Kiều Diệp vẫn luôn ở nhà làm thuốc, không đi huyện thành xem kịch nhưng Lục Thiều trở về nói với nàng tất cả.
Nàng có chút tò mò hỏi: “Phu quân của Lục Mai đọc sách thế nào?”
Lục Thiều nói: “Tâm cao ngất, mệnh mỏng hơn giấy. Thiên phú của hắn muốn thi tú tài, rất khó.”
Úc đại lang vẫn luôn tự nhận là thiên phú đọc sách tốt, thi không tốt đều là do phu tử dạy. Kiếp trước Úc gia đi theo một nhà cha trước đến kinh thành, giúp Úc đại lang nhét vào một thư viện rất tốt, lại bỏ tiền mời danh sư chỉ điểm. Cộng thêm cha trước và Lục Châu Cẩn còn thường xuyên chỉ đạo, Úc đại lang thi nhiều lần mới khó khăn lắm đậu tú tài, vẫn chỉ là xếp hạng cuối cùng.
Hiện tại Úc đại lang không có khả năng có tài nguyên của kiếp trước, cộng thêm thanh danh kém như vậy ảnh hưởng, thi tú tài căn bản là không đùa được.
Kiều Diệp đã hiểu: “Cho nên tuy ngươi đã phá hủy thanh danh của bọn họ nhưng còn để cho hắn tiếp tục khoa khảo. Thật ra chỉ muốn dùng hắn để kéo Úc gia, cũng bắt lấy cả nhà cha ngươi không thả.”
Hàn môn khó xuất quý tử, gia thế trợ giúp ngoại trừ tài nguyên kiến thức bên ngoài, trọng điểm còn liên quan đến tiền. Sách và văn phòng tứ bảo đều không rẻ, còn có thúc tu hàng năm. Đừng nói trong thôn, chính là nhà bình thường trong huyện thành, nhà ai có người đọc sách, cả nhà đều phải ghìm chặt thắt lưng cung ứng.
Úc gia vốn không phải nhà giàu có, cuộc sống bây giờ cũng chỉ là ở trong thôn xem như khá tốt, còn phải dựa vào cặn bã ngũ thúc. Hiện tại bản thân cặn bã ngũ thúc khó bảo toàn, chắc chắn sẽ không chiếu cố Úc gia giống như trước đây nhưng chỉ cần Úc đại lang tiếp tục đọc sách, Úc gia chắc chắn sẽ không buông cha cặn bã ra. Con người mà, dù sao cũng phải có một hy vọng.
Úc đại lang chính là hy vọng tương lai tốt đẹp, thay đổi địa vị của Úc gia, giống như Lục gia đối với cặn bã ngũ thúc trước kia. Còn có tiểu tướng công xúi giục Lục Mai, đại phòng Úc gia sao có thể không động tâm với nhiều tiền như vậy.
Gia đình cha trước càng đừng hòng thoát khỏi Úc gia hút máu. Tiếp theo không phải là diễn chó cắn chó sao. Quả nhiên, tiểu tướng công càng ngày càng đen.
Lục Thiều khẽ cười nói: “Vẫn là nương tử hiểu ta.”
Tiểu tức phụ rất hiểu hắn, vô luận hắn làm chuyện gì, nàng đều có thể khám phá mục đích phía sau. Hắn rất thích cảm giác tâm ý tương thông như vậy.
Kiểu Diệp hỏi: “Ngươi rời đi lúc nào, thời gian xác định chưa?”
Lục Thiều gật đầu: “Đã chắc chắn, ba ngày sau.” Ban ngày sau khi hắn rời khỏi huyện nha, lại đi nhà lão sư một chuyến.
Kiều Diệp ngẩn người: “Nhanh như vậy!”
Lục Thiều nói: “Nếu không phải thu ta làm học sinh, lão sư đã sớm rời đi. Cho nên hắn nói không thể trì hoãn nữa.”
Kiều Diệp gật đầu: “Ngươi yên tâm đi đi, giao nhà cho ta là được.”
Lục Thiều chủ động nắm lấy tay nàng: “Nương tử chăm sóc tốt cho mình.”
Kiều Diệp suy nghĩ một chút nói: “Đúng rồi, ta vẽ cho ngươi một loại hoa cỏ, lúc ngươi đi du học hỏi thăm khắp nơi, xem có thể tìm được hay không. Nếu có, ngươi liền mang hoa cùng hạt giống về. Đúng rồi, hoa này có độc, lúc lấy đều đeo khẩu trang và găng tay. Ta hai ngày này sẽ để cho đại bá mẫu bọn họ làm một ít ra ngoài, ngươi mang theo đi.”
Lục Thiều gật đầu: “Được!”
Kiều Diệp vẽ một gốc hoa cỏ, còn ghi chú đặc điểm và hạng mục cần chú ý.
Lục Thiều xem xong hỏi: “Đây là hoa gì?”
“Cái này gọi là Ngân Giao Cúc, mặc dù có độc tính nhưng toàn thân đều là bảo vật. Chẳng những có thể làm thành thuốc sát trùng, làm phân bón. Còn có thể rút cao su ra, sau khi rút nhựa cây ra có thể chế thành thuốc dán và sơn. Ta chủ yếu muốn dùng để rút ra cao su.”
