Lục Mai không thể tin được nhìn về phía Lục Thiều. Hiển nhiên không nghĩ tới hắn lại sẽ đi huyện nha.
Chân phu quân nàng ta nhất định là hắn để cho người ta cắt đứt, ngày hôm qua nói cũng là hắn nói. Hôm nay hắn thế mà chẳng những không thừa nhận, còn trả đũa nàng ta. Loại cảm giác biệt khuất phẫn nộ này khiến nàng ta có chút luống cuống, đệ đệ sao lại biến thành như vậy?
“Không cần đi nha môn, chân tỷ phu ngươi khẳng định chính là ngươi sai người đánh gãy. Ngươi theo ta tới y quán xem tỷ phu ngươi. Nếu không Úc gia sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hơn nữa đi nha môn có ảnh hưởng đối với thanh danh của ngươi, ta cũng là vì tốt cho ngươi.”
Đi nha môn gì đó, nàng mới không muốn đi. Dù sao ngoại trừ khẩu cung của chính nàng, nàng quả thật không tìm thấy chứng cứ chứng minh việc này chính là đệ đệ làm.
Lục Thiều lại lắc đầu: “Ngươi không cần nói cái gì mà tốt cho ta nữa. Mỗi lần ngươi tốt với ta, ta đều phải trả một cái giá không nhỏ. Hôm nay nếu như ta theo ngươi tới y quán, chẳng những phải cõng thanh danh của hại tỷ phu, còn bị ngươi và người Úc gia lôi kéo lừa tiền. Chẳng phải trúng kế của các ngươi sao? Ta cũng không phải là người ngu.”
Đồng môn của hắn cũng nói: “Đúng vậy, sắc mặt tính toán của ngươi ( LM), tất cả mọi người nhìn ra được.”
Người vây xem cũng cảm thấy Lục Mai lại muốn tính kế đệ đệ ruột, phụ họa theo. Đúng lúc này, cửa sân lại mở ra, một lão giả nho nhã đi ra.
Lục Thiều thấy thế tiến lên hành lễ: “Lão sư!”
Những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía lão giả, hóa ra vị này chính là Tần đại nho.
Lục Mai nghe Lục Thiều gọi như vậy, ánh mắt sáng lên, nghĩ đến lời mẹ kế nói. Nếu như nháo đến trước mặt vị đại nho này, nói không chừng sẽ bồi thường cho phu quân của nàng ta, vì thế vội vàng tiến lên, khóc nói: “Vị lão tiên sinh này, ngài cần phải làm chủ cho vợ chồng chúng ta!”
Tiếp theo còn không đợi Tần lão nói, nàng ta đã kể lại chuyện hôm qua Lục Thiều uy hiếp nàng ta, sáng nay làm sao đánh gãy chân chồng nàng ta một lần. Trong lời nói chẳng những muốn Lục Thiều phụ trách, còn muốn Tần lão làm chủ trừng phạt học sinh mới nhận này.
Nghe nàng cáo trạng, Lận Hạo không khỏi nhíu mày.
Hắn thấp giọng nói: “Đây thật sự là tỷ tỷ ruột sao? Cũng quá ác độc nhẫn tâm đi. Nàng ta muốn chứng thực chuyện Lục Thiều hại người, còn muốn hắn bị thầy trừng phạt. Trừng phạt như thế nào? Trục xuất sư môn sao?”
Đồng thời cũng hiểu rõ vì sao Lục Thiều lại làm ra chuyện như vậy. Có tỷ tỷ như vậy, thật sự phải triệt để cắt đứt quan hệ. Nếu không, về sau còn không biết sẽ bị tai họa và liên lụy như thế nào.
Tiêu Thất lạnh lùng nói: “Loại người như tỷ tỷ hắn, sẽ có lúc nàng ta hối hận.”
