Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 187: Tưởng bọn họ không dám thật sao?




Lục Thanh Vinh thật không ngờ mẹ ruột lại quỷ quái và khó chơi như vậy, ngay cả cha ruột qua đời cũng có thể bị lấy ra làm lá chắn.

“Nương, con biết người tức giận nhưng người cũng không thể làm hỏng thanh danh của con! Con vẫn luôn yêu thương, hiếu thuận với ngài, ngài là người quan trọng nhất trong lòng ta.”

Hắn lại cường thế nói: “Ta chỉ có Ngũ Lang một dòng độc đinh như vậy, ta không có khả năng đem hắn thừa tự ra ngoài, ngài đừng náo loạn.”

Lục lão thái thái đỏ mắt hừ lạnh: “Đánh rắm, chuyện xấu hổ của ngươi hiện tại toàn thôn mọi người đều biết. Hai đứa con kế nhà ngươi chính là con hoang ngươi cùng tiện phụ sinh ra. Cho nên ngươi đối với hai đứa con hoang mới tốt như vậy, sau đó đối đãi khắt khe với Ngũ Lang. Nếu phu thê các ngươi không dung được Ngũ Lang, ta đương nhiên muốn thành toàn các ngươi.”

Lục Thanh Vinh tức giận đến ngực phập phồng: “Mẹ, đó đều là do người bên ngoài bịa chuyện, sao ngay cả mẹ cũng nói hươu nói vượn thế? Bọn họ thật không phải con ruột của ta, ta có thể thề.”

Hắn thật sự muốn điên rồi. Có thể tưởng tượng ngay cả thân mẫu huynh đệ cũng tin việc này, người bên ngoài còn có thể không tin sao?

Lão thái thái không kiên nhẫn nói: “Được rồi, ta không muốn nói những chuyện này với ngươi. Hôm nay chúng ta tới, chính là muốn ngươi đem Ngũ Lang làm con thừa tự cho lão Tam. Ngươi nguyện ý cũng được, không nguyện ý cũng được, đều không quan trọng.”

Lục Thanh Vinh cứng rắn nói: “Ngũ Lang là con trai ta, ta không muốn quá kế, cho dù ngài là mẹ ta, cũng không thể miễn cưỡng ta.”

Lục lão thái thái nói: “Đã nói rồi, là người cha đã chết của ngươi nhất định phải quá kế, ngươi ngay cả lời cha ruột, cũng không nghe?”

Lục Thanh Vinh: “……”

Tộc trưởng cũng nói: “Thanh Vinh, cha ngươi để ngươi quá kế, ngươi không nghe, vậy chính là bất hiếu. Ngươi cùng phụ nhân đã kết hôn vụng trộm sinh ra con hoang, đã là bất nghĩa vô đức, nươi còn muốn bất hiếu sao? Chẳng lẽ thật sự phải đi hát hí khúc, không tiếp tục khoa khảo nữa?”

Lục Thanh Vinh không ngờ tộc trưởng cũng sẽ cùng mẹ mình nói lung tung. Xem ra những người này đã có chuẩn bị mà đến, hơn nữa một mực cường điệu hắn muốn đi hát hí khúc, đây là vũ nhục ai?

“Tộc trưởng, ngay cả ngài cũng tin tưởng những lời quỷ quái kia của nương ta?”

Hắn lại cường thế nói: “Ta không tin chuyện cha ta báo mộng, hơn nữa đây là chuyện nhà của ta, ta không muốn quá kế, ai cũng không miễn cưỡng được ta.”

Lục lão thái thái đỏ mắt nói: “Ngươi ở trước mặt nhiều người như vậy, châm chọc mẹ ruột nói chuyện ma quỷ. Ngươi đây là nguyền rủa ta à, có phải hy vọng ta nhanh đi làm bạn với người cha đã chết kia của ngươi hay không? Trời ạ, ta làm sao lại nuôi ra một nhi tử bất hiếu như vậy.”

