Tính cách của Vệ Phong Hoa chính là yêu ghét rõ ràng. Hiện tại không yêu là có thể làm lơ ánh mắt bi thương khó hiểu của Giang Ký An, làm lơ bộ dạng chật vật thảm thiết của hai người bây giờ. Nói muốn ném người ra ngoài, liền ra lệnh Phi Long vệ thật sự ném thẳng hai người ra ngoài.
Giang Ký An là nam tử còn tốt, bị ném ra chỉ cảm thấy mất mặt và chật vật. Thủy Thu Lan là một quý phụ nhân, bị hai nam tử một người nắm lấy bả vai, một người cầm chân từ trong ném ra ngoài. Bộ dáng này quả thực khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Động tĩnh bên này không nhỏ, tự nhiên dẫn tới không ít thôn dân ăn dưa. Nhìn thấy hai mặt Thủy Thu Lan sưng đỏ bị ném ra như vậy, cả đám đều không nhịn được mà xì xào bàn tán.
“Đây chính là Nhị phu nhân gì đó sao? Bộ dạng so với Vệ phu nhân cũng kém nhiều lắm, không chỉ là tướng mạo, khí chất cũng không bằng Vệ phu nhân.
“Chỉ bằng bộ dáng này, là làm sao mê hoặc trượng phu của Vệ phu nhân vậy?”
“Bị ném ra như vậy, thật sự là mắc cỡ chết người. Vệ phu nhân thật bá khí, không hổ là mẹ nuôi của tức phụ Ngũ Lang.”
“Cẩu nam nữ như vậy cũng đáng đời, Vệ phu nhân làm rất tốt. Loại nữ nhân không biết xấu hổ này…”
Gần đây Vệ Phong Hoa thường xuyên đi phân xưởng tìm Kiều Diệp. Bà đối với các thôn dân cũng không kiêu ngạo, thỉnh thoảng còn có thể bình dị gần gũi ngồi cùng một chỗ tán gẫu với mọi người, chỉ nói trượng phu của mình cưới nhị phu nhân, bị đối phương mê hoặc, đối với chính thê như bà cùng hài tử đều mặc kệ. Cho nên bà mới có thể đến trong thôn ở tạm một chút.
Bởi vì bà là mẹ nuôi của Kiều Diệp, cộng thêm ở chung với mọi người không tệ, cho nên các thôn dân tự nhiên đều đứng về phía bà.
Giang Ký An nghe được lời nói của những người này, mặt không nhịn được đen lại. Hắn thật không ngờ, thê tử lại đối đãi với bọn họ như vậy, làm tuyệt tình như vậy, còn nói hươu nói vượn với những thôn phụ vô tri này về chuyện của bọn họ. Quả thực bị con gái nuôi gì đó làm hư rồi.
Thủy Thu Lan tức giận đến mức muốn ngất đi. Những tiện dân này cũng dám nói bà ta như vậy, quả thực lớn mật. Nữ nhân Vệ Phong Hoa kia nhất định là cố ý, để bà ta mất mặt lớn như vậy, còn ở bên ngoài bôi đen bà ta. Những người này cũng là Vệ Phong Hoa cho lá gan. Bà ta cúi đầu mặt vặn vẹo, trong lòng tràn ngập hận ý.
Rất nhanh, Thủy Thu Lan được nha hoàn đi theo đỡ lên. Đây là thời điểm xấu hổ nhất từ trước đến nay của bà ta, dựa vào nha hoàn cúi đầu không cho các thôn dân nhìn.
Giang Ký An đi đến trước mặt bà ta, nhẹ giọng trấn an vài câu, liền để nha hoàn trước tiên đưa bà ta lên xe ngựa. Chính hắn thì không cam lòng lại muốn vào sân nhỏ, cùng Vệ Phong Hoa nói chuyện. Hiện tại hắn còn không thể tin được, thê tử sẽ đối với mình như vậy. Hơn nữa cũng có loại cảm giác, lần này bà thật sự nổi giận nhưng còn chưa tới gần sân đã bị người của Phi Long vệ ngăn lại.
