Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 227: Ta chính là chứng cứ




Người vây xem không phải thôn dân bản thôn, chính là người bán hàng rong đến lấy hàng, hoặc là người nhận gia công. Đương nhiên bọn họ đều không chút do dự đứng về phía Kiều Diệp. Bởi vậy nghi ngờ và khinh bỉ Ôn gia cũng không che giấu, cũng khiến cho sắc mặt của đám người Ôn lão thái thái thay đổi.

Ôn lão thái thái không nhịn được cười nữa: “Kiều lão thái thái, năm đó con trai của ngươi thường xuyên đánh con gái của ta, lại ngược đãi cháu ngoại của ta, con gái của ta mới hòa ly với hắn. Nàng cũng bị đánh sợ, lo lắng hai đứa con bị đối xử như vậy. Chúng ta lúc này mới không dám cùng huynh muội bọn họ tiếp xúc. Ngươi chớ nói hươu nói vượn vu oan nhà chúng ta.”

Hiện tại muốn vãn hồi thanh danh, cũng chỉ có bắt đầu từ Kiều gia.

Dù sao “chân tướng” và “sự thật” năm đó chính là như thế. Bà ta còn không biết, Kiều Diệp đã nói hết những chuyện năm đó cho Kiều lão thái thái và Kiều Nhị Ngưu.

Nghe được bà ta nói, Kiều Nhị Ngưu sắc mặt khó coi tới cực điểm. Hắn không nhịn được một chút bạo phát ra: “Đủ rồi, đến bây giờ các ngươi còn muốn ta cõng nồi cho tiện nhân kia. Rõ ràng là nàng ta cùng với tên dã nam nhân kia có đầu đuôi trước, thậm chí còn yêu đương tính kế ta hòa ly. Tiếp theo dội nước bẩn lên người ta xong liền chạy mất. Đừng nói là chưa từng quản qua huynh muội Tam Nha, sợ là còn cảm thấy huynh muội bọn họ là vết nhơ của nàng ta. Năm đó rõ ràng là nàng chuốc say ta, sau đó để nam nhân kia đánh nàng, tiếp theo liền chạy đi giả nhảy sông. Chẳng những vu hãm bại hoại thanh danh của ta, đem tất cả sai đều đổ lên trên người của ta. Người đàn ông kia còn cố ý đi ngang qua cứu nàng ta, khiến cho bọn họ có tiếp xúc da thịt. Như vậy nàng gả cho dã nam nhân kia, mới có lý do quang minh chính đại. Bây giờ Ôn gia các ngươi cùng tiện nữ nhân kia, nhìn thấy Tam Nha chẳng những có xưởng kiếm tiền, tướng công nàng còn bái sư phụ lợi hại. Các ngươi liền muốn dán lên chiếm tiện nghi chỗ tốt, còn tiếp tục giội nước bẩn lên ta. Cho dù hôm nay để mọi người đều biết, ta bị vợ trước đội nón xanh, ta cũng không nhịn được muốn nói chuyện này cho mọi người.” Hắn thật sự chịu đựng đủ rồi.

Kiều lão thái thái cũng lớn tiếng nói: “Tiện nhân kia mang thai con của dã nam nhân, liền cố ý gả cho con ta, còn cố ý làm sảy thai, vu khống là ta làm hại.”

Bà lại nói: “Hơn nữa trước đó nghe nói tiện nhân kia thường xuyên phái người đưa tiền và đưa đồ đến Ôn gia, ta và lão nhị đã đi qua Ôn gia, bảo bọn họ phân một chút ra cho huynh muội Tam Nha. Nhưng bọn họ chẳng những vắt chày ra nước, còn nói cho ta biết, lúc trước chính là huynh muội bọn họ hại lão nhị cùng tiện nhân kia hòa ly. Hai huynh muội bọn họ chết sống, Ôn gia bọn họ mặc kệ, tùy Kiều gia chúng ta xử trí. Nữ nhi của bọn họ, chẳng những gả cho dã nam nhân kia, còn sinh thêm một đôi nhi nữ, căn bản không cần huynh muội Tam Nha. Bảo chúng ta sau này đừng tới cửa, bọn họ sẽ không quan tâm. Bây giờ thấy có chỗ tốt lại dán lên.”

Bà khinh bỉ lại nói: “Ôn lão bà tử, xem ra Ôn gia các ngươi còn vô lại và không biết xấu hổ hơn Kiều gia chúng ta.”

Bà ghét nhất loại người như Ôn lão thái thái.

Rõ ràng là lão bà tử ở nông thôn nhưng đôi mắt lại cao đến đỉnh đầu, giả trang thành lão thái thái gia đình giàu có ở huyện thành, đây là thứ đồ chơi gì.

Sắc mặt Ôn lão thái thái lại biến đổi.

Bà ta thật không nghĩ tới, Kiều gia lại biết chân tướng năm đó.

