Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 236: Tra nam quả nhiên tới rất nhanh!




Về điểm này, huyện lệnh cũng không cưỡng cầu, hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút.

“Nhiều người nuôi, quả thật không thích hợp để ngươi cung cấp dê con.” Không thể tính toán chi li, Kiều Diệp có thể giúp đỡ đưa ra chủ ý đã rất tốt, cũng không thể cái gì cũng muốn ỷ lại nàng.

Hắn lại nói: “Chỉ là không ít thôn dân, điều kiện trong nhà không tốt, một lần mua mấy con dê con, sợ là mua không nổi. Ngươi có biện pháp gì khiến cho đại đa số người đều có thể nuôi dê không?”

Kiều Diệp suy nghĩ một lát trả lời: “Thật ra huyện nha có thể cung cấp dê con, để thôn dân đến nhận nuôi. Nhưng phải ký khế ước, chờ nuôi lớn xong, thôn dân bán xong, phải trả dê con lại cho huyện nha. Không lấy tiền, dùng lương thực hoặc vải đồng giá cũng được. Tin tưởng cũng không ai dám cố ý thiếu tiền của huyện nha.”

Như vậy cũng coi như là làm việc thực tế cho người dân. Đến lúc đó quan thanh của Lư Huyện lệnh ở trong huyện sẽ tốt lên.

Lư huyện lệnh đồng ý gật đầu: “Đây cũng là một biện pháp tốt.”

Dùng quỹ chung của huyện nha làm tiền giúp dân chẳng những làm việc thực tế, đối với thanh danh cá nhân của hắn cũng có trợ giúp rất lớn. Đầu óc của tức phụ Lục Thiều này thật sự quá thông minh.

Hắn lại hỏi: “Nuôi ong mật thì sao? Ong mật bên này ngươi có thể cung cấp không? Ý của ta là mua của ngươi. Nếu dê con huyện nha đã cung cấp, vậy ong mật huyện nha cũng cung cấp luôn. Chờ các thôn dân thu mật, bán lấy tiền, lại trả lại cho huyện nha.”

Chuyện muốn làm lợi dân, dĩ nhiên là cùng nhau làm. Chủ yếu là bọn họ không biết có thể đi đâu tìm ong mật để cho thôn dân nuôi.

Kiều Diệp nghĩ thầm, Lư huyện lệnh phản ứng vẫn rất nhanh. Nàng cười gật đầu: “Ta bên này có thể bồi dưỡng một ít ong mật, bán theo từng rương từng rương, sẽ cho một cái giá tốt nhất. Ta nuôi ong mật, phẩm chất mật ong sẽ không kém, điểm ấy các ngươi cũng có thể yên tâm.”

Có thể mua ong mật mà nàng bồi dưỡng để nuôi, đương nhiên là tốt nhất. Ong mật được dùng linh thủy bồi dưỡng thành tổ ong, các mặt như thể chất sẽ tốt hơn, tỉ lệ tử vong sẽ thấp hơn. Mấu chốt là chất lượng mật ong và sáp ong sẽ rất cao. Sau này nàng thu mua cũng yên tâm.

Lư huyện lệnh cao hứng nói: “Vậy thì tốt quá. Hôm nay gọi ngươi tới, thật sự là quá đúng.”

Kiều Diệp suy nghĩ một chút nói: “Thôn dân thôn khác muốn trồng củ cải đường cũng là một con đường, ta bên này sẽ gắng sức thu.”

Lư huyện lệnh có chút tò mò hỏi: “Ngươi muốn nhiều củ cải đường như vậy làm gì?” Thứ kia làm đồ ăn cũng không phải ngon lành gì, Kiều Diệp muốn thu nhiều như vậy làm gì? Nghe nói ở thôn bọn họ đã bị thôn dân trồng.

Kiều Diệp nghe hắn hỏi như vậy, cũng không che giấu.

