để Ký An hưu ngươi.”
Lấy sự coi trọng của con dâu đối với con trai, khẳng định là sợ điều này.
Vệ Phong Hoa cười ra tiếng, nâng tay vỗ tay: “Được, bây giờ ngươi để hắn tới bỏ ta đi. Nếu ngươi không kêu, ngươi chính là lão rùa già, hèn nhát. Ta xem bất kể là ngươi hay là Giang Ký An, đến cùng có dám hưu ta hay không.”
Nàng lại hừ lạnh: “Các ngươi dám đưa hưu thư cho ta, ta liền dám nhận. Nhưng các ngươi phải chuẩn bị tinh thần để cha ta trở về trả thù trước. Còn có cô cô của ta, biểu ca, tỷ tỷ cùng tỷ phu, có thể tha cho phụ tử các ngươi hay không. Bản quận chúa cũng không phải là nhị phòng sa cơ thất thế kia, phải dựa vào cha con các ngươi sống, ta có người làm chỗ dựa.”
Càng kiêu ngạo hơn: “Đi, lập tức đi gọi Giang Ký An đến đưa hưu thư cho ta nào. Hôm nay các ngươi nếu làm thật, ta liền bội phục các ngươi là nam nhân thật có cốt khí. Không dám hoặc là không làm được, cũng đừng có nói lớn để người ta chế nhạo.”
Nàng thật sự không sợ loại uy hiếp này chút nào. Trừ phi lão hầu gia ăn gan hùm mật báo, mới dám thật sự để Giang Ký An bỏ nàng.
Hưu nàng, vậy tương đương đánh vào mặt hoàng đế, thái hậu, phu thê Dực Vương, phủ Quốc Công.
Nàng dám hưu Giang Ký An nhưng Giang Ký An cũng không dám hưu nàng, trừ phi không muốn lăn lộn trên triều đình. Đây là sức mạnh mà thân phận của nàng mang đến.
Bị Vệ Phong Hoa chọc thủng điểm cáo mượn oai hùm này, lão hầu gia thoáng cái cũng không biết nên nói gì cho phải. Hắn quả thật không dám thật sự hưu người đàn bà chanh chua càn rỡ này quay về nhà mẹ đẻ. Bằng không Hầu phủ này, sợ là sẽ bị thua ở trong tay hắn, không nói mấy người Hoàng đế và Thái hậu, ngay cả lão Quốc công hắn cũng không thể trêu vào. Vị kia chính là loại sẽ trực tiếp xách đao tới cửa đánh giết.
Hắn không nhịn được mặt mũi nhưng cũng không dám nói lời uy hiếp Vệ Phong Hoa nữa, vì thế đứng ở điểm đạo đức chỉ trích: “Có ai làm con dâu như ngươi không? Nữ giới của ngươi học đi đâu rồi?”
Vệ Phong Hoa vừa nhìn đã biết hắn sợ rồi: “Lão già không có cốt khí, ta biết ngay ngươi không dám.”
Vừa ghét bỏ nhìn hắn nói: “Mẹ chồng đứng đắn của ta cũng không ra quản tức phụ, ngươi một người làm cha chồng, ngược lại quản đến trên người con dâu. Nói ra, cũng không sợ bị người chê cười. Cái nhà này bây giờ là ta làm chủ, ngươi muốn đùa giỡn uy phong hả, kiếp sau đi. Kinh thành này còn chưa từng nghe nói, cha chồng nhà ai muốn xuống tay với con dâu. Ngươi vẫn là người đầu tiên, thứ đồ chơi mất mặt xấu hổ.”
Lão hầu gia vẫn là lần đầu tiên bị người mắng như vậy, tức giận đến toàn thân phát run: “Ngươi, ngươi…”
Vệ Phong Hoa bĩu môi châm chọc: “Ngươi cái gì mà ngươi? Ngay cả lời cũng nói không rõ, còn cả ngày nhảy nhót giống như con khỉ. Ngươi đã đến tuổi này rồi thì phải chịu già đi. Nằm chờ chết ở hậu viện không tốt sao? Ít nhất còn có thể sống thêm mấy năm. Luôn nhúng tay vào chuyện của tiểu bối, chẳng những không ra gì, cũng không sợ quan tâm quá nhiều, mệt nhọc chết sớm sao.”
Nàng chịu đựng lão già này nhiều năm, hôm nay chỉ vào đối phương mắng cùng nguyền rủa, thật sự là sảng khoái. Quả nhiên nghe Tiểu Diệp Tử là đúng, tức chết người khác cũng không thể ủy khuất chính mình.
Lão hầu gia vẫn là lần đầu tiên bị người nhục mạ châm chọc như vậy, đặc biệt người này còn là con dâu của hắn.
Hắn tức giận đến mức che ngực: “Còn ra thể thống gì, còn thể thống gì! Ta muốn nói chuyện ngươi chống đối ta ra ngoài, để mọi người nhìn xem cô nương phủ Quốc Công ra là người đàn bà chanh chua như thế nào.”
Vệ Phong Hoa làm dấu mời: “Đi đi, nhanh đi, đi ngay bây giờ. Không nói người khác tin hay không, ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao? Cùng lắm thì bị ngự sử lấy ra nói một chút, cũng sẽ không rơi một miếng thịt. Ta càng không muốn làm quan, cũng không ảnh hưởng được ta.”