Vừa thương tâm ủy khuất nhìn tộc trưởng nói: “Tộc trưởng, ngươi phải làm chủ cho ta.”

Tộc trưởng cảm thấy hôm nay để cho Lục lão thái thái đi theo, thật sự là quá đúng. Nếu bàn về càn quấy, ai có thể hơn được bà? Mấu chốt là nghe rất có lý.

Hắn trầm mặt đối với Lục Thanh Vinh: “Lão ngũ, ngươi lại nguyền rủa mẹ ngươi như vậy sao?”

Lại dùng lời Lục Thanh Vinh nói Kiều Diệp để trả lại nguyên văn cho hắn: “Chống chọi trưởng bối, hiếu đạo của ngươi đâu?”

Lục Thanh Vinh tức giận đến mức ngã ngửa. Trước kia chỉ có y dùng hiếu đạo để áp chế con trai, không ngờ hôm nay cũng bị hiếu đạo áp chế.

“Ta không nguyền rủa mẹ ta, ta chỉ là không muốn quá kế con ruột duy nhất của ta. Cũng có lỗi sao?”

Tộc trưởng nhìn ra được Lục Thanh Vinh rất kiên định, không muốn buông tha cho con trai. Càng như vậy, vậy thì càng phải làm xong chuyện quá kế. Nếu không Ngũ Lang sợ là sẽ bị cái tên Lục lão ngũ này hại.

Hắn nói: “Cha ngươi cùng chúng ta là huynh đệ, nguyện vọng của hắn dưới lòng đất, chúng ta khẳng định phải tuân theo. Nếu như ngươi nhất định phải bất hiếu, muốn đối nghịch với trong tộc. Vậy được, chúng ta cũng chỉ có mở từ đường, trừ tộc ngươi. Trước khi ta đến, đã hỏi tộc lão cùng tộc nhân khác, tất cả bọn họ đều ủng hộ đem Ngũ Lang làm con thừa tự cho lão Tam.”

Hắn cũng cường thế nói: “Đây đã không còn là chuyện của một nhà ngươi, mà là chuyện của toàn tộc.”

Đây chính là lực lượng của dòng họ. Nếu ngươi có đảm lượng, ngươi có thể không cần tông tộc mà tự lập môn hộ nhưng luật pháp từng có quy định, người bị trừ tộc là không thể tham gia khoa cử. Lục Thanh Vinh có can đảm này sao?

Lục Thanh Vinh không thể tin được nhìn tộc trưởng: “Chỉ vì chuyện quá kế mà các ngươi lại muốn trừ tộc ta? Có phải thanh danh của ta bị người ta làm hại hỏng rồi nên các ngươi liền không chứa nổi ta? Cho nên tìm một cái cớ, muốn trừ tộc ta?”

Bị trừ tộc, việc này hắn cũng đã nghĩ tới, bất quá là muốn dùng ở trên người nhi tử. Ai có thể nghĩ rằng, hiện tại lại không hợp thói thường biến thành xảy ra trên người hắn.

Tộc trưởng nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý quá kế, dĩ nhiên cũng không cần trừ tộc.”

Lục Thanh Vinh đột nhiên cười to: “Ha ha, ha ha ha…”

Thật không nghĩ tới, tính kế nhiều như vậy, cuối cùng bị con ruột tính toán ngược. Nếu lúc này mà hắn còn chưa nhận ra chuyện Kiều gia và Chu gia, huyện thành truyền lời đồn đi nhanh như vậy, bại hoại thanh danh của hắn là do con ruột sau lưng chủ đạo thì hắn chính là kẻ ngu.

Thì ra không phải con trai không sợ thanh danh bị liên lụy, mà là đã nghĩ đến biện pháp thoát khỏi nhưng hắn lại không muốn: “Nếu như ta không đồng ý quá kế, các ngươi xác định muốn trừ tộc ta? Các ngươi nếu là như vậy, vậy ta cũng chỉ có đi báo quan, nói các ngươi cưỡng bức.”