Giang Ký An không đi mà đứng ở bên ngoài, nói hôm nay kiểu gì cũng phải gặp Vệ Phong Hoa. Thủ lĩnh Phi Long Vệ đi vào bẩm báo.
Vệ Phong Hoa nhàn nhạt nói: “Không cần phải để ý, hắn thích đứng, cứ để hắn đứng đấy.” Cho rằng như vậy sẽ khiến bà mềm lòng sao? Nghĩ nhiều rồi.
Đầu lĩnh cung kính nói: “Vâng!”
Vệ Phong Hoa suy nghĩ một chút hỏi: “Những sát thủ kia cạy miệng ra chưa?”
Thủ lĩnh trả lời: “Cạy ra, là một nam tử đi tìm bọn họ. Có điều chúng ta tra được nam tử kia chỉ là một tên côn đồ của phủ thành, bây giờ người đã biến mất, chúng ta đang tìm.”
Hắn lại tăng thêm một câu: “Người thật sự mua hung giết ngài vô cùng cẩn thận, cũng chưa bại lộ ra.”
Vệ Phong Hoa cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: “Nếu như thật sự là Thủy Thu Lan làm, với tính tình của nàng ta, chắc chắn sẽ không để lại nhược điểm gì. Các ngươi tìm được nam tử kia, tám chín phần mười đã là người chết. Nhưng càng như vậy, ta càng cảm thấy chính là bà ta làm.”
Đầu lĩnh cũng đồng ý: “Thuộc hạ cũng cho rằng, người kia hẳn đã chết.” Nhưng mà chết rồi, bọn họ cũng phải tiếp tục đi thăm dò.
Vệ Phong Hoa phất phất tay: “Các ngươi lui ra đi, an bài chúng ta ba ngày sau xuất phát hồi kinh.”
Mặc dù nửa tháng này, là mấy năm qua nàng vui sướng nhất nhưng kinh thành có một đống chuyện chờ bà đi xử lý, chỉ có thể về kinh trước.
Đầu lĩnh ôm quyền nói: “Vâng!”
Sau khi bọn họ rời đi, Vệ Phong Hoa ngồi lại bên cạnh Kiều Diệp.
Bà nhìn Kiều Diệp nói: “Tiểu Diệp tử, việc mua hung thủ này hẳn là khó đào ra nữ nhân kia là kẻ chủ mưu phía sau màn.”
Kiều Diệp cười cười: “Đào không ra cũng không sao, sau khi ngươi trở về khóc lóc kể lể với Hoàng Thượng và Thái Hậu, khẳng định là bà ta là được.”
Xem ra nữ nhân kia tìm người thuê hung thủ, cũng không dùng người của mình, còn không biết xoay chuyển qua mấy tay. Quả nhiên tâm cơ thâm trầm, còn rất cẩn thận. Nếu dễ dàng bị bắt nhược điểm mua hung như vậy, vậy cũng không thể lung lạc được Vũ An Hầu nhiều năm như vậy.
Nàng nói: “Lần này không có chứng cứ, chuyện người làm sau khi hồi kinh, cũng có thể làm cho chó cùng rứt giậu, chung quy sẽ lộ ra chút dấu chân thôi.”
Vệ Phong Hoa gật đầu: “ Vậy ta về trước để bọn họ hát xiếc ở Hầu phủ rồi nói sau. Thật không nỡ bỏ ngươi.”
Bà kéo tay Kiều Diệp nói: “Hay ngươi cùng ta đi kinh thành, sau đó đợi Lục Thiều thi đỗ cử nhân tới kinh thành tìm ngươi.”
Kiều Diệp dở khóc dở cười, tiếp theo tự nhiên hào phóng nói: “Ta cũng không nỡ bỏ lại hắn lâu như vậy.”
