Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 220: Quả nhiên, không có chuyện gì là nàng không làm được




Cho dù người đi buôn không chủ động hỏi thăm, kỳ thật Kiều Diệp cũng chuẩn bị tìm mấy người quen tâm sự.

Kiều Diệp cười nói: “Nến Mai Lan Trúc Cúc bây giờ còn chưa thể làm được số lượng lớn. Cho nên còn không bán được. Bất quá qua hai ba tháng nữa, hẳn là có khả năng bán sỉ.”

Trước đó dầu dê không đủ, căn bản không cách nào làm số lượng lớn nhưng đám người Tiêu Thất đáp ứng hỗ trợ, phái người đi nơi khác vận chuyển nhiều mỡ dê đến.

Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, dầu dê sau khi rán thành dầu cũng sẽ không thay đổi vị. Cho nên nến của mai lan trúc cúc, cũng có thể bán với số lượng lớn.

Vốn dĩ nghe được lời nói trước đó của nàng, mọi người đều không nhịn được thất vọng nhưng nghe đến câu sau, ánh mắt nhao nhao sáng lên.

“Vậy thì thật sự là quá tốt. Nếu như nến của mai lan trúc cúc có thể bán được, ta nhất định sẽ tới lấy.”

“ Đúng, bỏ lỡ cái gì, cũng không thể bỏ qua loại cây nến này.”

Lại có người thở dài: “Chỉ tiếc hai tháng này việc làm ăn của nhang muỗi và nến đều không làm được, lại phải đi khắp nơi tìm hàng.”

Những người khác cũng tương đối đồng ý, bình thường bọn họ đi buôn đều là chạy khắp nơi tìm hàng. Nếu có thể giống như nhang muỗi, cố định cầm sau đó đi nơi khác bán, liền tương đối bớt việc, bán được tiền.

Kiều Diệp cười nói: “Không bán được nhang muỗi và nến nhưng các ngươi có thể bán đồ gia dụng bằng gỗ.”

Có người nghe cũng không có bao nhiêu hứng thú: “Cây trúc làm đồ vật quá bình thường, không ít người còn biết đan, người ta không thích mua đâu.”

“ Dùng trúc làm bàn ghế gì đó, thời gian dài còn có thể mốc meo. “

“Đúng vậy, hơn nữa dùng trúc làm thành đồ gia dụng, như vậy chiếm diện tích, chúng ta coi như mang đi nơi khác bán, cũng không tiện.”

Những người khác cũng lắc đầu: “Một xe có thể kéo bao nhiêu chứ? Kéo đi nơi khác bán, không chừng còn chưa đủ tiêu phí trên đường.”

Kiều Diệp đã sớm nghĩ tới bọn họ sẽ nói như vậy.

Nàng nói: “Các ngươi nói những thứ này, xưởng chúng ta đương nhiên đều cân nhắc tiến vào. Nhà xưởng nhà ta đều dùng nước thuốc đặc thù ngâm qua, chỉ cần không tận lực ngâm nước, sẽ không mốc meo, không có mùi. Cái này chúng ta có thể cam đoan. Nếu như không phải tự mình cố ý làm hư, cố ý ngâm nước, trong vòng năm năm sinh nấm mốc, đều có thể cầm về xưởng đổi.”

Người đi thương nghe được lời của nàng, nhao nhao kinh ngạc không thôi: “Cái gì? Thế mà lại không bị nổi mốc. A, còn có thể đổi lại?”

Đây là lần đầu tiên nghe nói thứ bán đi xuất hiện vấn đề, còn có thể đổi. Điều này khiến người ta động lòng.

Bọn họ lấy ra bán trao tay, cũng có thể nói cho người ta như vậy. Nếu xảy ra vấn đề, bọn họ sẽ được nhà xưởng của Lục gia hỗ trợ thay đổi. Nơi bọn họ nhận hàng, đại đa số thời điểm không quá cố định nhưng nơi bán hàng cơ bản chính là mấy chỗ đó. Dù sao người mua đồ đều biết bọn họ, hẳn là sẽ tin tưởng.

Mặc dù nghe không tệ nhưng vẫn có người lắc đầu: “Cho dù như vậy, chúng ta cũng không cầm được bao nhiêu, quá chiếm diện tích. Kiếm lời như vậy cũng không có bao nhiêu.”

Một chiếc xe ngựa và xe bò, để ngăn tủ cũng không để được mấy cái.

Những người khác cũng gật đầu: “Đúng vậy, lấy hàng bán không có lời.”