Nàng trả lời: “Cây củ cải đường có thể chế đường. Nếu các thôn trồng trọt với số lượng lớn, cho dù xưởng của ta không thu, cũng có thể dùng để làm đường. Đương nhiên, chỉ cần bọn họ bán với giá trong phạm vi bình thường, bên ta khẳng định sẽ thu. Ngài cũng có thể nói cho người muốn trồng cây củ cải đường ở huyện Ma Du lời hứa này của ta.”

Cả nước trồng nhiều cây củ cải đường như vậy, học cách làm đường cũng không có gì. Dù sao nàng dùng cây củ cải đường chế thành kẹo, chủ yếu là muốn giữ lại làm kẹo sữa các loại, cũng không phải trực tiếp bán đường. Người khác chế ra đường đối với nàng cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Kiều Diệp ở hiện đại đã quen rồi, rất nhiều thứ đều là miễn phí công khai. Ấn mở video ngắn tìm cây củ cải đường chế đường, hoặc tra Baidu, liền có giáo trình miễn phí. Cho nên nàng cũng không che che lấp lấp. Huống chi chính nàng mới có thể sử dụng được bao nhiêu chứ? Còn không bằng phổ cập ra ngoài.

Lư huyện lệnh và phu nhân của hắn đều kinh ngạc không thôi: “Cây củ cải đường mà còn có thể làm đường?”

Bọn họ chỉ nghe nói chế đường là dùng mía ngọt, còn lần đầu tiên nghe nói có thể làm cây củ cải đường.

Kiều Diệp gật đầu: “Đúng, chẳng những có thể làm đường, sản lượng của nó so với mía còn cao hơn. Có thể trồng cây củ cải đường ở nơi lạnh lẽo, phần củ rất giàu đường. Hơn nữa so với mía ngọt, chu kỳ sinh trưởng của cây củ cải đường ngắn hơn, khu vực thích ứng cũng rộng hơn.”

Lư huyện lệnh tin tưởng lời này của Kiều Diệp nhưng có chút bất ngờ, nàng lại thật sự nói với mình như vậy.

Kiều Diệp nhìn ra Lư huyện lệnh có chút không ngờ. Nàng còn đề nghị: “Ta có thể mang phương pháp trồng cây củ cải đường, hạng mục công việc cần chú ý cùng phương pháp chế tác tinh luyện đường viết xuống. Ngài có thể viết thành tấu chương đưa đến kinh thành. Nếu cả nước có thể phổ cập trồng cây củ cải đường, chế tạo ra lượng lớn đường. Chẳng những có thể giảm giá đường xuống, để rất nhiều người đều có thể ăn được. Còn có thể bán cho quốc gia khác như Tây Vực và hải ngoại.”

Lúc trước nàng đã bảo tiểu tướng công điều tra. Hiện tại đường ăn. Ngoại trừ dùng mật ong thay thế ra, cũng chỉ có kẹo mạch nha, đường mạch nha và đường từ mía.

Chế biến cây củ cải đường thành đường thì hắn còn chưa nghe nói. Cho nên Hoàng đế hẳn là sẽ nguyện ý mở rộng.

Lư Huyện lệnh chỉ cần không ngốc, tấu chương dĩ nhiên sẽ nhắc tới đây là chủ ý của nàng. Như vậy nàng ở trước mặt hoàng đế cùng các đại thần, cũng có thể có cảm giác tồn tại trước. Đương nhiên, đối với Lư huyện lệnh có chỗ tốt lớn hơn, đây chính là chiến tích thực sự của hắn.

Lư huyện lệnh thật sự không nghĩ tới điểm này. Nghe Kiều Diệp nói xong, hai mắt hắn bộc phát ra một loại thần sắc rất kích động.

“Kiều tiểu nương tử thật sự là đại nghĩa.”

