Một tộc lão trong Lục gia, cũng là thân đường bá của Lục Thanh Vinh thấy thế không khỏi nhíu nhíu mày. Hắn mở miệng nói: “Thanh Vinh, Kiều Diệp chính là nha đầu được Hà Thần đại nhân che chở, có phúc khí. Nhà các ngươi có thể cưới nàng vào cửa, cũng là một loại phúc khí. Các ngươi đừng có không để trong lòng, hủy hoại phúc khí này.” Lại nói Kiều Diệp cũng là ngươi vì báo ân của Kiều Nhị Ngưu, chủ động phải cho thân sinh nhi tử cưới, đừng bởi vì một ít lời nói của phụ nhân mà quên thân sơ có khác được!”
Hắn cũng đã nhìn ra, Lục Thanh Vinh không thích thân nhi tử cùng con dâu. E là thật sự bị phụ nhân kia thổi gió bên gối, nghĩ cho thân sinh nhi tử cưới kẻ ngốc, về sau làm nhi tử bị liên lụy. Hiện tại Kiều Tam Nha bình thường, vợ kế cùng con riêng khẳng định là không cao hứng, cho nên lại xúi giục Lục Thanh Vinh nhằm vào phu thê Ngũ Lang. Cũng bởi vậy không nhịn được mà mở miệng, uyển chuyển gõ vài câu.
Lục Thanh Vinh trước mắt là người có hy vọng khoa cử nhập sĩ cũng là người có tiềm lực tiền đồ nhất trong một chi này của bọn họ. Hắn hy vọng đối phương đừng vì phụ nhân hậu trạch mà không hiểu rõ mọi chuyện
Lục Thanh Vinh nghẹn khuất không chịu được: “Tam bá hiểu lầm, ta thật không có không yêu thích con dâu.”
Úc Uyển Chi sắc mặt cũng khó coi, lão bất tử này có ý tứ gì? Đây không phải đem nồi đều ném tới trên người nàng ta sao?
Tộc lão xua xua tay: “Không có không thích là được.” Nhìn dáng vẻ là nghe không vào lời hắn nói rồi. Chờ sau khi trở về, hắn đến trước mặt các tộc lão Lục gia khác nói việc này.
Mấy người vừa đi vừa nói, vừa vặn đi ra khỏi phố. Phía trước chính là trạm xe, Lục Thiều còn không đợi Lục Thanh Vinh hành động liền trước một bước đi qua đó mướn mấy chiếc xe ngựa.
Nếu muốn cảm tạ cùng đưa các trưởng bối, vậy cùng đưa thôn dân khác đi là được
Các thôn dân trước đó bị Kiều Hữu Phúc xúi giục lừa gạt mà hiểu lầm đem Lục Thiều coi như tội phạm giết người nói muốn bắt hắn đi gặp tộc trưởng. Hiện tại thấy hắn săn sóc lại có lễ như vậy, càng không có khinh thường bọn họ, từng người đều ngượng ngùng, sôi nổi mở miệng nói không cần, chỉ cần mướn một chiếc xe ngựa đưa các trưởng bối, bọn họ tự đi trở về là được.
Lục Thiều đã làm gì sẽ làm được tốt nhất, vẫn kiên trì mướn vài chiếc xe ngựa, đưa mọi người trở về thôn. Điều này làm cho Lục Thanh Vinh muốn biểu hiện một phen, vãn hồi ấn tượng của những người này tức giận đến không chịu được. Thân nhi tử này chính là tới khắc hắn mà, một chút đều không có tri kỷ như con riêng. Hắn lại lần nữa đề nghị Lục Thiều cùng bọn họ đi chung một chiếc xe ngựa. Lục Thiều lại lấy lý do muốn chiếu cố vài vị trưởng bối mà uyển chuyển từ chối.
Lục Thanh Vinh còn không thể nào chỉ trích hoặc là mắng hắn, chỉ có thể nhìn Lục Thiều và mấy người tộc lão thuê xe ngựa tới.
Trên xe ngựa đều là nam, cho dù đều là trưởng bối, Kiều Diệp cũng không tiện đi lên. Bởi vậy nàng và mấy vị đại nương đại thẩm lớn tuổi hơn một chút, ngồi một chiếc xe ngựa. Thuận tiện ở trên xe cùng các nàng nói chuyện tủi thân. Nàng vô cùng tin tưởng sức chiến đấu bát quái của những đại nương đại thẩm này.
Đoán chừng không quá ba ngày, tất cả mọi người trong thôn có thể biết chuyện xảy ra ở trong huyện thành, cùng với những lời mẹ kế của nàng nói. Không chừng còn có thể truyền tới thôn bên cạnh.
Trong khu nhà ở thành phố lớn hiện đại, cuộc sống của mình, ai cũng không quản được, cũng không có ảnh hưởng gì. Ở rất nhiều năm, hàng xóm không chừng đều không nói với nhau một câu, giữa người thân bạn bè, nhiều năm đều có thể không liên hệ một lần. Nhưng ảnh hưởng của dòng họ và thôn cổ đại lại vô cùng lớn, càng không thể xem thường cỗ lực lượng này.
Thân bằng hảo hữu, hàng xóm lui tới tấp nập. Đặc biệt là gia tộc, càng nhiều người đoàn kết lại mới không ai dám bắt nạt. Muốn có thanh danh tốt, có lực lượng, sau lưng có ủng hộ thì phải lôi kéo tộc nhân cùng người trong thôn thật tốt.
Người trong thôn, xác thực dễ dàng bị người xúi giục giật dây nhưng đại đa số người lại đều là thuần phác nhiệt tâm, giống như hôm nay, liền chủ động hỗ trợ áp giải Kiều Hữu Phúc đi huyện nha.