Lục lão thái thái cũng tức giận đến mức độ hăng hái: “Ngươi đi báo, vậy ta cũng đi báo quan, ngươi bất hiếu nguyền rủa mẹ ruột, tức phụ ngươi còn đánh chửi mẹ chồng.”

Lục Thanh Vinh bị lời này đả kích, lần nữa không thể tin được nhìn về phía lão thái thái: “Mẫu thân, con thật sự là con ruột của người sao?”

Sao bà có thể đối xử với mình như vậy? Hắn là nhi tử bà thương yêu nhất cơ mà.

Lục lão thái thái hỏi lại: “Vậy Ngũ Lang là con ruột của ngươi sao? Sao ngươi làm được như thế? Cha ngươi rất thích đứa cháu trai này, bảo ta nhất định phải che chở. Cho nên ngươi không đồng ý quá kế, ta liền dám đi quan phủ tố cáo phu thê các ngươi bất hiếu.”

Bà lại nói: “Trong tộc muốn trừ tộc ngươi, ta nghe theo cha ngươi, phân Ngũ phòng huyện thành của các ngươi ra.”

Tối hôm qua cháu dâu nói với bọn họ không ít, ảnh hưởng của Ngũ phòng trong huyện thành đối với Lục gia. Tiểu nhi tử bị Úc thị mê hoặc xoay quanh, về sau không biết còn có thể làm ra chuyện gì hồ đồ hơn nữa. Rất có thể sẽ liên lụy đến Lục gia mới bắt đầu tốt. Cho nên ngoại trừ quá kế ra, tốt nhất là phân Ngũ phòng huyện thành ra.

Sau khi tách ra, vợ chồng lão ngũ muốn làm gì thì làm, gây tai họa gì cũng không liên quan gì đến bọn họ nữa.

Mấy phòng khác đối với đề nghị này, cũng đều tỏ vẻ ủng hộ. Bọn họ đều biểu thị, ánh sáng bọn họ có thể không dính, nhưng bọn họ lại không muốn đi theo ngũ phòng cùng gánh tai họa. Nếu không quá oan.

Lão thái thái suy nghĩ một đêm, còn chưa hoàn toàn hạ quyết định. Nhưng sau khi tới, nhìn thấy vợ chồng con trai thoa phấn để giả bệnh, muốn lừa bà mềm lòng. Bà biết ngay, hai người này không cứu được.

Căn bản không có để những người nhà bọn họ ở trong lòng, chỉ biết dùng những thủ đoạn nhỏ kia để ứng phó, sẽ không nhớ ơn, chỉ biết ghi thù, bạch nhãn lang. Cũng bởi vậy làm cho bà triệt để hạ quyết định, hôm nay chẳng những muốn quá kế, còn phải phân gia

Bốn huynh đệ Lục lão tiếp tục mở miệng: “Chúng ta có thể làm chứng cho nương, vợ chồng các ngươi bất hiếu.”

Tộc trưởng cũng nói: “Ngươi muốn báo quan, dĩ nhiên không thành vấn đề. Ngươi và Úc thị trước khi kết hôn có tư tình, sau khi kết hôn lại vụng trộm bị con dâu Chu gia tận mắt nhìn thấy. Theo lý thuyết là muốn ngâm lồng heo, chúng ta đem ngươi trừ tộc đã là lưới mở một mặt rồi. Bọn ta sẽ đi huyện nha hỏi huyện thái gia một chút, có nên trừ tộc ngươi hay không.”

Lục Thanh Vinh cho rằng dùng báo quan là có thể uy hiếp được bọn họ sao? Thật sự là ngây thơ, chuyện trong tông tộc, đừng nói là Huyện thái gia, chính là quan lớn kinh thành đến cũng không xen vào được. Không muốn nháo đến huyện nha, chẳng qua là vì loại chuyện này đối với thanh danh trong tộc cũng có ảnh hưởng không tốt mà thôi. Tưởng bọn họ không dám thật sao?