Trưởng bối trong Lục thị chủ động đề xuất, để Lục Thiều làm con thừa tự đương nhiên tốt hơn mấy đứa trẻ Lục gia đề xuất nhiều.
Sau này nếu ai kiểm tra kỹ, đây cũng là quyết định của các trưởng bối trong tộc. Ai bảo nhân phẩm của Lục Thanh Vinh xấu như vậy, các tộc lão đều chán ghét hắn, hơn nữa ngay cả Lục lão gia tử dưới đất cũng không nỡ xa đứa cháu trai bị nhi tử không có đạo đức kia liên lụy. Cho nên liên tiếp báo mộng quá kế. Những thứ này vừa vặn đều có thể chu toàn.
Vốn dĩ kế hoạch của Lục Thiều và Kiều gia là dùng chuyện đó uy hiếp nắp bóp cha chồng tệ bạc, khiến đối phương chủ động đề xuất quá kế. Để người Kiều gia gây sự, chủ yếu là để mọi người đều biết cha cặn bã khắt khe con ruột như thế nào. Cho nên mới muốn cho quá kế.
Chờ quá kế một đoạn thời gian, lại tìm cơ hội nói toạc ra chuyện gian tình của hai người nhưng sau khi biết được Úc Uyển Chi muốn hại Kiều Diệp, bọn họ liền thay đổi sách lược. Hai phu thê kia muốn hại thanh danh trong sạch của nàng, bọn họ đương nhiên phải đáp lễ.
Bây giờ thanh danh của đối phương kém. Nếu uy hiếp Lục Thanh Vinh chủ động đề xuất cho Lục Thiều làm con thừa tự. Lấy tính cách xấu xa của hắn, nhất định sẽ nói là vì nhi tử, không muốn liên lụy danh nghĩa nhi tử, mới không thể cho làm con thừa tự. Loại tiện nghi này, cũng không thể để hắn chiếm. Cho nên hai vợ chồng liền thương lượng xong, tìm đến tộc trưởng cùng tộc lão. Trước cho ngon ngọt, ích lợi buộc chặt, sau đó lại nói chuyện huyện thành.
Đám người tộc trưởng dĩ nhiên sẽ suy nghĩ cho bọn họ. Dưới sự dẫn dắt của bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ đến việc quá kế, chỉ là Kiều Diệp cũng không nghĩ tới, vị tộc lão kia lại mở não lớn như vậy, lại còn có thể liên tưởng đến Lục lão gia tử ở dưới đất báo mộng quá kế, cũng là bởi vì tính được chuyện của tiểu nhi tử. Như vậy dĩ nhiên không thể tốt hơn.
Nàng biết Lục Thiều lại nghĩ ra một cách tốt hơn, bẫy chết Úc gia, mẹ chồng sau và cha chồng tệ bạc. Còn có thể để cho cha chồng cặn bã phun ra toàn bộ tài vật đã nuốt kia.
Vừa vặn cái nhược điểm dùng để uy hiếp kia có thể đặt tới sau này dùng. Quản gia của Cữu Công Lục Thiều tạm thời không bị bại lộ.
Tộc trưởng và các tộc lão càng nói càng kích động, cuối cùng cũng tìm được một phương pháp phá giải.
Tộc trưởng nhìn về phía Lục Thiều và Kiều Diệp: “Các ngươi thấy thế nào?”
Lục Thiều cũng không giả vờ giả vịt, vẻ mặt cảm kích nhìn đám người tộc trưởng: “Các vị trưởng bối lo lắng cho tiền đồ của ta, lại nghĩ biện pháp cho ta, ta rất cảm tạ. Cũng nguyện ý nghe trong tộc an bài.”
Lại hứa hẹn: “Sau này nếu ta có thể thành công trên khoa cử, cũng sẽ không quên Lục thị nhất tộc chúng ta.”
Chỉ cần muốn đi lên, thì không có cách nào bỏ qua tông tộc. Huống chi, mặc dù người trong tông tộc nhiều thị phi nhưng cũng có một chỗ tốt, là quan hệ đồng minh tự nhiên bị ràng buộc cùng một chỗ. Cho nên về sau hắn sẽ đề bạt trọng dụng tộc nhân Lục thị có phẩm tính tốt.