Hắn lớn lên trong cung, gặp qua rất nhiều âm u nhưng thật đúng là không thấy được, tỷ tỷ cùng mẹ lại đối xử với thân đệ đệ như thế.
Những công chúa tỷ tỷ hoặc muội muội kia của hắn, cùng huynh đệ cùng một mẹ đều là che chở. Mặc kệ là huyết mạch hay lợi ích, đều là thống nhất. Tỷ tỷ Lục Thiều không chỉ ác độc mà còn là một kẻ ngu xuẩn.
Khuất Kích bĩu môi: “Nàng coi ông ngoại ta là kẻ ngu sao? Cho rằng trước mặt mọi người cáo trạng như vậy, sẽ dung túng nghe nàng ta? Ông ngoại ta là người bao che khuyết điểm nhất.” Ông ngoại hắn sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, sẽ bị một người phụ nữ ngu xuẩn gây khó dễ? Lục Mai cáo trạng cũng muốn từ trong đó được chỗ tốt, sắc mặt không nên quá rõ ràng.
Quả nhiên, Tần lão nhíu nhíu mày.
Hắn mở miệng nói: “Nói nhiều như vậy, chứng cứ đâu? Theo ta được biết, ngày Lục Thiều kết hôn, ngươi liền vu hãm thân đệ đệ với người khác. Trước khi nhận Lục Thiều làm đồ đệ, ta cũng cho người điều tra hắn. Hắn vừa nói những chuyện phụ cấp phu thê các ngươi, quả thật đều là sự thật. Nhưng vợ chồng các ngươi lại chưa bao giờ nhớ ân, chỉ biết một mực đòi lấy. Trượng phu đọc sách kia của ngươi, càng là không có chút khí khái nào. Bây giờ thấy hắn được ta thu làm đồ đệ, ngươi liền muốn giội nước bẩn làm hỏng thanh danh của hắn, quả thực buồn cười. Hiện tại hắn đã bị cha ngươi quá kế, các ngươi một phòng này còn bị phân ra ngoài. Một đường tỷ như ngươi ở đâu còn mặt mũi mà đòi tiền Lục Thiều. Ta tin tưởng phẩm tính học sinh của mình. Ngươi nhất định phải cắn chuyện này là Lục Thiều làm, vậy giống như hắn nói, tới huyện nha giải quyết đi, đây là công bằng công chính nhất.”
Ông ta nói xong phân phó quản gia: “Mời vị Úc phu nhân này đi huyện nha.”
Quản gia cung kính gật đầu: “Vâng.”
Hắn xoay người vào sân, rất nhanh liền dẫn theo hai bà tử cường tráng đi ra.
Hai người trực tiếp tiến lên, một tay ôm lấy một cánh tay của Lục Mai: “Vị phu nhân này, mời đi!”
Lục Mai không ngờ vị đại nho này lại không phân tốt xấu bảo vệ Lục Thiều như vậy, lại còn muốn cưỡng ép đưa nàng ta đi huyện nha.
Nàng ta muốn mắng nhưng không dám, chỉ có thể không ngừng giãy dụa: “Không, ta không đi. Ngươi không thể vì Lục Thiều là học sinh của ngươi mà che chở hắn như vậy.”
Tần lão cười lạnh: “Nếu ngay cả học sinh cũng không bảo vệ, vậy ta còn làm lão sư gì của hắn? Lại nói, ta bảo các ngươi đi huyện nha, mời Huyện lệnh đến phán, không phải mới công chính nhất sao?”
Vẻ mặt hắn tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Cái này nếu là che chở, ta cũng không biết phải nói cái gì cho phải.”
Trước khi thu đồ đệ, hắn đúng là đã xem qua những tình báo Thất hoàng tử sai người điều tra Lục Thiều. Hắn rất thích tiểu đệ tử này, không chỉ là thiên phú đọc sách mạnh, còn bởi vì rất thông minh thông thấu, không cổ hủ.
