Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 225: Hôm nay các ngươi tới vì chuyện gì vậy?




Kiều Diệp vừa ra đã thấy bà ngoại lộ ra bộ dáng lão Bạch Liên này, rất khó chịu. Nàng đầu tiên là bình tĩnh nhìn Ôn lão thái thái, như là đang xác nhận cái gì. Trên thực tế là cố ý kéo dài thời gian.

Nhìn một hồi lâu cũng không nói gì. Khiến Ôn lão thái thái không thể không chủ động lần nữa. Bà ta nói với Kiều Diệp với vẻ mặt từ ái: “Tam nha đầu, ta là bà ngoại của ngươi.”

Kiều Diệp trầm mặc nửa ngày. Lúc này mới mặt không chút thay đổi nhìn Ôn lão thái thái: “Lão thái thái từ đâu tới, làm sao tùy tiện chạy đến nhà người khác bấu víu quan hệ. Ta cũng không nhớ rõ ngươi.”

Ôn lão thái thái cho rằng chỉ cần bà ta tỏ ra nhớ nhung và để ý, cháu ngoại sẽ vô cùng vui vẻ đón bọn họ vào. Dù sao nào có nhi nữ không thèm để ý mẹ ruột, mà bà ta là mẹ của mẹ Kiều Diệp.

Sắc mặt nàng cứng đờ một chút: “Tam nha đầu, ta là bà ngoại của ngươi mà!”

Vẫn mang theo nụ cười hòa ái: “Trước đó ngươi còn chưa khôi phục bình thường, có thể không nhớ rõ ta.”

Kiều Diệp cười nhạo: “Tuy rằng trước kia ta là kẻ ngốc nhưng ta có thể nhớ hết mọi thứ. Từ khi ta ngu ngốc đến bây giờ, cũng chưa từng thấy ngươi cùng với bất luận kẻ nào trong nhà các ngươi xuất hiện.”

Nàng nói trắng ra lại châm chọc: “Trước kia ta ngốc, sống lại không tốt, các ngươi chẳng những không có ai giúp đỡ ta một chút nào, còn xúi giục người Kiều gia ngược đãi ta. Bây giờ ta khôi phục bình thường, ngày tháng càng ngày càng tốt hơn, các ngươi liền xuất hiện nhận thân. Các ngươi cảm thấy ta vẫn là kẻ ngốc trước kia à?”

Nàng hỏi: “Nói thẳng đi, hôm nay các ngươi đến vì cái gì? Hướng về phía xưởng kinh doanh càng ngày càng tốt của, các ngươi cũng muốn kiếm một chén canh. Hay là hướng về phía tướng công ta bái sư Tần đại nho, muốn hắn dẫn tiến các loại. Hoặc là, hai thứ này các ngươi đều muốn?”

Lời này khiến mấy người Ôn lão thái thái sắc mặt biến đổi.

Hiển nhiên không nghĩ tới Kiều Diệp sẽ nói trắng ra như vậy, ở trước mặt mọi người chỉ ra tâm tư của bọn họ.

Bọn họ trước đó nghe nói Tam Nha gả cho Ngũ Lang Lục gia, sau khi rơi xuống sông liền không ngốc nữa, còn được thần sông che chở. Bọn họ cũng không tin tưởng, ngược lại còn có chút tiếc nuối, sao lại không trực tiếp chết đuối luôn đi. Nhưng sau đó lại liên tục không ngừng có tin tức truyền ra trong thôn bọn họ. Ví dụ như Kiều Tam Nha làm nhang muỗi và nến bán được bao nhiêu tiền, Lục gia dựa vào nàng làm giàu thế nào.

Bởi vì hàng năm mẹ của Kiều Diệp đều đưa tiền, tặng đồ, Ôn gia cũng không thiếu tiền, cũng không cảm thấy một cái xưởng nhỏ thật có thể kiếm được bao nhiêu, nên vẫn luôn không để ở trong lòng. Nhưng trước đây không lâu, Kiều Tam Nha lại mở một cái xưởng, còn để gia công bên ngoài.

