Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 230: Nếu như đổi thành ngươi, ngươi biết làm thế nào?




Kiều Diệp không khỏi nhớ tới nhị phòng của Vũ An hầu, cũng bởi vậy nói ra: “Có phải là người của nhị phòng hay không?”

Vệ Phong Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không phải không có khả năng này. Trước đó ta bị người của phản vương bắt, cũng là bởi vì nữ nhân nhị phòng kia thét chói tai dẫn tặc nhân tới, lúc này mới liên lụy ta.”

Nếu như không phải nữ nhân kia bị dọa đến thét chói tai, khiến cho người phản vương nhanh như vậy phát hiện nàng cũng ở trên cùng một chiếc xe ngựa.

Ám vệ của bà xuất hiện chạy tới, cũng sẽ không để cho bà bị bắt.

Trước đó không có ngẫm nghĩ, bây giờ lại càng nghĩ càng cảm thấy hành động ngày đó của nữ nhân kia rất khả nghi.

Bà nhíu mày: “Bà ta chẳng lẽ cho rằng ta chết rồi, bà ta có thể làm Hầu phu nhân sao?”

(*):lúc có KD và mẹ nuôi thì mình để xưng hô là bà cho dễ phân biệt.

Nếu bà chết, chỉ cần có cô cô ở đây, đối phương tuyệt đối không có khả năng trở thành Hầu phu nhân.

Kiều Diệp nói: “Nếu người chết, mặc dù bà ta không đảm đương được chức Hầu phu nhân nhưng con trai bà ta lại có hi vọng kế thừa Vũ An Hầu phủ. Nếu như người xảy ra chuyện, Nhị công tử biên cảnh đang ở chiến trường, rất có thể cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Tiếp theo, nếu như Tam công tử cũng xảy ra chuyện thì sao? Một phòng các ngươi cũng không còn, vậy hầu phủ chẳng phải chỉ có nhi tử nhị phòng đến kế thừa.”

Tiểu tướng công từng nói, sau khi Hầu phu nhân và Nhị công tử chết, Tam công tử cũng từng bị người ta truy sát. Cho nên vì muốn trả thù, cũng dùng tiền mua sát thủ đi giết tiểu nhi tử của nhị phòng. Lúc này đối phương mới bị thương được Lục Châu thông báo cứu.

Sắc mặt Vệ Phong Hoa thay đổi: “Nhị phòng mỗi lần đều biểu hiện ra không tranh không đoạt, Cái gì cũng đều nhượng bộ đối với đại phòng chúng ta, thì ra còn có dã tâm lớn như vậy?”

Chuyện trước kia không nghĩ tới, hiện tại cẩn thận nghĩ lại quả thật cảm thấy không thích hợp.

Trong mắt nàng lộ ra vẻ lạnh lùng: “Nếu như xác định nhị phòng muốn hại mẹ con chúng ta, ta cũng sẽ không để cho bọn họ dễ chịu.”

Hai đứa con trai là vảy ngược của bà, ai dám động đến bọn họ, bà liền liều mạng với người đó, bao gồm cả Giang Ký An.

Kiều Diệp nghĩ nghĩ lo lắng hỏi: “Người ở lại trong thôn có thể không quá an toàn, người muốn về kinh không?”

Nếu như sát thủ thật sự là nhị phòng tìm đến, vậy chắc chắn lần này làm sao cũng phải lấy mạng mẹ nuôi.

Vệ Phong Hoa cho nàng một ánh mắt trấn an: “Không sao, ám vệ của ta đã điều động Phi Long Vệ của phủ thành tới bảo vệ.”

Bà lại nói: “Ta mất tích có thể hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, âm thầm điều tra một số việc.”

Kiều Diệp yên lòng: “Vậy là tốt rồi, dù sao an toàn là trên hết.”

Hơn một canh giờ sau, Vệ Nhất từ huyện thành trở về.

Hắn hành lễ nói với Vệ Phong Hoa: “Chủ tử, đã tra được người mẹ của tiểu thư gả cho là Quan Dũng Bác.”

Vệ Phong Hoa kinh ngạc: “Thế mà là Quan Dũng Bác.”

Kiều Diệp cũng không biết tình huống của Quan Dũng Bác.

Nàng nhìn về phía Vệ Phong Hoa hỏi: “Quan Dũng Bá ở kinh thành rất lợi hại sao?”

Từ phong hào mà xem, là một bá tước, thấp hơn hầu tước một bậc.

Vệ Phong Hoa trả lời: “Hắn là huân quý tương đối được trọng dụng. Tổng chỉ huy ti đương nhiệm của ngũ thành tư mã, quan chính ngũ phẩm. Trước đó ta cũng biết phu nhân hiện tại của hắn là kế thê. Quan Dũng bá phủ nói với bên ngoài, phu nhân kia là một thế gia tiểu thư. Cưới vào cửa chủ yếu là chiếu cố một trai một gái của thê tử đã mất của hắn. Mà nàng ta năm đó quả thật là từ tiểu thế gia kia xuất giá, xem ra thân phận của nàng ta chỉ là bịa ra.”