Kiều Diệp cười nói: “Tủ nhà chúng ta cũng không chiếm chỗ, bởi vì có thể gấp lại. Các ngươi có thể cùng ta đi tới xưởng nhìn xem, rồi quyết định có mua sỉ đi bán lại hay không.”

Đương nhiên nàng cũng cân nhắc vấn đề vận chuyển nhanh gọn và chi phí. Cho nên liền đem gia dụng trúc làm có thể gấp lại và có thể tự mình lắp ráp.

Ở hiện đại mua không ít ngăn tủ gia dụng ở trên mạng, đều là sau khi đưa đến tự lắp ráp. Thả một bản vẽ và công cụ vào là được. Cho nên nàng cũng khơi gợi chuyện này.

Phương án lắp ráp và nối các phần là tiểu tướng công dựa theo nàng nói mà thiết kế. Một chút cũng không phiền toái, so với hiện đại càng dùng không ít khấu pháp (phương pháp nối ghép các phần gỗ với nhau) mà nàng chưa thấy qua, càng dễ dàng lắp đặt sử dụng.

Kiều Diệp khiến những người này chấn động.

Gấp lại và có thể tháo ra, đừng nói là chưa từng thấy, bọn họ cũng chưa từng nghe qua, vì vậy nhao nhao hứng thú, tò mò nói: “Được, Kiều tiểu nương tử ngươi dẫn chúng ta đi xem một chút đi.”

Kiều Diệp liền dẫn bọn họ đi nhà xưởng gia dụng.

Lúc này Lục lão đại đang dẫn người làm đồ gia dụng bằng trúc, trong sân chất đống không ít.

Nhìn thấy Kiều Diệp mang theo nhiều người như vậy tiến vào, hắn lập tức đứng dậy.

Kiều Diệp mở miệng trước: “Đại bá, đem những cái hộp đồ dùng, có thể gấp và tháo lắp lúc trước của các ngươi đều chuyển ra ngoài, khiến cho những khách nhân này nhìn xem.”

Lục lão đại vui mừng: “Được rồi, ta sẽ dẫn người đi dọn ra.”

Hơn một tháng này, bọn họ làm rất nhiều tích trữ nhưng tức phụ Ngũ Lang cũng không cho bán, làm cho bọn họ đều có chút phát sầu.

Rất nhanh, Lục lão đại liền mang theo người chuyển ra không ít đồ vật. Đập vào mắt trước hết là một ít hình vuông cùng hình tròn cùng giỏ trúc. Hình dạng không giống với giỏ trúc mà bọn họ đã từng thấy, hơn nữa bên trong đều phủ một lớp vải bông nát, nhìn rất đẹp mắt.

Những giỏ trúc này có lớn có nhỏ, Kiều Diệp xếp chúng nó lại với nhau.

“Những giỏ trúc này, là dùng để đựng đồ vật, cũng có thể làm bài trí. Kích thước khác nhau có thể chồng lên nhau rất nhiều, buộc trên xe ngựa và xe bò, sẽ không chiếm quá nhiều diện tích. Cũng là dùng dược thủy ngâm qua, sẽ không bị mốc.”

Không ít người tiến lại gần xem: “Cái này nhìn không tệ, sẽ không mốc meo, đựng đồ còn dễ nhìn.”

Tiếp theo Kiều Diệp lại mở ra mấy cái giá đỡ trúc, giá áo, tủ giày, bàn ghế vân vân.

“Những thứ này có thể gấp lại, lúc cần dùng mở ra, lúc không cần gấp lại để đó là được. Thả trên xe ngựa có thể gấp lại buộc chặt với nhau, cũng không chiếm chỗ.”

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy loại ngăn tủ gấp này, đều tò mò nhìn, còn không nhịn được mà thử một chút: “Cái đồ chơi này thật thuận tiện, lúc dùng gấp lại, không dùng liền thu. Đúng vậy, chúng ta vận chuyển cũng thuận tiện không chiếm chỗ. Loại bàn ghế gấp này, rất thích hợp cho gia đình nhỏ dùng.”

Lúc này mọi người thay đổi vẻ không hứng thú trước đó, chủ động hỏi: “Còn có cái khác không?”

Kiều Diệp cười nói: “Đương nhiên là có rồi.”

Chỉ chỉ trên mặt đất: “Những ngăn tủ này, chúng ta đều sẽ phối một bản vẽ chứa như thế nào. Còn có thể phối một bộ công cụ dùng đến. Khách nhân mua về, chiếu theo bản vẽ là có thể tự mình ráp. Về sau nếu muốn dọn nhà hoặc là cất đi, mở ra cất đi là được, khi dùng lại lắp ráp một lần nữa.”