Vội vàng thề thốt phủ nhận: “Các ngươi nói hươu nói vượn, nữ nhi của ta cùng con rể ta bây giờ trước khi thành hôn là thanh bạch. Các ngươi giội nước bẩn, cũng phải đưa ra chứng cứ. Đừng có vu oan cho chúng ta, cứ nói lung tung. Cẩn thận ta đi huyện nha cáo trạng các ngươi.”

Không có chứng cứ, ai sẽ tin Kiều gia vốn thích nói dối lại vu khống lưu manh này.

Quả nhiên, người ở đây đối với lời mẹ con Kiều Nhị Ngưu nói, chỉ là bán tín bán nghi, thật sự là nhân phẩm của Kiều gia quá kém, không có độ tín dự gì, mà đúng lúc này, Kiều Diệp mở miệng nói: “Ai nói không có chứng cứ?

“Ta chính là chứng cứ.”

Lời này khiến cho tất cả mọi người nhao nhao nhìn về phía nàng, từng người đều lộ ra ánh mắt tò mò.

Kiều Diệp cũng không khiến mọi người thất vọng, đem chuyện năm đó nàng vô tình nhìn thấy mẹ ruột và dã nam nhân. Nam nhân kia liền ném nàng xuống sông, mẹ ruột trơ mắt nhìn nàng bị nước sông cuốn đi, tất cả đều kể ra. Sau đó nàng bị thần sông thu hồn, bởi vậy không chết chỉ là bị ngốc. Mặc dù là kẻ ngu nhưng chỉ cần là chuyện đã xem qua nghe qua, nàng đều nhớ rõ. Nữ nhân kia lại liên hợp dã nam nhân như thế nào, đem lỗi lầm ném lên người Kiều Nhị Ngưu, cũng thừa cơ hòa ly. Cùng với chuyện nữ nhân kia đã sớm có đầu đuôi với nam nhân kia, mang thai không có cách nào mới tìm Kiều Nhị Ngưu làm người đổ vỏ. Đã nói rồi, cũng không có gì phải che giấu cho nữ nhân kia.

Nghe được mọi người đều trợn tròn mắt khiếp sợ không thôi, hiển nhiên không ngờ chân tướng lại là như vậy.

So với Kiều lão thái thái và Kiều Nhị Ngưu, hiển nhiên Kiều Diệp là người tự mình trải qua những chuyện kia, độ tin cậy cao hơn nhiều. Cộng thêm ấn tượng mà nàng mang đến cho người khác là rất đáng tin cậy.

Bởi vậy người vây xem ở đây, đều tin tưởng lời nàng nói, hơn nữa như vậy kỳ thật cũng có thể giải thích. Làm sao một thiếu gia nhà giàu sang ở kinh thành lại tự dưng chạy đến thôn bọn họ, lại trùng hợp gặp được mẹ của Kiều Diệp nhảy sông, còn đi xuống cứu người lên. Còn giúp mẹ của Kiều Diệp thành công hòa ly, cũng mang người đi. Thiếu gia nhà giàu, bên người còn thiếu nữ sao? Tại sao lại coi trọng một thôn phụ hòa ly như vậy? Vậy chỉ có một khả năng, bọn họ trước kia quen biết, còn có gian tình.

Kiều Diệp nói ra chân tướng, mọi người cũng từ đó cân nhắc ra không ít chi tiết.

“Ôn gia này cũng quá không biết xấu hổ. Con gái nhà mình làm ra chuyện như vậy, còn vứt bỏ một đôi con trai gái. Bây giờ nhìn cháu ngoại sống khá giả, lại bám vào. Nữ nhân Ôn gia kia cũng không biết xấu hổ, còn ác độc nhẫn tâm, nhìn gian phu giết thân nữ cũng mặc kệ. Khi còn là cô nương, đã vụng trộm cùng nam nhân có con, nữ nhân như vậy nơi nào sẽ thẹn thùng.”

Cổ đại cũng không phải hiện đại, chưa kết hôn mà sinh trước sẽ bị khinh bỉ thóa mạ, thậm chí ngâm lồng heo.

“Từng xảy ra chuyện như vậy, Ôn gia lại có mặt mũi tìm tới cửa nói nhớ con gái / cháu gái ngoại gì đó, da mặt thật dày. Ôn gia này còn không biết xấu hổ và vu khống hơn Kiều gia. Ít nhất Kiều gia người ta không biết xấu hổ quang minh chính đại, Ôn gia lại giống như chuột trong cống ngầm.”

“Ôn gia…”

Người vây xem đều nhịn không được, nhao nhao mắng Ôn gia và mẹ của Kiều Diệp kia. Thật sự là loại chuyện này, nghe thôi cũng làm cho người ta tức giận và ghê tởm.

