Hai người đi vào viện mà Vệ Phong Hoa mua. Kiều Diệp phát hiện bên trong đã rực rỡ hẳn lên. Chẳng những tu sửa rất tốt, còn đều bày ra đồ dùng xa hoa mới tinh. Quả thật có thể trực tiếp chuyển vào ở, rất hiệu suất.
Nàng hỏi: “Phu nhân định ở lại đây bao lâu?”
Vệ Phong Hoa trả lời: “Trước tiên ở lại xem thử. Có thể mười ngày nửa tháng, cũng có thể dài hơn cũng không chừng. Còn nữa, ngươi không cần gọi ta là phu nhân, cảm giác rất lạ lẫm.”
Kiều Diệp cười hỏi: “Vậy xưng hô ngươi là gì? Vệ tỷ tỷ?”
Vệ Phong Hoa nghe nói như thế, cười đến run rẩy hết cả người: “Tiểu Diệp tử, ngươi cũng quá biết nói chuyện đi.”
Nàng ấy cười hỏi: “Ta nhìn qua giống tỷ tỷ?”
Kiều Diệp chân thành gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đi cùng nhau, người khác nhìn cũng sẽ cảm thấy ngươi chỉ lớn hơn ta vài tuổi.”
Nàng không phải dỗ dành Vệ Phong Hoa, mà là đối phương nhìn thật sự trẻ trung xinh đẹp. Ăn mặc như vậy một phen, không giống như là hơn ba mươi tuổi, ngược lại giống như là chỉ có hai mươi tuổi.
Vệ Phong Hoa vui vẻ cười nói: “Lời này ta thích nghe. Nếu không phải sợ hai đứa con trai của ta dậm chân, ta đã nhận ngươi làm muội muội rồi. Bọn họ còn lớn hơn ngươi một tuổi đấy.”
Kiều Diệp rất tò mò về Tam công tử kia, nàng vui đùa nói: “Đột nhiên có thêm một dì nuôi nhỏ, vậy quả thật có thể sẽ dậm chân.”
Vệ Phong Hoa nghĩ tới hình ảnh kia, cảm thấy rất thú vị nhưng tuổi tác của nàng ấy và Kiều Diệp chênh lệch, nhận làm tỷ muội quả thật không quá thích hợp. Bối phận cũng có chút loạn, cũng không thể để nàng ấy gọi mẹ Kiều Diệp hiện tại là dì được.
Nàng ấy có chút tiếc nuối không có cách nào nhìn thấy hình ảnh hai đứa con trai dậm chân.
Suy nghĩ một chút nói: “Hay là ta nhận ngươi làm con gái nuôi đi. Ta thật sự rất thích ngươi. Trước kia ta vẫn luôn muốn sinh một nữ nhi, đáng tiếc thân thể vẫn luôn không hoài thai được. Sau này cho dù thân thể khôi phục, ta cũng sẽ không sinh nữa. Cho nên ta cảm thấy chúng ta rất có duyên phận mẹ con.”
Nữ nhi của nhị phòng nhìn rất linh lung đáng yêu nhưng nàng dù thế nào cũng không thích, bởi vậy rất lãnh đạm. Mà nàng càng nhìn Kiều Diệp, càng cảm thấy rất phù hợp với tưởng tượng của nàng đối với nữ nhi. Nàng còn muốn báo ân cứu mạng cho Kiều Diệp. Dùng tiền tài hoặc dùng quyền thế giúp đỡ gì đó để báo ân, lại cảm thấy đối phương cũng không cần.
Nàng rất thích Kiều Diệp, cũng có loại cảm giác hận gặp nhau muộn, còn muốn che chở đối phương, vì vậy liền có quyết định nhận nữ nhi.
Kiều Diệp ngẩn người, hiển nhiên rất bất ngờ: “Ngươi nghiêm túc?”
Vệ Phong Hoa gật đầu: “Đương nhiên là nghiêm túc.”
Còn không đợi Kiều Diệp trả lời, nàng lại nói: “Cứ quyết định như vậy đi?”
Kiều Diệp cũng không phải người có thích khách sáo Nàng rất thích tính tình và tác phong làm việc của Vệ Phong Hoa. Nếu đối phương đã không để ý đến thân phận của nàng, nàng có cái gì để cự tuyệt.
Nàng gật đầu: “Được rồi, vậy sau này ta gọi người là mẹ nuôi?”