Sau đó nói với Lục lão đại: “Đại bá, ngươi lắp đặt mấy tủ quần áo, tủ trà, tủ sách cho mọi người xem.”

Lục lão đại gật đầu: “Được! Mọi người qua đây xem ta lắp ráp, ta nói với các ngươi lắp ráp như thế nào.”

Hắn không có để cho người hỗ trợ, chính mình liền bắt đầu lắp ráp, vừa ráp còn vừa nói.

Bởi vì hắn tương đối thuần thục. Cho nên ráp rất nhanh. Thời gian một chén trà nhỏ, tủ quần áo bằng trúc đã được bày ra trước mặt mọi người.

Người đi buôn từng người đều đi lên thử, đừng nói còn rất ổn, hơn nữa loại tủ quần áo này, còn phân ra chỗ có thể treo quần áo và gấp quần áo, là cái bọn họ chưa từng thấy qua. Có người nhịn không được, đưa tay thử một chút. Bởi vì chưa quen thuộc, cộng thêm phải nghiên cứu bản vẽ để lắp rap, hao tốn thời gian gấp mấy lần Lục lão đại nhưng đều đã thành công, cũng đại biểu cho bọn họ có thể vận chuyển ra ngoài với số lượng lớn, sau khi đến nơi khác thì tự mình bán đi, hoặc là để cho khách hàng tự mình mua về. Như vậy cũng quá thuận tiện.

Có người lập tức nổi lên tâm tư hỏi: “Kiều tiểu nương tử, giá bán sỉ và giá bán lẻ của những tủ gấp này là bao nhiêu?”

Kiều Diệp lấy ra một chồng đơn báo giá đã sớm viết xong, gửi cho mọi người.

“Bán từng cái và bán sỉ đều viết trên giấy này, các ngươi tự xem đi.”

Mọi người nhận lấy tờ giấy, nhìn kỹ một lần. Phát hiện gia dụng bằng tre trúc rẻ hơn gỗ rất nhiều, con mắt của cả đám đều sáng lên. Tủ mới lạ như vậy, bên ngoài còn có thể nhìn thấy rất đẹp, lại không bị mốc, giá cả còn rẻ như vậy, khẳng định không lo bán.

Thậm chí có người chờ không kịp, cũng không đợi Lục lão đại tiếp tục đem gia dụng phía sau lắp ráp hết. Hắn tiến đến trước mặt Kiều Diệp, chỉ vào tờ giấy trên tay điểm một cái: “Kiều tiểu nương tử, ta mua một nhóm, những thứ này đều mua. Không thành vấn đề.” Kiều Diệp bảo Lục Đại Lang và Nhị Lang tới, nhớ kỹ thứ hắn muốn.

Thấy có người đã bắt đầu cầm hàng, những người khác cũng có người ngồi không yên, cũng nhao nhao vây quanh Đại Lang cùng Nhị lang đòi hàng nhưng cũng có người còn đang suy nghĩ và quan sát, chỉ là chờ bọn họ nhìn Lục lão đại lắp ráp xong tất cả gia dụng, sau khi mình lại thử xong, cũng chuẩn bị mua hàng, lại được thông báo hàng hiện có trước đó đã hết rồi. Những người này lập tức hối hận không thôi, tại sao mình phải chờ chứ!

Mà người phía trước đã mua hàng thì đều lộ ra vẻ vui mừng, may mà bọn họ sáng suốt. Đồ của nhà xưởng Lục gia sao có thể kém được, huống chi còn có thể bao đổi, có gì phải do dự.

Người không đặt hàng được, lại vây quanh Đại Lang cùng Nhị Lang, để bọn họ ghi nhớ mình muốn mua cái gì mua bao nhiêu, chờ sau khi làm xong thì nhanh chóng đưa cho bọn họ.

Trận thế như vậy, khiến cho Lục lão đại và người làm việc trong xưởng đều trợn tròn mắt. Trước đó bọn họ vẫn luôn lo lắng, làm nhiều như vậy không bán được thì làm sao bây giờ, không ngờ tức phụ Ngũ Lang vừa xuất mã, chẳng những bán hết, còn không đủ bán…

Quả nhiên, không có chuyện nào là nàng không làm được. Kỳ thật đừng nói là những thương nhân này, ngay cả người làm việc trong xưởng bị thu hút cũng muốn mua mấy cái gia dụng trúc về dùng.