Ánh mắt hắn ảm đạm, thở dài nặng nề: “quá kế, cũng có thể như nguyện của cha ta, dù sao ông ấy xưa nay đều không thích ta. Bằng không cũng sẽ không vì sợ ta gây trở ngại cho Lục Châu Cẩn mà đưa ta về quê.”
Lúc này, dĩ nhiên không thể già mồm nói cái gì mà ta không muốn bị quá kế. Như vậy đám người tộc trưởng, thật tin biết làm sao chứ?
Hoặc là có thể sẽ sinh ra một loại ý tưởng, chúng ta vì ngươi mà lo lắng, nghĩ ra chủ ý muốn đắc tội Lục Thanh Vinh nhưng ngươi lại như vậy, có chút làm cho người ta thất vọng. Cho nên Lục Thiều trực tiếp thừa nhận, hắn đã nghĩ tới chuyện quá kế
Tộc trưởng gõ nhịp: “Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Lục Thiều suy nghĩ một chút: “Nhưng dựa theo tính tình của cha ta, hẳn là ông ấy sẽ không đồng ý. Hắn vẫn luôn không muốn ta xuất đầu trong khoa khảo. Cho nên…”
Câu nói tiếp theo không nói ra nhưng đám người tộc trưởng lại có thể nghe hiểu được.
Lục Thanh Vinh không muốn con mình tốt, vậy thì sẽ muốn khống chế con ruột, đương nhiên sẽ không nguyện ý cho làm con thừa tự.
Bọn họ cũng không nói gì, Lục lão ngũ kia sợ là bị bệnh đầu rồi, mới có thể muốn khắt khe chèn ép con trai tốt như vậy nhưng sau khi biết được con hoang kia là con gian sinh, tuy rằng bọn họ không thể nào gật đầu bừa với cách làm của Lục Thanh Vinh nhưng cũng có thể nghĩ thông suốt tại sao vì con hoang mà chèn ép con trai ruột, Lục Thanh Vinh cũng là người đầu tiên trong thôn.
Hiện tại những chuyện xấu của vợ chồng Lục Thanh Vinh, bị vạch trần trước kỳ thật cũng không tính là chuyện xấu. Nếu không sau này làm quan lại bị người ta vạch trần, đó mới là phiền toái lớn, vì một nữ nhân mà sắc lệnh trí hôn như vậy, sau này cũng không thể có tiền đồ gì. Nếu bạch nhãn lang nhân phẩm bại hoại như Lục Thanh Vinh thật sự làm quan, không hồi báo lại trong tộc đã xem như tốt rồi, không chừng còn có thể gây hại cho Lục thị nhất tộc. Nếu như không cẩn thận phạm vào đại sự tru di cửu tộc gì đó, bọn họ cùng chết theo, sẽ oan uổng biết bao!
Tộc trưởng cười lạnh nói: “Cái này không phải do hắn có đồng ý hay không. Nếu hắn không đồng ý, vậy sau này hắn cũng đừng làm người của Lục gia ta, trực tiếp trừ tộc() đi.” () trừ tộc: đuổi ra khỏi tộc, gạch tên trên gia phả của dòng tộc
Đương nhiên không phải hắn thật sự muốn trừ tộc người ta nhưng lại có thể dùng cái này để bắt chẹt Lục Thanh Vinh.
Lục Thiều đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này: “Tất cả đều dựa vào các vị trưởng bối làm chủ cho ta.”
Trong lòng càng không thể không cảm thán, quả nhiên cái gì cũng khác kiếp trước rồi. Hắn cùng cha hắn ở thời điểm này hoàn toàn ngược lại. Kiếp trước hắn đã bị cha hắn yêu cầu trong tộc trừ tộc.
Khi đó tộc trưởng và tộc lão liên tục xác nhận với cha hắn, thật sự muốn trừ tộc sao? Còn từng khuyên cha hắn, dù sao đây chính là con ruột, cũng là tộc nhân Lục gia, thật muốn làm đến cùng như vậy sao? Nhưng cha hắn lại cường ngạnh nói không thể để hắn liên lụy trong tộc. Hơn nữa có con trai tội phạm giết người thanh danh bại hoại như hắn, về sau thi khoa cử hắn ta ắt sẽ bị ảnh hưởng.