Nếu nàng theo mẹ nuôi chạy tới kinh thành ở, tiểu tướng công trở về có thể sẽ muốn khóc.
“Chờ có cơ hội, ta sẽ tới kinh thành thăm người. Hoặc là người hưu phu xong cũng có thể tiếp tục ở lại nơi này một đoạn thời gian.”
Vệ Phong Hoa cẩn thận nghĩ lại, cũng cảm thấy để vợ chồng trẻ nhà người ta tách ra không tốt lắm.
Bà gật gật đầu: “Được rồi, vậy ngươi nhớ tới thăm ta.”
Lại quyết định nói: “Ta làm xong chuyện ở kinh thành, liền trở về ở một đoạn thời gian.”
Hai người tiếp tục bôi xong móng tay còn chưa bôi xong, lại trò chuyện thiên nam địa bắc, Vệ Phong Hoa và Kiều Diệp nói không ít chuyện ở kinh thành.
Buổi chiều, Vệ Hạ làm một bàn đồ ăn ngon, hai người lại chậm rãi ăn. Hoàn toàn ném Giang Ký An còn đứng ở bên ngoài ra sau đầu.
Đến chạng vạng tối, Kiều Diệp đứng dậy nói muốn về nhà. Vệ Phong Hoa sợ Vũ An Hầu sẽ tìm nàng, muốn đích thân đưa nàng, lại bị nàng cự tuyệt. Một Võ An hầu mà thôi, nàng cũng không sợ.
Sau khi Kiều Diệp ra ngoài đi mấy trăm mét, quả nhiên bị Võ An hầu đuổi theo gọi lại.
Kiều Diệp xoay người, lạnh nhạt nhìn Giang Ký An.
Giang Ký An bắt bẻ nhìn Kiều Diệp: “Chính là ngươi cứu Phong Hoa?”
Hắn có một loại trực giác, thê tử biến thành như bây giờ, không thể tách rời với thôn cô này. Cho nên đối với Kiều Diệp, hắn đương nhiên là không thích.
Kiều Diệp Hoàn ôm tay: “Đúng vậy, ngươi có việc?”
Giang Ký An nhíu mày, cảm thấy thôn cô này quá vô lễ.
Hắn uy nghiêm nói: “Nhìn thấy bản hầu, ngươi nên hành lễ.”
Kiều Diệp cười nhạo ra tiếng: “Mẹ nuôi ta trước đó nói rất đúng, cho ngươi mặt mũi rồi sao? Muốn đùa nghịch uy phong Hầu gia thì ta đề nghị ngươi nên đổi người khác, ta không ăn bộ dáng này của ngươi.”
Lại lườm hắn một cái: “Ngươi tin hay không, ta bây giờ trở về tìm mẹ nuôi cáo trạng, để bà lại phái người đánh ngươi một trận.” Nam nhân này thật sự là quá tự cho là đúng.
Giang Ký An: “……”
Nha đầu này thật đúng là phách lối nhưng hắn quả thật tin, nha đầu chết tiệt này làm ra được loại chuyện này. Hắn suy nghĩ một chút muốn nói: “Ngươi cứu Phong Hoa, ta cũng rất cảm kích. Tuy rằng nàng thu ngươi làm con nuôi nhưng giữa các ngươi thân phận địa vị cách biệt quá lớn. Cho nên ta có thể cho ngươi một khoản tiền xa xỉ, lại giúp tướng công ngươi vào thư viện tốt. Về sau ngươi bớt lui tới với Phong Hoa.”
Hắn thấy, nha đầu này ỷ vào ân cứu mạng, muốn ỷ lại thê tử. Thê tử trở nên biết chửi tục, còn tùy hứng như vậy, đều là học xấu với nha đầu này. Cho nên dù thế nào cũng phải ngăn cản hai người qua lại quá nhiều.