Lục Thanh Vinh ký tên xong, Lục Thiều và Lục Lão Tam cũng tiến tới ký tên ấn dấu tay. Tộc trưởng cũng ở chỗ nhân chứng, viết tên của mình ấn dấu tay. Giao cho Lục Thiều một phần, hắn thu hồi một phần chuẩn bị đợi lát nữa cầm đi huyện nha.
Kiều Diệp đưa tay khẽ bóp tay Lục lão thái thái.
Lục lão thái thái mới phản ứng lại, còn có chuyện muốn làm, vì vậy nhìn về phía tộc trưởng nói: “Thê tử lão Ngũ bất hiếu với ta, còn làm hại lão Ngũ mất đi thanh danh. Ta muốn lão Ngũ bỏ ả độc phụ này, Lục gia chúng ta không lấy nổi một người vợ như vậy.” Tối hôm qua thương lượng chính là lấy chuyện này tới phân gia.
Lão thái thái cũng muốn xem xem, tiểu nhi tử sẽ chọn giữa phân gia và hồ ly tinh như thế nào.
Nghe được lời của bà, tộc trưởng và đám người tộc lão tương đối ủng hộ.
Bọn họ nhao nhao gật đầu: “Phụ nhân không tuân thủ nữ tắc như vậy, không biết liêm sỉ, Lục thị nhất tộc quả thật không nhận nổi.”
Mặc dù bây giờ bọn họ phản cảm với Lục Thanh Vinh nhưng dù sao cũng là đồng tộc, vẫn hy vọng hắn có thể tốt. Cho nên loại người tai họa như Úc thị, tốt nhất là nên bỏ đi.
Lục Thanh Vinh và Úc Uyển Chi thì kinh sợ. Lục Thanh Vinh còn tưởng mẹ hắn sẽ nói phân gia, ai ngờ bà lại muốn hắn bỏ vợ.
Úc Uyển Chi lại càng là ủy khuất không chịu nổi, không nhịn được lau nước mắt: “Nương, con biết người không thích con nhưng con thật sự không có bất hiếu. Sau khi ta gả cho phu quân, giúp chồng dạy con…”
Nàng còn chưa nói xong, đã bị lão thái thái cắt ngang.
“Đồ độc phụ nhà ngươi câm miệng đi, lại khóc sướt mướt thật sự là xúi quẩy.”
Bà nhìn Lục Thanh Vinh: “Lão Ngũ, loại Tang Môn tinh này sẽ làm bại hoại khí vận của ngươi, ảnh hưởng mệnh cách của ngươi, để ngươi càng ngày càng suy. Hơn nữa không phải nàng ta sắp bệnh chết ư? Con hưu nàng ta đi, mẹ xin bà mối giúp con tìm một cô nương hiền lành làm kế thê.”
Úc Uyển Chi hận lão thái thái đến không nhịn được. Lão thái bà chết tiệt này lại định hưu nàng ta, còn nguyền rủa nàng ta chết. Nàng ta mới không chết, nàng ta phải sống lâu trăm tuổi, bà già chết tiệt kia mới không được chết tử tế.
Nàng ta đáng thương ủy khuất nhìn Lục Thanh Vinh, vừa khóc nức nở vừa triền miên kêu một tiếng: “Phu quân!”
Kiều Diệp ở một bên, không nhịn được xoa xoa cánh tay: “Nơi này còn có nhiều trưởng bối đang nhìn. Ngũ thúc ngũ thẩm, các ngươi muốn thể hiện tình yêu cũng phải xem địa điểm chứ. Tiếng khóc triền miên này, ta nghe mà nổi da gà.”
Nàng thật sự nghe đến nổi da gà, cũng có chút ghê tởm. Úc Uyển Chi ở tuổi này còn giả nai quấn quýt như vậy, thật sự là quá dầu mỡ.
Nghe Kiều Diệp nói, mặt Úc Uyển Chi cứng đờ, tức giận không chịu nổi.
Lão thái thái cùng mấy con dâu, nhịn không được phỉ nhổ nói: “Không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ, ngay trước mặt chúng ta mà con cấu kết làm bậy, thế này mà còn nói không yêu đương vụng trộm, lừa ai đây.” Bọn họ nghe Úc Uyển Chi khóc gọi phu quân, cũng buồn nôn một thân nổi da gà.