Nếu không phải biết người nọ là mẹ ruột của Kiều Diệp, bà cũng sẽ không nghĩ tới đối phương lại có nhiều chuyện xưa ác độc vô sỉ như vậy.

Kiều Diệp nói: “Bá tước phủ khẳng định sẽ không cho phép một thôn phụ từng thành hôn, còn từng sinh con gả vào. Cho nên Quan Dũng Bá kia, hẳn là giúp bà làm ra thân phận giả. Cũng khó trách Ôn lão thái thái cùng Ôn lão đại những năm gần đây, đối với thân phận của người nọ giữ kín như bưng, làm sao cũng không thể nói ra. Hẳn là sợ huynh muội chúng ta đi kinh thành tìm, đem thân phận của bà ta bại lộ ra ngoài đi.”

Dựa theo tính cách của người nhà họ Ôn, lần này Ôn lão thái thái tới cửa chữa trị quan hệ. Ngoại trừ muốn chiếm chỗ tốt tài nguyên của nàng, có thể cũng là lo lắng nếu như nàng đi kinh thành, sẽ bại lộ thân phận của nữ nhân kia. Cho nên chỉ cần dỗ dành được nàng, nàng lại rất khát vọng tình thương của mẹ. Bọn họ sẽ dỗ dành nàng lànữ nhân kia sống ở phủ bá tước không tốt, để nàng không thể nhận thân, chỉ có thể lén lút lui tới.

Nữ nhân kia trở ra biểu thị những năm qua nhớ bọn họ bao nhiêu, lại có bao nhiêu khổ tâm, vợ chồng nàng có thể âm thầm để bà ta sử dụng, ngược lại là tính toán rất giỏi.

Vệ Phong Hoa gật đầu: “Bà ta nhất định sẽ sợ thân phận bại lộ. Dù sao sau khi bà ta gả đến phủ bá tước, đã làm rất nhiều cố gắng, hai năm gần đây mới thành công đánh vào vòng quý phụ kinh thành. Cũng là mấy năm nay, mới khiến cho lão phu nhân bá tước phủ tiếp nhận và coi trọng bà ta. Nếu phu nhân các nhà trong kinh biết thân phận chân chính của bà ta, còn có những chuyện đã làm, khẳng định sẽ khinh thường lui tới cùng bà ta. Tại Bá tước phủ, địa vị của bà ta cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Bà ta cố gắng nhiều năm như vậy, cũng chỉ thất bại trong gang tấc.”

Kiều Diệp nhíu mày: “Vậy ta thật đúng là muốn nhìn một chút, dáng vẻ bà ta thất bại trong gang tấc.”

Mất đi sự quan tâm và mong muốn nhất, mới có thể tạo được hiệu quả báo thù lớn nhất.

Vệ Phong Hoa khẽ cười nói: “Ta cảm thấy đến lúc đó nhất định sẽ rất đẹp.”

Kiều Diệp nhìn ra được mẹ nuôi cũng không thích mẹ ruột nàng, vì thế hỏi: “Người từng gặp bà ta chưa?”

Vệ Phong Hoa gật đầu: “Đã gặp qua, là một người rất co được giãn được. Nói chuyện cũng có thể đi vòng quanh mấy vòng, tâm nhãn đặc biệt nhiều. Ta không thích người như vậy. Huống chi, bà ta và nữ nhân Nhị phòng Hầu phủ kia quan hệ tốt, hai năm qua đi lại rất gần.”

Người giao hảo với nữ nhân kia, bà đều không thích. Những người đó đều đặc biệt có tâm nhãn và tâm kế, là loại người bà không thích tiếp xúc nhất.

“Đúng rồi, Quan Dũng Bá là người mà Giang Ký An đề bạt trọng dụng.”

Bà bĩu môi: “Quả nhiên người mà mẹ con chúng ta chán ghét, đều là mặt hàng giống nhau.”

Kiều Diệp cũng không ngờ mẹ ruột nàng lại thân thiết với Nhị phu nhân kia. Nàng cũng bĩu môi đậu xanh rau má: “Đúng vậy, bọn họ đều là loại có tám trăm tâm nhãn, nói một câu thật nhiều thâm ý, nhìn cũng mệt mỏi.”

Trong trí nhớ, mẹ ruột kia tâm nhãn nhiều, người nhà lão Kiều đều bị bà ta chơi xoay quanh. Đẳng cấp cao hơn Bạch Liên Hoa Úc Uyển Chi nhiều.

Vệ Phong Hoa kéo tay nàng vỗ nhẹ: “Chờ ngươi hồi kinh, chúng ta cùng nhau thu thập bọn họ. Một phủ Quan Dũng bá, ta thật sự không để vào mắt.”

Mặc dù Tiểu Diệp Tử muốn mình báo thù nhưng sau khi bà hồi kinh, ngược lại có thể trước chỉnh đốn đối phương.

Kiều Diệp gật đầu: “Được!”

Chờ hai người nói xong, Vệ Nhất lại mở miệng nói: “Chủ tử, có một đợt sát thủ đang tìm tung tích ngài. Muốn để Phi Long vệ giải quyết hết bọn họ sao?”

