Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 20: Sao cứ cãi nhau với hắn mãi




Một màn này khiến cho mấy người Úc Uyển Chi nhìn thấy đều cảm thấy có chút chói mắt. Úc Uyển Chi và Lục Châu Cẩn không hy vọng Lục Thiều có thể cưới được thê tử hợp ý. Tốt nhất có thể một mực kéo chân sau của hắn nên mới muốn nhét kẻ ngốc cho hắn.

Trong lòng Lục Mai không thoải mái, đệ đệ của mình bị người khác dỗ đi.

Lục Thanh Vinh thì đơn thuần bởi vì chuyện ngày hôm nay, chán ghét con dâu Kiều Diệp này. Hắn nhìn Lục Thiều mở miệng nói: “Ngươi ngồi xe ngựa với chúng ta nhanh về thôn đi, bà nội ngươi bọn họ vẫn còn chờ đấy.”

Lục Thiều nhìn về phía hắn, nói với vẻ không đồng ý: “Cha, hôm nay may mà có các hương thân hỗ trợ, áp giải Kiều Hữu Phúc đến huyện nha, còn làm chứng giúp con. Sao ta có thể bỏ lại bọn họ, một mình ngồi xe ngựa về thôn với các ngươi chứ.”

Hắn biết cha ruột đang gấp muốn biết mình và huyện lệnh nói cái gì, có ảnh hưởng gì đến bọn họ hay không nhưng hắn lại không muốn bọn họ như ý. Hắn đã từng là kẻ độc lai độc vãng báo thù nhưng trước đó ở bờ sông thấy tiểu tức phụ giật dây các thôn dân hỗ trợ, thật đúng là ngưng tụ một cỗ lực lượng, cũng mở ra cho hắn một cánh cửa mới.

Cha hắn yêu quý thanh danh như vậy, không ngừng kinh doanh thanh danh ở trong thôn. Vậy hắn trước hết để cho các thôn dân đối với cha hắn ấn tượng càng ngày càng kém. Cuối cùng hoàn toàn nhìn thấu gương mặt ngụy quân tử của ông ta.

Quả nhiên, các thôn dân đi theo nghe được lời này của Lục Thiều, trong lòng đều cảm thấy thoải mái. Ngược lại là Lục Thanh Vinh, từ đầu đến cuối đều không nói nửa câu cảm tạ với bọn họ. Bọn họ là vì giúp con của hắn, mới đến huyện thành. Chẳng lẽ thật sự giống như là Tam Nha nói, có mẹ kế liền có cha dượng, cha ruột Lục Thanh Vinh căn bản không muốn nhìn thấy con ruột tốt.

Lục Thanh Vinh nghe xong lời này mới phát hiện mình chỉ muốn hỏi Lục Thiều, quên đi những thôn dân này. Trong lòng càng là thầm mắng, hôm nay tên nghiệt tử này chuyên môn đào hố hắn.

“Ta đây sợ bà nội ngươi bọn họ chờ quá sốt ruột, cho nên muốn cho ngươi trở về trước nói chuyện hôm nay, cũng làm cho bọn họ an tâm. Ta thấy thê tử ngươi và các hương thân ở chung rất tốt, về trễ một chút cũng không sao.” Vốn dĩ hắn không muốn Kiều Diệp cùng ngồi xe ngựa trở về, thật sự là rất phiền chán người con dâu này.

Kiều Diệp làm sao nhìn không ra cha chồng cặn bã ghét bỏ mình. Nàng cũng chướng mắt ghét bỏ loại cặn bã như hắn. Nàng nhíu mày mở miệng nói: “Cha chồng là người đọc sách, chướng mắt những người chân đất như chúng ta, không muốn cùng đường với chúng ta trở về cũng bình thường. Chúng ta tuổi trẻ cường tráng, lại đi một canh giờ nữa trở về cũng không có gì.”

Tiếp theo chuyển chủ đề nói: “Nhưng hôm nay hai vị tộc lão Lục gia và mấy vị trưởng bối khác trong thôn cũng đi theo đến đây đã rất mệt rồi, trở về còn phải đi một canh giờ. Nếu muốn ngồi xe ngựa, cũng nên là bọn họ ngồi. Ta và tướng công xưa nay kính già yêu trẻ, cho nên xe này vẫn là mời các trưởng bối ngồi đi.”

Nhìn về phía Lục Thanh Vinh vừa cười vừa nói: “Công công, ngươi quả nhiên giống như mẹ kế ta nói, là trượng phu tốt yêu quý bảo vệ kế thê cùng con riêng. Xe ngựa phải để cho bọn họ ngồi, không nỡ để bọn họ chịu khổ một chút xíu.” Ý tứ châm chọc trong lời này, người ở đây đều nghe ra.

Kiều Diệp là nha đầu biết kính già yêu trẻ, Lục Thanh Vinh lại muốn cho con riêng của vợ kế ngồi xe ngựa trở về, cũng không nghĩ tới để các trưởng bối trong tộc ngồi xe ngựa. Lại là người đọc sách mà không hiểu chuyện bằng một nha đầu nông thôn. Hơn nữa đối với con vợ kế, cũng thật sự là quá mức sủng ái.

Quả nhiên, hai vị tộc lão của Lục thị và mấy vị thôn dân tuổi tác tương đối lớn khác, sắc mặt đều không quá dễ nhìn. Đặc biệt là hai vị tộc lão, ấn tượng đối với Lục Thanh Vinh thoáng cái giảm đi không ít.