Tộc trưởng và các tộc lão cũng lộ ra biểu tình ghét bỏ và khó chịu.
Một tộc lão nhìn Lục Thanh Vinh khuyên nhủ: “Lão Ngũ, nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy, hưu đi.”
Úc Uyển Chi nói chuyện với trượng phu, là quen triền miên mang theo chút câu dẫn, cũng là điều mà Lục Thanh Vinh thích nhất. Chỉ là hiện tại bị điểm ra trước mặt mọi người như vậy, Lục Thanh Vinh cũng cảm thấy xấu hổ, cũng hiếm khi sinh ra một loại cảm giác thê tử quấn quýt không phân biệt trường hợp, có chút mất mặt. Nhưng dù sao yêu nhiều năm như vậy, còn có bí mật chung, hắn không có khả năng hưu thê, vì vậy nói: “Ta và Uyển Chi đã từng là trong sạch, những lời đồn bên ngoài kia đều là bịa đặt, các ngươi không tin, ta cũng không có cách nào. Uyển Chi gả cho ta, giúp chồng dạy con dịu dàng hiền lành, cũng không phạm thất xuất chi điều, ta không thể nào hưu nàng.”
Lại thái độ cường ngạnh nói: “Chuyện này không nhọc nương và mấy vị trưởng bối quan tâm.” Ý tứ trong lời này chính là bọn họ xen vào việc của người khác.
Lục lão thái thái lại xì một tiếng khinh miệt: “Các ngươi thành hôn nhiều năm như vậy, nàng cũng không có vì ngươi sinh ra nhất nam bán nữ, cái này còn không phạm vào điều không con sao? Ngoại trừ cái này, bất hiếu mẹ chồng, thị phi dơ bẩn, khắt khe với con cái chính thê sinh ra, nàng ta còn chưa phạm vào thất xuất sao? Lão Ngũ, ta thấy ngươi chính là mắt mù tâm mù.”
Lục Thanh Vinh bây giờ thật sự rất phiền mẹ hắn, vẫn luôn ép buộc hắn, còn coi hắn là con trai sao?
Hắn nhíu mày trả lời: “Nương, con biết người không thích Uyển Chi nhưng người cũng không thể buộc con hưu vợ chứ.”
Lục lão thái thái cười lạnh: “Ngươi lúc trước không phải còn ép Ngũ Lang bỏ vợ sao? Ngươi làm cha có thể cho con trai hưu vợ. Sao tới chỗ ta, ta làm mẹ, không thể để ngươi hưu vợ?”
Lục Thanh Vinh phát hiện mẹ hắn càng ngày càng khó chơi.
Hắn cũng không vòng vo nữa, cường ngạnh nói: “Nương, người không cần nói nữa, con sẽ không hưu thê.”
Lão thái thái tức giận mà cười: “Được, nghịch tử ngươi thật đúng là cưới vợ quên mẹ. Nhà này có ta thì không có nàng, có nàng thì không có ta.”
Bà cũng cường ngạnh nói: “Nếu không hưu thê thì phân gia, ngươi chọn đi.”
Tức phụ Ngũ Lang nói rất đúng, tính tình lão Ngũ là sắc lệnh trí hôn, sau này không biết còn có thể làm ra bao nhiêu chuyện hồ đồ nữa. Bà ngoại trừ là mẹ của lão ngũ ra, cũng là mẹ của bốn đứa con trai khác, không thể để cho một nhi tử sói mắt trắng liên lụy những nhi tử khác.
Lục Thanh Vinh nghe được câu nói cuối cùng này, nghĩ thầm quả là thế. Hắn tức giận đến mặt vặn vẹo: “Nương, tại sao người phải không ngừng ép ta?” Bị mẹ ruột luôn luôn cưng chiều thiên vị bức bách và đối xử như vậy, hắn quá phẫn nộ, quá không hiểu.
Lão thái thái hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải ngươi buộc ta ra quyết định sao? Nếu ngươi không muốn tách ra, vậy thì bỏ Úc thị là được.”
Lục Thanh Vinh một bụng tức giận, thanh âm lớn hơn vài phần: “Nương, con đã nói sẽ không hưu thê.”
Lục lão thái thái vỗ bàn, giọng nói càng lớn hơn: “Được, nghịch tử ngươi vì hồ ly tinh rống ta. Nếu ngươi đã chọn nàng ta, mà không muốn người mẹ nuôi ngươi lớn như ta đây, vậy thì phân gia.”