Vệ Phong Hoa nói: “Bảo Phi Long Vệ bắt người lại, hỏi ra người sau màn dùng tiền muốn mua mạng ta.”

Nếu thật sự là nhị phòng làm, đến lúc đó bà sẽ ném chứng cứ lên mặt Giang Ký An.

Vệ gật đầu: “Vâng!”

Tiếp theo lại nói: “Ta còn nhận được tin tức, Vũ An Hầu đuổi theo Vệ Trúc, cũng phát hiện nàng giả trang thành ngươi.”

Vệ Phong Hoa kinh ngạc không thôi: “Hắn đuổi nhanh như vậy sao? Thuật dịch dung của Vệ Trúc cao siêu như vậy, cộng thêm có thể bắt chước giọng nói và động tác theo thói quen của ta, hắn làm sao phát hiện ra được?”

Vệ đáp lại: “Hắn và Phản Vương đồng thời đuổi theo Vệ Trúc. Sau khi ngăn nàng lại, chỉ là thời gian không đến một nén nhang, hai người đều ra tay với nàng, nói nàng không phải người. Cụ thể hai người bọn họ làm sao nhìn ra và phát hiện, đám người Vệ Trúc cũng không biết. Phản Vương nói một câu, nhìn một chút cảm giác liền không đúng. Có thể bọn họ đều là dựa vào cảm giác suy đoán.”

Vệ Phong Hoa lo lắng hỏi: “Vậy Vệ Trúc bọn họ không sao chứ?”

Vệ Nhất Đạo: “Võ An hầu dẫn bọn họ đi về phía này. Dựa theo tốc độ bọn họ đi đường, mấy ngày gần đây rất có thể sẽ tìm tới nơi này.”

Vệ Phong Hoa nói: “Không hổ là người trẻ tuổi như vậy đã leo đến Binh bộ Thượng thư, Giang Ký An quả thật có chút bản lĩnh.”

Nhưng nếu hắn vô năng, cũng sẽ không khiến nàng yêu nhiều năm như vậy.

Bà hỏi tiếp: “Phản Vương thì sao?”

Vệ Nhất nói: “Tin tức thu được nói, hắn đánh một trận với Vũ An hầu, sau khi làm Vũ An hầu bị thương liền dẫn người rời đi.”

Hắn cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Vệ Phong Hoa: “Trước khi rời đi hắn đã buông lời, một ngày nào đó sẽ mang người rời khỏi Vũ An hầu.”

Vệ Phong Hoa ném cái ly trên tay xuống đất: “Ta suýt chút nữa đã bị người của hắn hại chết, hắn mang cái rắm.”

Bà lại hừ lạnh một tiếng: “Đừng để ta nhìn thấy tên khốn kia. Nếu không, ta không đánh chết hắn mới lạ.”

Vệ Nhất cúi đầu không nói chuyện, hiển nhiên biết một ít chuyện cũ của nàng và phản vương.

Kiều Diệp ở bên cạnh đột nhiên ăn một miếng dưa. Cảm giác quan hệ giữa phản vương và mẹ nuôi, hình như không đơn giản như vậy?

Đương nhiên, nhìn dáng vẻ của mẹ nuôi, vậy khẳng định không có tình cảm vượt giới hoặc là mập mờ với phản vương nhưng đối phương rốt cuộc có tâm tư gì đối với mẹ nuôi hay không thì khó mà nói.

Vệ Phong Hoa xua xua tay bảo Vệ Nhất lui ra. Sau đó rất không nỡ nhìn Kiều Diệp nói: “Tiểu Diệp tử, xem ra ta không ở được mấy ngày, liền phải rời đi.”

Giang Ký An phát hiện, vậy chắc là rất nhanh sẽ có thể biết được bà ở chỗ này. Bà cũng đã đến lúc nên hồi kinh.

Kiều Diệp nắm chặt tay bà: “Năm sau tướng công ta thi đến kinh thành, ta liền thường xuyên có thể gặp mặt mẹ nuôi.”

Vệ Phong Hoa gật đầu: “Được, các ngươi đi kinh thành, mẹ con chúng ta có thể mỗi ngày gặp mặt.”

Hai người lại nói chuyện.

Vệ Phong Hoa đột nhiên nhìn Kiều Diệp: “Tiểu Diệp tử, ngươi nói sau khi ta hồi kinh, nên đối đãi Giang Ký An như thế nào? Nếu như đổi thành ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?”

Trước đó ý nghĩ của bà là trở về náo loạn một trận, sau đó đóng cửa lại sống cuộc đời của mình, cũng đem quyền quản gia của Hầu phủ ném ra ngoài. Đối với Giang Ký An và nhị phòng, bà cũng lười quản và quan tâm nhưng lại cảm thấy làm như vậy, cơn giận trong lòng rất khó tiêu tan.

Trước đó nhìn thấy tác phong làm việc của Tiểu Diệp Tử đối với Ôn gia như vậy. Bà đột nhiên có chút hiếu kỳ, nếu như chuyện của bà đổi đến trên người Tiểu Diệp Tử, đối phương biết làm sao? Bà đặc biệt muốn nghe ý kiến của đối phương.