Người trong thôn bọn họ đều sẽ chạy đi nhận làm gia công, từng người đều tán dương Kiều Tam Nha lợi hại, còn có người chạy đến nhà bọn họ thăm dò, nói Kiều Tam Nha là cháu gái ngoại của bà ta, có thể hỗ trợ để cho người của thôn bọn họ thả nhiều công việc gia công hay không. Bọn họ lúc đó mới có cảm giác, Kiều Tam Nha thật sự không giống với lúc trước. Điều khiến bọn họ càng bất ngờ hơn là, trượng phu của Kiều Tam Nha bị mẹ kế đuổi về thôn, thế mà lại bái một đại nho làm sư phụ.

Như vậy cũng đại biểu Lục Ngũ Lang chẳng những sẽ tiếp tục tham gia khoa cử khảo thí, còn có thể một mực thi lên. Nếu như thi đậu, vậy không phải sẽ đi kinh thành sao?

Ôn lão thái thái cảm thấy chuyện như vậy, như thế nào cũng sẽ chọc giận nữ nhi. Vì vậy trước đây không lâu tìm được người của nữ nhi lưu lại ở huyện thành, đưa đi một phong thư. Hôm qua nữ nhi từ kinh thành phái người tới nhà bọn họ. Người nọ chuyển đạt ý tứ của nữ nhi, để cho bọn họ tìm cơ hội đi chữa trị quan hệ với Kiều Tam Nha.

Con gái tương đối có hứng thú với xưởng nhang muỗi của Kiều Tam Nha. Nói là trước đó ở kinh thành lưu hành tặng một loại lễ vật là nhang muỗi, cũng có người cầm nhang muỗi đi kinh thành bán. Nữ nhi đều sẽ mua dùng, quả thật tốt.

Thứ này trước kia không có, người thượng tầng cũng dùng. Cho nên nếu có thể lấy được công thức làm nhang muỗi, con gái tự mình mở một cái xưởng, địa vị ở nhà chồng khẳng định sẽ càng ổn. Dù sao ai lại ghét bỏ nhiều tiền chứ.

Công thức làm nhang muỗi tới tay, nữ nhi hàng năm đều có thể để cho người ta làm tinh xảo hơn để tặng người, củng cố nhân tình lui tới, còn tương đối có mặt mũi. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm vẫn là chuyện Lục Ngũ Lang bái sư. Nghe người mà con gái phái tới nói, bọn họ mới biết được lão sư Lục Thiều bái kia trâu bò cỡ nào. Chẳng những là Đế sư, học sinh còn trải rộng cả nước, thậm chí còn có mấy tên đại quan.

Học sinh dạy ra, chẳng những tất cả đều thi đậu tiến sĩ, còn có mấy người đều thi vào mười vị trí đầu. Cho nên con cháu nhà quyền quý kinh thành, không ít đều muốn bái Tần đại nho làm sư phụ nhưng đều không được.

Con trai của con gái bà ta cùng con rể sau này sinh, cũng đã gần mười tuổi, là hạt giống tốt đọc sách. Muốn bái Tần đại nho làm sư phụ, chỉ là mãi vẫn không tìm được cơ hội. Mà Lục Ngũ Lang là học sinh Tần đại nho, về sau có thể hỗ trợ dẫn tiến, thậm chí còn cầu tình. Cho nên nữ nhi bảo bọn họ trước chữa trị quan hệ với Kiều Tam Nha, trước đừng nhắc đến chuyện nhang muỗi cùng Tần đại nho.

Tạo quan hệ tốt, sau đó kể ra nỗi khổ tâm những năm gần đây. Chờ tình cảm lót đường không sai biệt lắm, Kiều Tam Nha cùng ngoại gia chân chính thân cận, lại từng bước một viết công thức, cùng với chuyện giới thiệu chuyện Tần đại nho.

Bà ta cũng có mấy đứa cháu trai đang đọc sách thi khoa cử. Cho nên cũng mong chờ việc này, bởi vậy hôm nay liền không kịp chờ đợi mà tìm ngoại tôn nữ.

Ôn lão thái thái trước đó đã chuẩn bị tâm lý Kiều Tam Nha có thể sẽ trách bọn họ những năm này không chăm sóc nàng. Nhưng bọn họ đã nghĩ kỹ lí do thoái thác, còn thuận thế có thể bán một đợt khổ tâm, lại thật không nghĩ rằng, nha đầu chết tiệt này sẽ chỉ ra mục đích của bọn họ.

