Thủy Thu Lan vì vậy mà lo âu và phiền muộn vô cùng. Cả người nhìn qua cũng mang theo tiều tụy. So với Vệ Phong Hoa đang tỏa sáng sức sống một lần nữa, đã tạo thành sự đối lập mãnh liệt, cũng làm cho Giang Ký An ở chung với bà ta, thỉnh thoảng sẽ thất thần. Cho tới bây giờ bà ta cũng không phải là đón ý nói hùa với Giang Ký An, mà là làm bộ cao lãnh không thèm để ý, cũng bởi vậy nhìn thấy bộ dạng này của hắn, liền theo thói quen tính đắn đo hạ lệnh đuổi khách.
Đổi thành trước kia, Giang Ký An sẽ đến dỗ dành bà ta nhưng liên tiếp hai lần lại thật sự rời đi. Hơn nữa bà ta không chủ động tìm hắn, hắn cũng không quan tâm bà ta. Điều này khiến Thủy Thu Lan sinh ra một loại cảm giác nguy cơ chưa từng có.
Lúc này bà ta mới giật mình, đây nhất định là Vệ Phong Hoa lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt muốn một lần nữa vãn hồi Giang Ký An. Dù sao cho dù là Giang Ký An hay là Thủy Thu Lan đều chưa từng nghĩ đến phương diện hòa ly, càng đừng nói là hưu phu. Cũng bởi vậy Thủy Thu Lan quyết định chuẩn bị thay đổi sách lược, đối với Giang Ký An càng thêm dịu dàng ngoan ngoãn và săn sóc.
Gần đây tâm tư của Giang Ký An đều đặt trên người Vệ Phong Hoa, làm sao có thể chú ý tới chuyện này, cũng khiến Thủy Thu Lan tức giận đến mức không chịu được. Tạm thời không có cách nào với Vệ Phong Hoa, Thủy Thu Lan liền giận chó đánh mèo lên người Kiều Diệp cứu Vệ Phong Hoa. Nếu như không phải Kiều Diệp, bà ta cũng không cần tự mình động thủ, Vệ Phong Hoa đã chết rồi. Hơn nữa sự thay đổi của Vệ Phong Hoa chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan đến thôn cô kia.Cộng thêm ngày đó Kiều Diệp giật dây Vệ Xuân tiếp tục vả miệng bà ta, cũng làm cho bà ta vô cùng chán ghét Kiều Diệp.
Sau khi bà ta biết sự tồn tại của Kiều Diệp, liền cho người cẩn thận tra xét người này. Bất ngờ phát hiện, Kiều Diệp lại là nữ nhi của Quan Dũng bá phu nhân Ôn Hương Liên.
Chờ sau khi hồi kinh, bà ta có thể đi tìm Ôn Hương Liên nói chuyện một chút về nữ nhi này.
Kiều Diệp đắc thế, đối với Ôn Hương Liên cũng không phải là chuyện tốt. Bà ta có thể lợi dụng tay Ôn Hương Liên, diệt trừ tên Kiều Diệp phá chuyện tốt của bà ta, lại chướng mắt đáng ghét kia.
Hai ngày trước khi đến kinh thành, Vệ Phong Hoa bắt đầu tuyệt thực. Thậm chí còn cố ý nhớ tới những việc ngu ngốc mà mình đã làm, nhớ tới những ủy khuất vì Giang Ký An mà mình từng phải chịu. Nghĩ đến chỗ ủy khuất nhất, còn không nhịn được rơi lệ, cũng bởi vậy lúc đến kinh thành, cả người đều tiều tụy suy yếu, nhìn qua như là búp bê sứ vừa bóp sẽ vỡ.
Đây cũng là Kiều Diệp dạy bà Nếu muốn cáo trạng, đương nhiên nhìn qua phải thật điềm đạm đáng yêu. Nếu không sắc mặt hồng nhuận, trung khí mười phần tiến cung cáo trạng. Đừng nói là hoàng đế, sợ là thái hậu cũng sẽ cho rằng, bà chỉ là bốc đồng cố ý náo một trận.
Sau khi vào kinh, Vệ Phong Hoa dặn dò Vệ Xuân mang mấy mỹ nhân về hầu phủ an trí.