Lại thở phì phì nhìn tộc trưởng nói: “Tộc trưởng, làm phiền ngươi hỗ trợ viết văn thư phân gia, hôm nay ta muốn đem đứa con bất hiếu này phân ra.”
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng bị con trai mình thương nhiều năm vì một hồ ly tinh không biết xấu hổ mà từ bỏ cái nhà này, trong lòng dĩ nhiên cũng tức giận và khó chịu.
Tộc trưởng cũng rất không vui: “Lão Ngũ, đây chính là mẹ ngươi, vì một độc phụ không biết liêm sỉ, chống đối, rống nương như vậy, ngươi thật sự là quá bất hiếu.”
Vốn dĩ bọn họ còn muốn lão thái thái suy nghĩ thêm, dù sao tách ra là chuyện lớn. Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Lục Thanh Vinh, bọn họ đột nhiên cảm thấy ở riêng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Lục Thanh Vinh lại cười to vài tiếng: “Rõ ràng đều là các ngươi bức ta, cuối cùng còn đều là ta không đúng?” Hắn thật sự là trái tim băng giá.
Kiều Diệp cắm thêm đao: “Ngũ thúc, ngươi sẽ không quên ngươi từng ép tướng công ta như thế nào chứ? So với ngươi, đây tính là cái gì?” Chẳng qua là trả lại mà thôi.
“Hơn nữa cái gì gọi là ép ngươi? Ngươi chống đối rống mẹ ruột là sự thật, rõ ràng là ngươi bất hiếu nhưng nghe khẩu khí của ngươi, ngược lại biến thành bà nội cùng tộc trưởng các trưởng bối bọn họ là không đúng. Công phu giội nước bẩn này của ngươi quả nhiên lợi hại. Cũng khó trách đã từng bịa chuyện, làm bại hoại thanh danh tướng công ta, dùng hiếu đạo chèn ép tướng công ta từ huyện thành nghỉ học về quê.”
Đồ tồi, hiện tại chính mình cũng thể nghiệm tư vị bị hiếu đạo chèn ép đi.
Lục Thanh Vinh đỏ mắt trừng Kiều Diệp: “Còn không phải đều do giảo gia tinh ngươi làm hại.”
Kiều Diệp không sao cả chỉ cười khiêu khích hắn: “Cảm ơn khích lệ, đáng tiếc xưng hô này ta đảm đương không nổi, đó là tức phụ của ngươi.”
Lục Thanh Vinh tức giận đến ngã ngửa: “Ngươi, ngươi…”
Kiều Diệp không kiên nhẫn nói: “Đừng ngươi ngươi nữa, mau phân gia đi, chúng ta lát nữa còn phải đi huyện nha đấy.”
Nàng lại nhấn mạnh: “Đúng rồi, phân gia cũng không phải là bà nội ép ngươi, mà là chính ngươi chọn.”
Tại sao phải chọn giữa phân gia và hưu thê? Đương nhiên là vì để đôi cẩu nam nữ này cũng thể nghiệm được tư vị bị hiếu đạo bức bách, chán ghét chết bọn họ, mà chọn ở riêng. Về sau cha chồng cặn bã, à không đúng, phải là cặn bã ngũ thúc tự gánh lấy hậu quả. Tương lai nếu hối hận, thì đi tìm kiều thê tính sổ đi.
Đối ngoại, cũng có thể cho mọi người biết, cũng không phải là Lục gia bất nghĩa, thanh danh Lục Thanh Vinh bị hủy hoại, liền muốn đuổi hắn ra ngoài. Mà là hắn vẫn muốn chọn nữ nhân đã hại thanh danh của hắn, cũng không cần các huynh đệ thân mẫu. Thanh danh của cặn bã ngũ thúc còn có thể xấu thêm một tầng.
Lục Thanh Vinh thấy nha đầu chết tiệt kia đi ra chống đối châm chọc mình, mẹ hắn và đám người tộc trưởng giống như là mắt đột nhiên có tật nhìn không thấy vậy. Tức giận đến muốn hộc máu.
Hắn cũng hiểu, hôm nay hắn không muốn phân nhà này cũng phải phân, vì thế nhìn về phía lão thái thái hỏi: “Nương, nhà này chia như thế nào? Năm phòng đều chia?”