Vệ Phong Hoa cười ôm vai cô: “Đương nhiên, trước kia mẹ ruột ngươi không thương ngươi, về sau mẹ nuôi sẽ thương ngươi. Hơn nữa ngươi chẳng những thêm một mẹ nuôi, còn có hai anh nuôi. Nếu ai ức hiếp ngươi, thì thả hai ca ca của ngươi ra.”
Kiều Diệp dở khóc dở cười: “Thật là tốt!”
Nhận mẹ nuôi không chỉ là nói, còn cần kính trà hành lễ. Thế là Kiều Diệp dẫn theo mẹ nuôi mới ra lò về Lục gia, giới thiệu nàng cho người Lục gia biết.
Mấy người từ Lục lão thái thái đến mấy phòng Lục gia thiếu chút nữa bị dọa choáng váng. Thật sự không ngờ, tức phụ Ngũ Lang lại nhận Hầu phu nhân làm mẹ nuôi. Nghe ý tứ vị phu nhân này, lại còn là biểu muội của Hoàng đế.
Trời ạ, người như vậy, trước kia đừng nói là nhận người thân, bọn họ chính là cả đời sợ là cũng khó gặp được một lần. Cho dù Vệ Phong Hoa thu liễm khí thế, người Lục gia trong nhiệt tình cũng không nhịn được mang theo câu thúc cùng cẩn thận.
Chờ Lục Thiều trở về, hắn cũng gặp Vệ Phong Hoa. Sau khi biết chuyện nhận thân, hắn cũng rất bất ngờ. Không ngờ vị Hầu phu nhân này thích tiểu tức phụ như vậy, càng không thèm để ý thân phận giai cấp, trực tiếp nhận quan hệ thông gia.
Có loại tác phong làm việc nói gió là gió, nói mưa là mưa. Điểm này có chút giống với Tam công tử, không hổ là mẹ con.
Sau này có thể có thêm mấy người yêu thương tiểu nương tử, hắn dĩ nhiên là vui lòng.
Vệ Phong Hoa nhìn Lục Thiều, cũng tương đối hài lòng với con rể. Vô luận là dung mạo khí chất, hay là lời nói cử chỉ đều không giống như là thiếu niên hàn môn. Nếu không biết, gặp mặt lần đầu sợ là đều sẽ cho rằng hắn là quý công tử của đại thế gia nào đó. Tuy rằng còn trẻ nhưng lại trầm ổn nội liễm, còn khiến người ta có chút nhìn không thấu. Khó trách Tần lão nhân sẽ thu hắn làm đồ đệ. Đương nhiên, Tiểu Diệp Tử nhà nàng dung mạo khí chất cũng không kém. Hai người ngược lại trai tài gái sắc rất xứng đôi.
Tiếp đó Kiều Diệp và Lục Thiều được người Lục gia chứng kiến.
Kính trà nhận thân với Vệ Phong Hoa, cũng đều đổi giọng gọi nàng là mẹ nuôi.
Sau khi lễ thành, thái độ và ánh mắt của Vệ Xuân và Vệ Hạ nhìn Kiều Diệp có thêm sự yêu mến và cung kính. Chủ tử tán thành làm con gái, về sau cũng coi như là nửa chủ tử của bọn họ. Đặc biệt là tiểu nương tử này, còn là ân nhân cứu mạng của chủ tử. Cùng chủ tử lui tới, càng không nịnh nọt hoặc là đón ý hùa theo, ngược lại giống như là bằng hữu ở chung rất tự nhiên, khiến bọn họ không khỏi xem trọng mấy phần. Đồng thời cảm giác rất khó mà không thích nàng.
Sau khi nhận thân, sáng sớm hôm sau Vệ Phong Hoa liền đi dạo đến nhà xưởng tìm Kiều Diệp. Các thôn dân thế mới biết, thì ra vị phu nhân ăn mặc bất phàm này, lại là mẹ nuôi của tức phụ Ngũ Lang. Nhưng Kiều Diệp đã tận lực che giấu thân phận của Vệ Phong Hoa với các thôn dân, còn dặn dò người Lục gia không thể tiết lộ ra ngoài. Chỉ nói nàng ấy bình thường ở tại phủ thành, gần đây là tới ở tạm. Tất cả mọi người nhao nhao cảm thán, tức phụ Ngũ Lang thật lợi hại. Nhưng lại sinh ra một loại cảm giác, theo lý thường phải là như thế, giống như Kiều Diệp vô luận làm cái gì, chỉ cần dính đến phương diện lợi hại, đều rất bình thường.
Kiều Diệp cũng không biết, trong mắt và trong lòng các thôn dân, nàng đã rất cao cao tại thượng rồi.