Ở trong thôn lông gà vỏ tỏi không ít nhưng lục đục với nhau cũng không nhiều như vậy. Kiều Diệp đã từng xây dựng mấy nông trang và trại chăn nuôi với bạn, không ít lần tiếp xúc với thôn dân địa phương. Ngươi tới ta đi, trong thôn hàng xóm hỗ trợ lẫn nhau, người nhà tán gẫu, người đầu thôn rất có sinh hoạt khói lửa. Thật ra nàng rất thích cuộc sống náo nhiệt và thuần phác như vậy. Mà giống như Lục Thanh Vinh, trong lòng không coi những người trong thôn này ra gì, thậm chí còn có cả đám người tộc lão Lục gia nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng khiêm tốn, ngày lễ ngày tết còn có thể đi lại, chính là vì xây dựng một thanh danh tốt.
Ở cổ đại, muốn có thành tựu thì thanh danh khó mà vứt bỏ được. Một nhà Lục Thanh Vinh muốn, bọn họ cũng muốn, chỉ xem ai chơi cờ cao nhất. Đương nhiên, nàng càng tin tưởng mình và tiểu tướng công sẽ thắng.
Ngồi xe ngựa không đến nửa canh giờ đã trở về thôn. Lục Thiều đề xuất phải đưa tộc lão và các vị tiền bối về nhà. Cách làm này khiến trưởng bối và các thôn dân có ấn tượng tốt hơn với hắn.
Lục Thanh Vinh muốn về trước nhưng vì thanh danh cũng chỉ có thể cười đưa tiễn mấy vị trưởng bối. Bất quá hắn để ba người Úc Uyển Chi đi về trước.
Trước tiên phải nói với người của Lục gia, tân tức phụ này bất hiếu. Chờ nha đầu kia trở về Lục gia, có người xử lý nàng
Lục Thiều và phụ thân cặn bã đưa tiễn trưởng bối cuối cùng xong mới dẫn Kiều Diệp về Lục gia. Trên đường Lục Thiều cũng không tránh né cha cặn bã, nói với Kiều Diệp: “Sợ sao?” Ba người Úc Uyển Chi về Lục gia trước, đợi lát nữa đám người lão thái thái nhất định sẽ phát tác. nhưng hắn sẽ che chở nàng.
Kiều Diệp khẽ cười nói: “Cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, không có gì đáng sợ. Ngược lại, ta còn rất muốn cùng mấy người bà nội bá mẫu, thắp hương thơm ngào ngạt đấy.”
Lục Thiều dở khóc dở cười: “Vậy là tốt rồi.”, không hổ là tiểu tức phụ không ra bài theo lẽ thường.
Kiều Diệp suy nghĩ một chút hỏi: “Lát nữa ta muốn làm gì, ngươi cũng sẽ không ngăn cản chứ?” Nàng suy đoán người Lục gia hẳn là đã bày trận thế nhằm vào nàng. Đồng thời nàng cũng đã nghĩ xong biện pháp ứng đối. Hôm nay dù thế nào cũng phải ở Lục gia đứng vững gót chân, phá mưu kế của đám người kế bà bà cha chồng cặn bã.
Lục Thiều gật đầu khẳng định: “Đương nhiên, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi.” Trong lòng hắn, tiểu tức phụ quan trọng hơn những người Lục gia kia nhiều. Nàng muốn làm gì, hắn đều ủng hộ. Cho dù lật đổ Lục gia, hắn cũng giúp nàng lật tẩy.
Kiều Diệp mặt mày mang ý cười: “Tướng công, ngài thật tốt!”, không thể không nói, đối tượng hợp tác này thật sự rất không tệ. Trong mắt Lục Thiều cũng tràn đầy ý cười: “Nương tử cũng rất tốt.”
Lục Thanh Vinh: “……”
Hai tên khốn kiếp này thật đúng là không ra gì, ở trước mặt hắn nói những lời này, coi hắn không tồn tại sao? Hắn trầm mặt nói: “Các ngươi nói giống cái gì? Sau khi hai người các ngươi trở về, nghe bà nội các ngươi dạy bảo cho tốt.”, lại hừ lạnh một tiếng cường điệu: “Giống như những gì đã làm trong huyện thành, ta không hy vọng nhìn thấy lại.”
Kiều Diệp liếc hắn một cái: “Công công, sao ngươi một chút cũng không tự mình hiểu lấy vậy. Trước đó có người ngoài ở đây, chúng ta chỉ có thể học theo sự dối trá của ngươi, cho ngươi chút mặt mũi. Ngươi sẽ không thật sự cho rằng chúng ta cho ngươi chút màu sắc, ngươi liền có thể mở phường nhuộm chứ? Lúc này không có những người khác, chúng ta cũng không cần giả mù sa mưa phụ từ tử hiếu nữa. Ngươi, cha dượng đã làm chuyện gì, tướng công ta và ta cũng không phải kẻ ngốc. Sau này ngươi cứ yêu thương thật tốt kế thất ác độc kia của ngươi, sống thật tốt với bọn họ ở huyện thành đi. Chuyện của chúng ta, ngươi đừng quản.”
Nàng lại bỏ thêm một câu: “Có quản, chúng ta cũng sẽ không nghe ngươi.” cha chồng cặn bã thật đúng là coi mình như cọng hành. Hiện tại cũng chỉ có ba người bọn họ, cho nên nàng lựa chọn trực tiếp vạch mặt, cũng làm cho cha chồng cặn bã biết, bọn họ không phải là đối tượng hắn có thể bắt chẹt.