Những thôn dân khác cũng không vui vẻ. Bọn họ là chân đất thì sao? Lục Thanh Vinh cũng không phải xuất thân nông dân sao? Mới đi huyện thành được một năm mà đã xem thường bọn họ, đúng là lãng phí vốn liếng.

Lục Thanh Vinh không ngờ nha đầu chết tiệt này vừa mở miệng đã muốn hố mình. Đây là châm chọc nói hắn bất kính trưởng bối. Hắn cũng là nghĩ đến chuyện này, không nghĩ tới cái này, bằng không làm sao có thể để cho nha đầu chết kia lợi dụng sơ hở. Hơn nữa nha đầu chết tiệt kia còn ám chỉ hắn không nhìn trúng người quê mùa trong thôn.

Tuy rằng trong lòng hắn quả thật cảm thấy mình là người đọc sách, tương lai tiền đồ vô lượng, không phải những người chân đất này có thể so sánh, càng không phải muốn lui tới với những người này. Nhưng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ngoài. Ông ta vừa định mở miệng mời các trưởng bối ngồi xe ngựa, để thê tử mang theo con riêng và nữ nhi thuê một chiếc xe ngựa trở về. Lại giải thích một chút, không có xem các thôn dân như dân quê mà xem thường. Nhưng còn chưa nói ra, Lục Thiều đã mở miệng trước.

“Nương tử cùng ta nghĩ giống nhau. Ta vốn dĩ nghĩ các vị trưởng bối một đường vất vả, chờ đi qua con phố này có một hãng xe, ta chuẩn bị thuê mấy chiếc xe ngựa cùng mọi người cùng nhau ngồi trở về thôn. Như vậy sẽ không để các trưởng bối vất vả nữa, cũng có thể sớm một chút trở về gặp bà nội bọn họ, đỡ cho bọn họ lo lắng.”

Để trưởng bối trong nhà chờ đợi lo lắng. Nếu như bị người có tâm cố ý truyền một cái, khả năng lại sẽ biến thành hắn bất hiếu, cho nên hắn trước hết bóp chết loại mầm móng này, thuận tiện cùng tiểu tức phụ đào hố thân phụ.

Thôn dân đi theo nghe Lục Thiều nói xong đều gật đầu, vẫn là Ngũ Lang nghĩ chu toàn, cũng biết chiếu cố lão nhân, hơn nữa không có xem thường bọn họ những người chân đất này.

Lục Thanh Vinh: “……”

Hôm nay, tên nghiệt tử này bị làm sao vậy? Sao cứ cãi nhau với hắn ta mãi thế.

Cưới một cô vợ ngốc được thần sông che chở, đôi cánh liền cứng rắn. Ông ta dĩ nhiên không thể lại mời người lên xe ngựa, lộ ra quá không có thành ý, vì vậy cười nói: “Chúng ta không hổ là cha con, đều nghĩ đến cùng một chỗ. Ta vốn cũng nghĩ thuê mấy chiếc xe ngựa đưa các trưởng bối và mọi người cùng đưa về thôn.”

Kiều Diệp cười nói: “Vẫn là cha chồng biết lặp lại lời đã nói, không hổ là người đọc sách.”

Lục Thanh Vinh nghẹn họng: “Nam nhân nói chuyện, ngươi đừng xen mồm.” Nha đầu chết tiệt này thật sự là quá đáng ghét.

Kiều Diệp một mặt ủy khuất: “Cha chồng nếu ghét bỏ ta, vậy trước đó vì sao phải để tướng công cưới ta kẻ ngốc này chứ? Ta nhân họa được phúc biến bình thường, cha chồng sao ngược lại mất hứng?”

Nàng nhìn Lục Thiều thở dài: “Tướng công, xem ra cha chồng càng hy vọng ta là kẻ ngốc. Nhưng thần sông đại nhân đã để cho ta khôi phục, ta cũng không biến trở về kẻ ngốc nữa. Cha chồng không vui lại ghét bỏ ta, vậy sau này ta ở Lục gia nên làm gì?”

Lục Thiều thấy bộ dạng uất ức của nàng nhưng trong lời nói đều là đâm chọt. Đây không phải là nói cha hắn từ đầu đến cuối, đều chỉ muốn cưới một nàng dâu ngốc cho hắn sao? Không thể không nói, cũng quả thật đã nói toạc ra chân tướng.

Hắn cười an ủi nàng: “Không sao, ta không chê ngươi. Ta tin tưởng ngươi tốt như vậy, có phúc như vậy, bà nội bọn họ cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.”

Lục Thanh Vinh tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Đều nói bậy cái gì”

Hắn trầm mặt nói với Kiều Diệp: “Ngươi trở nên bình thường, ta cao hứng còn không kịp, làm sao có thể mất hứng cùng ghét bỏ.” Tâm tư của hắn bị nha đầu chết tiệt kia nói ra, rất khó chịu.

Kiều Diệp tiếp tục ủy khuất: “Nhưng ngươi biểu hiện ra ngoài, chính là không thích ta đó! Trước kia mặc dù ta là kẻ ngu nhưng đối với người khác lại càng mẫn cảm hơn người khác.”, lại cường điệu: “Công công, ngươi cũng đừng coi ta là kẻ ngốc trước kia, ta đã bình thường rồi.”

Lục Thanh Vinh nghẹn họng: “Ngươi…”, không biết phải phản bác như thế nào