Hắn chỉ thu hai loại học sinh, một loại thích hợp nghiên cứu học vấn, một loại thích hợp quan trường. Hiển nhiên Lục Thiều thích hợp với vế sau. Cho nên không cần thiếu quyết đoán và mềm lòng. Chuyện gãy chân, hắn đoán là Lục Thiều làm nhưng hắn cũng không cảm thấy không đúng. Nếu bị người hãm hại cùng không ngừng dây dưa đòi lấy mà còn không phản kích, học sinh như vậy hắn mới có thể trục xuất sư môn. Học sinh của hắn, chỉ cần đừng làm vi phạm nguyên tắc, phát rồ, tai họa dân chúng, hắn đều sẽ bảo vệ đến cùng. Bởi vậy hắn mới chủ động đi ra.
Người vây xem cũng đều không nói nên lời. Mặc dù Tần lão tiên sinh tin tưởng che chở học sinh nhưng lại chọn biện pháp công bằng nhất là đi huyện nha để Huyện lệnh đến phán, loại này mà gọi là che chở? Nhất định là Lục Mai này vu oan hãm hại đệ đệ. Cho nên mới không dám đi huyện nha.
Lục Thiều lại hành lễ với Tần lão: “Đa tạ lão sư, học sinh hiện tại liền xử lý tốt chuyện này.”
Tần lão yêu thương vẫy vẫy tay với hắn: “Đi đi.”
Sau đó Lục Thiều để hai bà tử “đi đỡ” Lục Mai, cùng tới huyện nha.
Bạn học của hắn chủ động nói muốn đi hỗ trợ làm chứng. Người vây xem cũng đi theo xem náo nhiệt.
Đi lên công đường, huyện lệnh xử lý theo lẽ công bằng. Sau khi Lục Mai khóc lóc cáo trạng một phen, hắn bảo Lục Mai lấy chứng cứ ra.
Lục Mai không lấy ra được, hắn cũng không lập tức tuyên án, mà là để nha dịch đi tìm hiểu chuyện buổi sáng, cũng tìm kiếm mấy tên ăn xin kia. Sau khi nha dịch trở về, chẳng những khiêng Úc đại lang bị gãy chân tới, còn gọi không ít nhân chứng.
Úc đại lang không ngờ sẽ ầm ĩ đến huyện nha, trong lòng hắn mắng Lục Mai hết lần này đến lần khác.
Hắn không có chứng cứ, đương nhiên không dám trực tiếp chỉ ra mình bị gãy chân là do Lục Thiều sai khiến nhưng lại nói hôm qua Lục Thiều uy hiếp thê tử hắn như thế nào. Nhưng lời này chỉ có Lục Mai nghe được, từ trong miệng nàng ta nói ra ai cũng không tin, cũng không cách nào trở thành chứng cứ. Mà nha dịch tìm đến nhân chứng, có người đọc sách, có người bán hàng rong, có đại nương xem náo nhiệt. Khẩu cung của bọn họ đều rất nhất trí, đó chính là Úc đại lang bị đánh gãy chân, đều là chính hắn rước lấy. Đụng người ngã chẳng những không chịu trách nhiệm, còn mở miệng châm chọc đối phương chọc giận động thủ. Nếu như hắn phụ trách, đưa người đi y quán cũng sẽ không bị đánh. Cho nên cái này sao có thể là có người sai sử, rõ ràng chính là hắn tự tìm.
Án tử hiện tại cũng rất rõ ràng. Lục Thiều vô tội bị hãm hại, Lục Mai vu hãm trước mặt mọi người, bị huyện lệnh phán phạt vả miệng hai mươi cái. Úc đại lang cũng bị huyện lệnh giáo dục một trận, mất hết mặt mũi. Mà mấy tên ăn mày kia, bởi vì Úc đại lang và những người vây xem đều không thấy rõ khuôn mặt, dĩ nhiên không tìm thấy.