Bà được Phi Long vệ bảo vệ, trực tiếp tiến vào cung. Nghe được tin tức Vệ Phong Hoa bình yên vô sự trở về, Thái hậu trước tiên triệu kiến.
Vệ Phong Hoa là cháu gái bà từ nhỏ nhận nuôi lớn lên bên người, giống như con gái ruột. Cho nên trước đó nhận được tin tức, biết Vệ Phong Hoa bị phản tặc bắt đi, cũng bị trọng thương thiếu chút nữa chết mất. Thái hậu vừa giận vừa lo lắng, bảo hoàng đế phái người đi tìm. Nhận được thư của Vệ Phong Hoa truyền đến, mới an tâm vài phần.
Vệ Phong Hoa được Vệ Hạ đỡ đi vào. Hôm nay bà cố ý mặc một bộ váy màu lam nhạt, ăn mặc rất thanh lịch. Phối hợp với sắc mặt tái nhợt cùng bộ dáng hư nhược, cộng thêm trước đó thụ thương quả thật gầy đi một vòng, còn chưa có dưỡng trở về, nhìn qua rất là yếu đuối.
Bà đã từng quen phô trương thanh tao xinh đẹp, tuy rằng Hầu phu nhân dịu dàng nhu thuận không ít nhưng cũng mang theo vài phần khí chất của phu nhân lăng lệ và kiêu ngạo. Nào có giống như bây giờ, có vài phần mùi vị liễu yếu Phù Phong.
Vừa nhìn thấy Thái hậu, vành mắt Vệ Phong Hoa đỏ lên, nước mắt càng tuôn ra. Nhìn thấy người thân cận tin cậy nhất, trong lòng nàng thật sự cảm thấy rất ủy khuất, cũng không phải giả khóc.
Giọng nói càng là nghẹn ngào: “Cô cô!”
Thái hậu chưa từng thấy bộ dáng đáng thương tủi thân của cháu gái bảo bối.
Chủ động đứng dậy, kéo tay Vệ Phong Hoa đau lòng hỏi: “Kiều Kiều, con làm sao vậy?”
Kiều Kiều là nhũ danh Thái hậu đặt cho Vệ Phong Hoa.
“Thương thế còn chưa khỏi sao? Sao gầy đi nhiều như vậy, sắc mặt cũng kém như vậy?”
Trước đó Kiều Kiều nói là muốn dưỡng thương, cho nên trì hoãn thời gian hồi kinh. Hiện tại xem ra vết thương còn chưa khôi phục, yếu đuối giống như là vừa đụng liền muốn nát.
“Chịu ủy khuất gì, ngươi cứ việc nói, cô cô làm chủ cho ngươi.”
Bà chỉ có hai đứa con trai, đã sớm đối đãi Kiều Kiều như con gái ruột. Nhìn dáng vẻ Kiều Kiều này, tim bà như muốn nát vụn.
Vệ Phong Hoa đâm đầu vào trong ngực Thái hậu, ô ô ô càng ủy khuất khóc lên.
“Cô cô, ta thiếu chút nữa liền không gặp được người. Ta rất nhớ người, ta khó chịu muốn chết!”
Đúng lúc này, hoàng đế nghe được tin tức chạy tới, vừa vặn đi tới cửa nghe được lời này.
Ngay sau đó hắn đi vào, quan tâm hỏi: “Kiều Kiều là làm sao vậy?”
Mặc dù Vệ Phong Hoa là biểu muội của hắn nhưng lại cùng hắn lớn lên. Hắn xem như muội muội ruột, nuông chiều mà lớn lên.
Ngoại trừ lúc hai biểu ca chết, hắn từng thấy tiểu cô nươngkhóc đến mức thương tâm yếu ớt như vậy. Những lúc khác nàng dù khổ sở đến mấy cũng sẽ rất kiên cường. Bởi vậy cũng không khỏi đau lòng.
Nghe được tiếng của Hoàng đế, Vệ Phong Hoa mới rời khỏi ngực Thái hậu, quay đầu nhìn hắn một chút.