Nụ cười của Ôn lão thái thái đã biến mất, thay vào đó là khó xử và tức giận. Bà ta thật không nghĩ tới, nha đầu chết tiệt này còn nhớ rõ chuyện trước khi ngốc, lại càng không để ý thanh danh tất cả đều nói ra. Khó trách ngay từ đầu đã không có sắc mặt tốt với bọn họ.

Kiều Diệp nhìn thấy Ôn lão thái thái giả bộ Bạch Liên Hoa. Nàng nhìn đối phương nói: “Cho nên các ngươi bây giờ biết, nguyên nhân vì sao ta đối với lời của các ngươi nói một chữ cũng không tin rồi nhỉ. Bởi vì ta tận mắt nhìn thấy được những chuyện dơ bẩn kia, cũng bị mẹ ruột suýt chút hại chết, sau đó ngốc nghếch nhiều năm như vậy. Nàng ta vẫn luôn coi huynh muội chúng ta là nỗi sỉ nhục, ước gì chúng ta nhanh đi tìm chết còn không kịp, làm sao nhớ chúng ta chứ. Ngay cả hai mươi hầu bao cũng có thể giả vờ là nhớ nhung thêu ra. Ở điểm này, ta đối với sự vô sỉ của nàng ta, cũng nhịn không được bội phục.”

Ôn lão thái thái đối với ngoại tôn nữ này, sinh ra oán khí trước nay chưa từng có. Bà ta cũng không dám tưởng tượng, sau ngày hôm nay thanh danh Ôn gia bọn họ sẽ thành dạng gì.

Đối mặt Kiều Diệp, bà ta chỉ có thể trầm mặt nói: “Không có những chuyện này. Lúc ấy ngươi mới 5: tuổi, làm sao có thể còn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra. Ngươi nhớ lầm rồi. Hoặc là bị bà nội ngươi cùng cha ngươi lừa.” Những chuyện kia, bà ta đương nhiên không thể thừa nhận.

Kiều Diệp nhíu mày: “Ngươi còn muốn biến mọi người thành kẻ ngu sao?”

Các thôn dân lập tức phụ họa: “Chúng ta không phải kẻ ngốc. Tức phụ Ngũ Lang là phúc tinh được thần sông đại nhân che chở, nàng nhớ rõ chuyện từ khi còn nhỏ như vậy, không phải rất bình thường sao?

“Trước đó tức phụ Ngũ Lang không phải còn từng kể những lời các con dâu nhà lão Kiều nói, đúng là thật sao? Vậy chứng tỏ nàng quả thật nhớ rõ chuyện xảy ra lúc vài tuổi và sau khi bị ngốc.”

“Ôn lão thái thái, ngươi cũng đừng có lại thiếp vàng lên mặt, hiện tại mọi người cũng biết con gái ngươi là mặt hàng không biết xấu hổ. Về sau cũng đừng nghĩ lại đến chiếm tiện nghi tức phụ Ngũ Lang, nàng bây giờ chính là người Lục gia.”

Đã gặp qua vô sỉ, thật đúng là chưa thấy qua người vô sỉ như Ôn gia này.

Kiều Diệp cũng nói: “Không sai, ta bây giờ là người của Lục gia, không có quan hệ gì với Ôn gia cùng với nữ nhân kia. Ngay cả Kiều gia ta cũng đoạn tuyệt quan hệ, cùng nữ nhân họ Ôn hại tính mệnh ta kia, về sau càng không có bất cứ quan hệ nào. Nàng ta nhìn gian phu đem ta vứt xuống sông, cũng ngầm đồng ý chuyện đối phương giết ta. Cũng vứt bỏ huynh muội chúng ta đi theo dã nam nhân rời đi. Mười năm qua chưa bao giờ quản qua chúng ta. Thậm chí còn để người nhà họ Ôn các ngươi châm ngòi ám chỉ người Kiều gia hại huynh muội chúng ta. Bởi vậy ta bị Kiều Hữu Phúc hại phải rớt xuống sông, ca ca ta bị người Kiều gia đẩy ra đi phục binh dịch. Cho nên từ lâu huynh muội chúng ta đã xem như mẹ ruột đã chết rồi.”

Nàng quyết tuyệt nhìn Ôn lão thái thái nói: “Sau này người nhà họ Ôn các ngươi và nữ nhân kia đừng hòng chiếm chút lợi ích từ chỗ huynh muội chúng ta. Chúng ta và nàng ta, cùng với các ngươi cũng không phải là thân nhân gì, mà là có mối thù hại mạng.”

Nếu đã nói rõ ra, nàng cũng không sợ nữ nhân kia và dã nam nhân biết. Dù sao nếu nàng không chữa trị quan hệ, hơn nữa ngoan ngoãn nghe lời bọn hắn, hai người kia cũng sẽ không bỏ qua cho huynh muội bọn họ. Cho nên dứt khoát triệt để vạch mặt đi.