Nàng dẫn theo Vệ Phong Hoa đến phố ăn vặt đối diện, ăn bữa sáng. Vệ Phong Hoa cũng không ghét bỏ, ngồi trên cái bàn đơn sơ ngoài trời với Kiều Diệp, ăn rất vui vẻ.
Tiếp theo Kiều Diệp lại dẫn nàng đi dạo một vòng trên núi. Vệ Phong Hoa nhất thời ngứa nghề, còn bảo ám vệ cầm cung tiễn cho nàng, săn mấy con thỏ và gà rừng nói là buổi trưa ăn. Cũng bởi vậy, giữa trưa nàng ăn gà hầm và thỏ kho Kiều Diệp tự làm.
Khó được ăn no, nàng còn nhịn không được cảm thán, vì miếng ăn này, cũng không muốn hồi kinh.
Cơm nước xong, Vệ Phong Hoa và Kiều Diệp đi tới phân xưởng, cũng đi theo phụ nhân và các cô nương khác, cùng nhau học Kiều Diệp dan dây. Học còn có tư có vị. Đan xong một cái dây đeo tay chẳng ra cái gì cả, còn không kịp chờ đợi mà đeo ở trên cổ tay, còn nói phải đan thêm mấy dây, tặng cha, cô cô, tỷ tỷ, hai nhi tử cùng Kiều Diệp.
Về phần trượng phu, có bao xa thì cút bao xa, không có phần của hắn. Nhìn mẹ nuôi cao hứng, Kiều Diệp cũng tùy nàng ấy.
Hôm nay Vệ Phong Hoa thay đổi một bộ trang phục nhìn qua không quý khí, trang điểm tương đối bình dân càng tận lực thu liễm khí chất, mặc dù mang theo loại cảm giác xa cách nhưng lại không cao ngạo lạnh lùng, lại cùng mọi người ngồi học đan dây đeo tay, thỉnh thoảng còn hỏi người bên cạnh, nhìn qua cũng không khó ở chung. Cũng khiến cho phụ nhân và các cô nương trong thôn không còn câu thúc như vậy nữa. Người gan lớn phóng khoáng còn thỉnh thoảng sẽ chủ động nói với nàng ấy mấy câu.
Buổi chiều, Kiều Diệp vừa mới làm xong một cái dây đeo tay rất hài lòng, lại ngụ ý bình an, chuẩn bị buổi tối đưa cho tiểu tướng công. Lục Đại Lang đột nhiên đi đến.
Hắn nhìn Kiều Diệp nói: “Tức phụ Ngũ Lang, bên ngoài có mấy người tới, tự xưng là bà ngoại cùng cữu cữu, cữu mẫu của ngươi muốn gặp ngươi.”
Kiều Diệp rất là bất ngờ, không ngờ nàng còn chưa chủ động xuất kích, đối phương đã tới cửa trước.
Nụ cười trên mặt nàng nhạt đi: “Bà ngoại, cữu cữu? Ta cũng không muốn thừa nhận.”
Nàng đứng dậy nói: “Nhưng vẫn nên đi xem thử, bọn họ có chủ ý gì.”
Vệ Phong Hoa biết thân thế của Kiều Diệp, rất không thích nhà ngoại Kiều Diệp chưa từng chăm lo con gái nuôi của minhw
Nàng ấy đứng lên theo: “Ta đi cùng ngươi.”
Nàng ấy phải che chở một chút, không thể để cho nữ nhi bị bắt nạt.
Kiều Diệp gật đầu: “Được!”
Ra khỏi nhà xưởng, Kiều Diệp thấy cách đó không xa có một vị đang đứng, đầu đội kim thoa, ăn mặc giống như là lão thái thái người huyện thành. Bên phải có một phụ nhân trung niên ăn mặc cũng không giống người trong thôn, đỡ cánh tay lão phụ.
Một nam tử trung niên đeo ngọc quan ngọc bội, đứng ở bên trái lão phụ nhân.
Phía sau ba người còn có hai nam tử trẻ tuổi đi theo.
Từ sau khi mẹ hòa ly, Kiều Diệp chưa từng gặp lại những người ngoại gia này.
Bà lão vừa nhìn thấy Kiều Diệp đi ra, vành mắt không khỏi đỏ lên. Giọng nói càng mang theo vài phần nghẹn ngào run rẩy. Bà ta nhìn Kiều Diệp, rất giàu cảm tình hô: “Tam nha đầu, bà ngoại tới thăm ngươi.”
Dáng vẻ này, giống như là đoàn tụ với người thân rất thương yêu đã thất lạc nhiều năm.