Công thức như vậy lại không nắm ở trong tay mưu lợi, lại muốn để cả nước đều được lợi. Hắn phát hiện lúc trước mình đều coi thường nữ tử này. Không hổ là người có thể được thần sông đại nhân che chở, cái nhìn đại cục rất mạnh. Đồng thời cũng nghĩ đến nếu như việc này có thể thành, chiến tích của hắn sẽ tăng thêm một bút lớn.

Kiều Diệp cười cười: “Ta cũng hy vọng mọi người đều có thể được ăn đường rẻ.”

Trước tiên phải tạo cảm giác tồn tại trước mặt hoàng thượng, gây nên chú ý là chuyện tốt. Ngay cả Hoàng đế và triều thần đều biết nàng, nàng cũng không tin phu thê Quan Dũng Bá còn dám trực tiếp phái người giết bọn họ.

Lư Huyện lệnh lại cùng Kiều Diệp hàn huyên xung quanh mấy ý kiến nàng nói. Đến khi vợ chồng Kiều Diệp rời đi, hắn vẫn còn chưa thỏa mãn.

Sau khi về đến nhà, Kiều Diệp dùng dược liệu hái và mua được làm thuốc. Nhận Vệ Phong Hoa làm mẹ nuôi, Lục Thiều lại muốn đi biên cương du học. Nàng chỉ muốn làm một chút thuốc bảo mệnh, chữa bệnh tiêu viêm và Kim Sang Dược, để hắn mang đi làm quà gặp mặt cho anh nuôi.

Ngọn nến con trâu của Lận Hạo, nàng cũng đã làm xong toàn bộ.

Lục Thiều sẽ mang theo tới biên cảnh, lúc rảnh rỗi thì điêu khắc cho tốt, chờ khi hội hợp thì trực tiếp giao cho đối phương.

Hai ngày sau, Lục Thiều không thể không khởi hành đi biên cương.

Kiều Diệp chuẩn bị cho hắn không ít đồ ăn, quần áo và thuốc.

Vệ Phong Hoa tự mình hái măng khô và rau dại đã phơi khô, cũng nhờ Lục Thiều giúp đỡ mang về cho con trai trưởng của mình.

Sau khi Lục Thiều rời khỏi, Kiều Diệp dồn hết tinh lực vào phân xưởng. Có khi cũng sẽ ra ngoài thu dược, vào huyện thành còn có thể được phu nhân của Lư huyện lệnh mời đi làm khách.

Huyện lệnh bên này muốn áp dụng đề nghị của Kiều Diệp. Cho nên thường xuyên hỏi một ít đề nghị của nàng.

Vệ Phong Hoa thích đi theo Kiều Diệp lên núi hái thuốc, đào rau dại, săn thú, xuống sông vớt cá, hoặc ra ngoài thu thuốc, cũng là người có tính tình nhàn rỗi không chịu ngồi yên.

Bây giờ bà đã thả mình ra, nụ cười càng ngày càng tươi đẹp. Cứ như vậy lại qua mấy ngày.

Trưa hôm đó, Kiều Diệp và Vệ Phong Hoa cùng nhau ăn cơm trưa. Kiều Diệp dùng cánh hoa hoa tạo thành dầu sơn móng tay màu sắc diễm lệ, cùng Vệ Phong Hoa nhàn nhã ngồi ở trong sân nhuộm móng tay.

Đột nhiên bên ngoài vang lên một trận tiếng vó ngựa, tiếp theo lại là một trận tiếng bước chân.

Đúng lúc này. Một nam tử nhìn qua râu ria xồm xoàm, phong trần mệt mỏi, diện mạo tuấn dật đẩy cửa sân, trực tiếp đi vào. Phía sau hắn còn đi theo một phụ nhân dung mạo khí chất thanh lãnh, cùng với vài tên thị vệ.

Kiều Diệp ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt liền đoán được thân phận của đám người nam tử. Nàng nghĩ thầm, quả nhiên tra nam tới rất nhanh.