Tiếp theo ủy khuất hít mũi một cái, cáo trạng nói: “Biểu ca, có người hận không thể giết chết muội, muội suýt chút nữa là không về được. Ngươi và cô cô phải làm chủ cho ta đấy!”
Trên mặt Hoàng đế lộ ra vẻ giận dữ: “Là ai to gan như vậy? Có phải tên khốn Tiêu Cảnh Thần kia không?”
Nhưng lại cảm thấy với tiểu tâm tư của tên khốn kiếp đối với Kiều Kiều kia, hẳn là sẽ không thật hạ sát thủ mới đúng. Tiêu Cảnh Thần là đệ đệ của hoàng đế, cũng là phản vương hiện tại.
Vệ Phong Hoa khóc lóc lắc đầu: “Không phải hắn, là Giang Ký An và Thủy Thu Lan. Trước đó ta viết thư cho các ngươi, các ngươi đều nhận được chứ? Thủy Thu Lan cố ý hét lên để phản tặc bắt ta, Giang Ký An lựa chọn từ bỏ ta cứu nàng. Ta bị phản tặc mang đi, bọn họ muốn mang ta đến biên cảnh, uy hiếp cha ta. Ta dĩ nhiên không thể để bọn họ đạt được, vì thế âm thầm lén lút chạy trốn lại bị phát hiện, sau đó bị người đâm trúng chỗ hiểm. Ta sợ bọn họ mang thi thể của ta đến biên giới, ảnh hưởng đến cha, vì thế liền chủ động nhảy xuống sông. Lúc đó ta hôn mê bất tỉnh, chỉ còn lại một hơi thở, Chính mình cũng cảm thấy sắp chết. Cũng may được một cô nương tốt đi ngang qua phát hiện, cũng đã cứu ta. Ta vì lừa gạt Tiêu Cảnh Thần, liền để người giả trang ta đi biên cảnh. Giang Ký An cũng đuổi theo nhưng rất nhanh đã phát hiện người kia không phải là ta, còn vạch trần việc này ngay trước mặt Tiêu Cảnh Thần.”
Nàng thương tâm gạt lệ: “Tiếp theo hắn dẫn Thủy Thu Lan tìm tới ta, để nữ nhân kia châm chọc ta, thị uy ta ngay trước mặt rất nhiều người. Lúc ta dưỡng thương ở huyện thành, còn phát hiện có sát thủ muốn ám sát ta. Cũng may điều động Phi Long vệ bảo hộ, lúc này mới may mắn thoát khỏi khó khăn. Tám chín phần mười là do nữ nhân Thủy Thu Lan kia làm, nàng ta vẫn luôn muốn ta chết.”
Nàng lại ôm cánh tay Thái hậu, khóc nói: “Mấy năm nay nàng ta vẫn ngáng chân ta, khiêu khích tính kế ta. Giang Ký An chẳng những không giúp ta, còn thiên vị giúp đỡ mẹ con nhị phòng. Trước kia ta quá để ý đến hắn, cho nên vẫn luôn giúp hắn yểm hộ, chưa từng nói qua những chuyện này. Nhưng lần này hắn từ bỏ ta, đôi cẩu nam nữ bọn họ càng thiếu chút nữa hại chết ta, ta lạnh nhạt với hắn triệt để, không bao giờ phải chịu ủy khuất nữa. Ô ô, cô cô, biểu ca ta đau lòng khổ sở, ta căn bản chính là gả cho người không phải người. Mấy năm nay Giang Ký An và lão hầu gia chèn ép đại phòng chúng ta, còn thiên vị nhị phòng. Ta nghi ngờ trước đây Giang Ký An và Thủy Thu Lan có tư tình, chẳng qua là mượn chuyện kiêm hai phòng để yểm hộ cho bọn họ quang minh chính đại ở cùng nhau, bọn họ chính là một đôi cẩu nam nữ. Còn có lão hầu gia, ông ta đối với Thủy Thu Lan vẫn luôn không đơn giản như đối với cháu dâu. Không chừng hắn cũng có tâm tư gì đó với Thủy Thu Lan, hoặc là có liên quan đến mẹ của Thủy Thu Lan. Biểu ca, huynh nhất định phải giúp muội tra một chút, bọn họ có phải thật sự ghê tởm như vậy hay không.”