Trước đó ngồi xe bò bánh xe gỗ đi huyện thành, nàng đã cảm thấy xóc nảy, còn dễ dàng trượt mài mòn, mà một trận mưa, đi giày ra ngoài trở về, đế giày sẽ ướt nhẹp tất cả.
Nàng đã nghĩ đến việc làm găng tay cao su, lốp cao su, mà bên này không có cây cao su, cũng không dễ trồng. Nhưng thực vật ra keo, còn có Ngân Giao Cúc và Đỗ Trọng. Ngân Giao cúc có tỉ lệ giao dính rất lớn, sản lượng cao, hơn nữa còn là loại rất tốt.
Nàng chuẩn bị tìm hạt giống, đặc biệt ở trên núi hoang vây quanh lại trồng một mảnh. Đỗ Trọng cũng muốn trồng, đây vốn là dược liệu, tất cả trồng, không cần tận lực đi tìm. Trực tiếp thu mua mầm Đỗ Trọng và hạt giống là được.
Lục Thiều nghi vấn: “Cao su là cái gì?”
Kiều Diệp trả lời: “Thứ có thể dùng làm lốp xe, bánh xe bọc một lớp lốp cao su, chẳng những không thấm nước còn chạy ổn hơn. Còn có thể làm đế giày, tác dụng nhiều lắm.”
Nàng còn nói đại khái khu vực phân bố Ngân Giao Cúc, cùng với tập tính,..vân vân.
Thứ này bây giờ không có người trồng, bây giờ có đều là hoang dại. Cho nên phải đi tìm mới được.
Lục Thiều biết tiểu nương tử biết rất nhiều thứ, hắn nghe đại khái biết dùng để làm gì nhưng không tưởng tượng ra được. Nhưng không sao, chờ sau khi tìm được tiểu nương tử lấy ra cao su, hắn liền có thể thấy được.
“Được, ta nhất định nghĩ biện pháp tìm được.”
Ngoại trừ tự mình du học ra, hắn còn có thể để cho người đi tìm.
Kiều Diệp lại dặn dò một lần, bất kể là ai đi tìm, lúc hái đều tốt nhất đeo khẩu trang và găng tay, như vậy cũng có thể bảo đảm an toàn.
Hai ngày sau, Kiều Diệp lại làm không ít thuốc viên, còn để trong nhà làm một ít khẩu trang cùng bao tay. Những đồ dự phòng này nàng để Lục Thiều mang theo.
Hôm nay, ba người Tiêu Thất tới thôn. Kiều Diệp và Lục Thiều cùng chiêu đãi.
Sau khi uống một chén trà, Tiêu Thất nhìn Kiều Diệp hỏi: “Kiều tiểu nương tử, viên thuốc lúc trước ngươi nói thế nào?”
Kiều Diệp đứng lên, lấy từ trong ngăn tủ ra ba bao quần áo, đưa cho ba người Tiêu Thất.
Đây là viên thuốc đã đáp ứng giúp bọn họ làm, cho Tiêu Thất mới là trọng điểm, hai người Lận Hạo là bổ sung thêm. Tiêu Thất mở bao quần áo ra, chỉ thấy bên trong có mười mấy cái hầu bao nhỏ.
Kiều Diệp giải thích: “Trong hầu bao đều có một bình sứ chứa viên thuốc của ta. Cách dùng và hiệu quả của mỗi một loại thuốc viên, ta đều viết lên giấy, nhét vào từng cái hà bao. Trên hà bao cũng thêu chữ, tương ứng với thuốc. Lúc các ngươi lấy thuốc, ngàn vạn lần đừng nhầm lẫn.”
Tiêu Thất cầm lấy một cái hà bao trong đó, phía trên thêu “thuốc phát nhiệt”. Hắn từ trong túi tiền lấy ra một cái bình sứ cùng một tờ giấy. Trên giấy viết tình huống nào ăn loại thuốc này, ăn như thế nào, có thể sẽ có di chứng gì. Xảy ra tình huống gì thì không thể ăn nữa. Sau khi cất vào lại tìm được hầu bao sốt rét, mở ra nhìn một chút. Trên giấy viết đều rất kỹ càng. Hắn đều nhìn một lần, phát hiện mặc dù có mười cái hầu bao nhưng có một nửa là lặp lại.
Tiêu Thất hỏi: “Ngươi đã chuẩn bị hai phần?”
Kiều Diệp trả lời: “Có một phần là để ngươi cầm đi thử, xác định vô hại và có hiệu quả, ngươi lại tự mình dùng hoặc là tặng người.”
Mặc kệ là Tiêu Thất tự mình dùng hay là đưa cho Thái tử, đều không thể cầm đi ăn thật. Khẳng định còn phải để ngự y kiểm tra có độc hay không, cũng phải để người đến thử hiệu quả, mới dám dùng. Cho nên nàng dĩ nhiên chuẩn bị hai phần.
Đầu tiên Tiêu Thất ngẩn người, tiếp theo khẽ cười nói: “Kiều tiểu nương tử có lòng, đa tạ!”
Hắn lại hỏi: “Những dược này cần bao nhiêu tiền?”
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới lấy không. Nếu hiệu quả tốt, về sau còn phải thường xuyên phái người tìm Kiều Diệp mua.