Ôn lão thái thái rất nhanh khôi phục thần sắc, bà ta một mặt bất đắc dĩ: “Tam nha đầu, chúng ta đến thăm ngươi, nào có mục đích gì, ngươi hiểu lầm rồi. Trước đó không phải chúng ta mặc kệ ngươi, mà là Kiều gia không cho phép chúng ta nhúng tay. Mẹ con những năm gần đây vẫn luôn nghĩ đến huynh muội các con, cũng để cho chúng ta chiếu cố huynh muội các con nhiều hơn. Nhưng mỗi lần chúng ta muốn đi Kiều gia, đều bị bà nội con bọn họ ngăn cản. Muốn đưa tiền và đồ cho huynh muội các con, cũng bị bọn họ từ chối ngăn cản. Bởi vì chuyện mẹ con hòa ly, bà nội con và cha con còn từng cảnh cáo nhà chúng ta, không cho phép tiếp xúc huynh muội các con. Nếu không sẽ bán các ngươi. Dù sao huynh muội các con là người Kiều gia, bà nội con cùng cha con thật muốn bán các con, ai cũng không ngăn cản được.”

Vành mắt bà ta càng đỏ, còn lấy khăn ra lau nước mắt vốn không tồn tại ở khóe mắt.

“Cũng bởi vậy mà bọn ta không dám đến nữa, sợ các con thật sự bị bán đi. Hiện tại cũng là nghe nói, ngươi cùng Kiều gia chặt đứt quan hệ, nhà bọn họ cũng không cách nào xuống tay với con. Ta và cậu cả con mới muốn tới thăm con. Mẹ con còn muốn huynh muội các con lợi hại hơn cả. Mười mấy năm qua, nàng hàng năm đều sẽ thêu hầu bao cho huynh muội các con, để an ủi tưởng niệm của nàng. Chỉ là người Kiều gia không cho các con”

Để chứng minh những gì mình nói nói là sự thật. Bà ta cầm một bao từ trong tay con trai mở ra, bên trong có hai mươi hầu bao. Trên mỗi hà bao đều thêu Kiều Diệp và tên của anh trai nàng.

Đây là người của nữ nhi cùng đưa tới. Không thể không nói, vẫn là nữ nhi nghĩ chu đáo. Biểu hiện một tình cảm nhớ nhung con gái, bị ác nhân ngăn cản, lại không cách nào gặp nhau trong hầu bao này. Đồ vật không quý trọng nhưng lại có tình thương của mẹ nồng đậm.

Bà ta cũng không tin Kiều Tam Nha không động dung và cảm động.

Lúc này có rất nhiều thôn dân và người bên ngoài tới vây xem. Ngay từ đầu nghe được lời của Kiều Diệp, bọn họ cũng đều cảm thấy những người ngoại gia của nàng đột nhiên nịnh nọt, nhất định là muốn chiếm chỗ tốt nhưng bây giờ nhìn thấy hầu bao trong bao quần áo, lại có chút dao động. Xem ra mẹ ruột của Kiều tiểu nương tử, cũng có nỗi khổ tâm không nói được. Nghe nói đã từng bị trượng phu đánh cho bị ép phải hòa ly.

Kiều Diệp phát hiện thủ đoạn tâm cơ của mẹ con Ôn gia không phải sâu bình thường. Khó trách nhà lão Kiều bị chơi, còn phải gánh tiếng xấu. Nàng quét mắt nhìn hầu bao trong bao quần áo, phương diện chi tiết đều làm. Ví dụ như hầu bao nhìn màu sắc cũ mới đều không giống nhau, có cái xác thực giống như là đã nhiều năm rồi

Nàng ta đầy mắt châm chọc: “Hầu bao này là nương của ta sai người mới may đưa tới nhỉ.”

Ôn lão thái thái ngẩn người, hiển nhiên thái độ của Kiều Diệp lại ngoài dự liệu của bà ta.

Bà ta lộ ra vẻ mặt chua chát đau khổ: “Ta biết trong lòng con có oán, cái này rất bình thường, chúng ta và mẹ con đều sẽ không trách con. Túi tiền này thật sự là mẹ con hàng năm thêu.”

Bà ta cầm lấy một cái nhìn rất cổ xưa: “Con xem, đây chính là chín năm trước thêu đấy. Nếu như mới thêu, vải vóc sẽ còn mới.”

Một bộ dáng vẻ ta biết ngươi ủy khuất có oán hận nhưng chúng ta không trách ngươi.