Nàng còn liếc mắt: “Đừng nói là bất hiếu, ngươi tin hay không, ngươi chọc ta tức giận, ta còn bảo người đánh ngươi, tên cha chồng này đấy.”
Tiểu Diệp Tử chẳng những từng đánh cha chồng, còn từng đánh cha ruột, vẫn sống rất tiêu sái có tư có vị. Thanh danh còn đặc biệt tốt.
Nàng đột nhiên nghĩ đến một chủ ý mà Tiểu Diệp Tử đưa cho mình. Nàng làm sao mượn chuyện hôm nay, hố lão hầu gia bị đánh một trận cùng mất mặt, lại làm mọi người đều biết sự tình. Lão hầu gia không thể tin nhìn về phía nàng: “Ngươi hôm nay sợ là bị điên rồi. Người đâu, bắt ả đàn bà chanh chua này lại cho ta, đưa đến từ đường phạt quỳ.”
Lần này hắn không sai khiến bà tử, mà trực tiếp bảo thị vệ động thủ. Thị vệ đều là người của hắn, sẽ không bị nắm thóp.
Hai thị vệ nghe lệnh, muốn đi bắt Vệ Phong Hoa nhưng lại bị nữ tử lạnh lùng phía sau nàng ngăn cản, sau vài lần đã bị đánh ngã.
Nàng là cao thủ ám vệ được Dực Vương phủ bồi dưỡng từ nhỏ. Đừng nói là hai thị vệ, cho dù là một hai chục người cùng tiến lên, nàng cũng có thể toàn thân trở ra.
Lão hầu gia biết võ, cũng từng ra chiến trường. Nhìn thấy thân thủ của nữ tử này, liền biết thị vệ của mình không phải đối thủ. Lúc này hắn cũng hiểu, người đàn bà chanh chua này cố ý đến gây chuyện với mình. Sắc mặt lão hầu gia âm trầm, lại vỗ bàn biểu thị mình tức giận: “Phản rồi, ngươi thật sự là phản rồi.”
Ai ngờ vừa nói xong, Vệ Phong Hoa đột nhiên đứng lên, giơ tay vò rối tóc của mình.
Từ trong hầu bao lấy ra một cái bình sứ, đặt ở dưới mắt hun khói.Rất nhanh, con mắt đỏ lên, nhịn không được rơi lệ. Đây là thúc lệ dịch Kiều Diệp đặc chế cho nàng, không thương tổn mắt, chính là dùng để cho nàng trở về hố những người của Hầu phủ này.
Lão hầu gia thấy một loạt động tác nước chảy mây trôi của nàng, có chút ngây ngốc cùng không hiểu. Người đàn bà chanh chua này muốn làm gì?
Chỉ là còn không đợi hắn nghĩ rõ ràng, Vệ Phong Hoa đã khóc lóc chạy ra ngoài. Thậm chí còn chạy ra khỏi Hầu phủ, Vệ Hạ và ma ma ở phía sau phản ứng rất nhanh đuổi theo. Vừa đuổi theo vừa làm bộ lo lắng hô.
Vũ An Hầu phủ ở khu tập hợp của huân quý, cũng bởi vậy động tĩnh của Vệ Phong Hoa rất nhanh truyền đến tai đương gia phu nhân của các phủ, còn có một phu nhân quen biết với nàng đang ngồi trên xe ngựa muốn đi kết bạn. Nghe thị nữ nói xong, lập tức từ trên xe ngựa xuống ngăn Vệ Phong Hoa lại, quan tâm hỏi thăm thế nào.
Vệ Phong Hoa khóc lóc kể lể, nói bởi vì chuyện ngày hôm qua, lão hầu gia đau lòng Nhị phu nhân, trách cứ nàng quá mức. Cho nên muốn vì Nhị phu nhân, chấp hành gia pháp đối với nàng. Chẳng những muốn đánh nàng, còn muốn nàng đi từ đường phạt quỳ.
Nàng cho rằng mình không có sai, lão hầu gia liền để thị vệ động thủ với nàng, muốn cưỡng ép bắt nàng chấp hành gia pháp. Đây chính là muốn nàng chết. Cho nên dưới sự trợ giúp của thị nữ và mọi người, nàng vội vàng trốn ra khỏi Hầu phủ. Vội vàng quên cả ngồi xe ngựa của mình, nàng hiện tại muốn tiến cung tìm hoàng đế làm chủ.
Ngăn cản nàng là một vị tướng quân phu nhân, tính tình tương đối nóng nảy. Mấu chốt là còn là miệng rộng không chứa nổi lời nói. Nếu như nàng biết chuyện, gần như toàn bộ các quý phu nhân ở kinh thành đều có thể biết. Vệ Phong Hoa thấy xe ngựa của nàng ta nên cố ý chạy tới bên này.
Nghe được lời nói của Vệ Phong Hoa, quả nhiên vị phu nhân này không nhịn được bênh vực nàng. Đối với Nhị phu nhân kia, nàng ta cũng trước giờ đều không thích. Thế mà ỷ vào cha chồng, cưỡi đến trên đầu chính thê phu nhân, không tưởng nổi, vốn nên đánh. Còn có lão hầu gia, giúp cháu dâu chấp hành gia pháp đối với con dâu, tại sao có thể có cha chồng như vậy?
Tiếp theo nàng liền thấy từ trong Hầu phủ, thật sự có thị vệ đuổi theo ra, vì vậy chủ động để Vệ Phong Hoa lên xe ngựa, nói đưa đối phương vào cung xin Hoàng đế làm chủ.