Lúc này hắn mới bị trừ tộc. Hiện tại tuy trong tộc sẽ không thật sự trừ tộc đối với cha hắn nhưng loại thái độ này cũng đại biểu từ bỏ. Hơn nữa, bây giờ chưa trừ, không có nghĩa là sau này sẽ không trừ. Những thống khổ mà hắn trải qua ở kiếp trước, cũng để cho cha hắn nếm thử một chút đi.
Tiếp đó đám người tộc trưởng quyết định cùng vợ chồng Lục Thiều đi Lục gia, thương lượng với đám người Lục lão thái thái.
Lục gia.
Lục lão thái thái nhìn thấy đám người tộc trưởng đến, còn có chút không hiểu.
“Tộc trưởng, các ngươi có việc sao?” Nếu không không thể nào có nhiều tộc lão tới như vậy.
Tộc trưởng thở dài: “Có một đại sự muốn thương lượng với các ngươi.”
Sau đó nói với Lục Thiều và Kiều Diệp: “Các ngươi trước tiên nói cho bà nội các ngươi nghe chuyện nghe được ở huyện thành.”
Lúc này chính sảnh, người của Lục gia đều ở đây. Ai nấy nhìn hai người Lục Thiều, không hiểu xảy ra chuyện lớn gì.
Kiều Diệp liền mở miệng, nói lại chuyện ở huyện thành một lần. Đương nhiên, bọn họ đi xem kịch, cũng bị nói thành đi trong thành cùng quý công tử bàn chuyện làm ăn cây nến. Dù sao không ít người đều nhìn thấy bọn họ cùng đi ăn cơm. Người lão Kiều gia đi gây sự, cũng là bởi vì bản thân mẹ chồng sau và cha chồng cặn bã trêu chọc. Ai bảo bọn họ nhất định phải để Úc lão lục giật dây tính kế Kiều gia.
Kiều gia ở Úc gia cầm tiền bồi thường, ăn được ngon ngọt, làm sao có thể buông tha loại dê béo như cha chồng cặn bã. Lời này bao gồm cả người Lục gia đều không có hoài nghi. Dù sao Kiều gia lưu manh vô lại như vậy, không phải là có thể có lợi sao, dĩ nhiên sẽ tóm lấy cắn chết không thả.
Cuối cùng, Kiều Diệp nói chuyện yêu đương vụng trộm, gian sinh con, cùng với con dâu Chu gia ra làm chứng, cha chồng cặn bã bị đuổi ra huyện học. Đám người Lục lão thái thái nghe xong, sắc mặt đều thay đổi.
Lục lão thái thái vừa lo lắng vừa mắng: “Nghiệp chướng này, sao có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này. Lão Kiều gia vô lại như vậy, hắn nhất định phải nghe tiện nhân kia đi trêu chọc. Bây giờ thì tốt rồi, thanh danh toàn bộ xong rồi.”
Bất kể nói thế nào, đều là công sức cả nhà bồi dưỡng tiểu nhi tử nhiều năm như vậy. Trước kia vẫn là hi vọng của cả nhà. Bởi vì việc này mà thanh danh và tiền đồ bị hủy hoại, Lục lão thái thái nói không buồn là giả.
Đổi thành trước kia, huynh đệ Lục gia nghe xong nhất định cũng sẽ khổ sở nhưng trải qua những chuyện trước đó, biết lão Ngũ giấu nhiều tiền tài như vậy còn đến nghiền ép bọn họ. Cho nên lần này mặc dù không có cười trên nỗi đau của người khác nhưng cũng không có cảm giác khổ sở, ngược lại có loại ý nghĩ quả nhiên là thế.
Bọn họ vẫn luôn hoài nghi, hai con hoang kia chính là con ruột của lão Ngũ.
Các con dâu Lục gia chẳng những không khổ sở, ngược lại ở trong lòng thầm mắng đáng đời, hai vợ chồng đen lòng kia là gặp báo ứng nhưng không ai ngờ được lại đi trách Kiều Diệp, hoặc là nghi ngờ vợ chồng bọn họ.
Ngay từ đầu, mọi người đúng là bởi vì đi theo Kiều Diệp có thể ăn no mặc ấm, càng có thể được lợi liền đứng về phía nàng nhưng dần dần, bọn họ càng ngày càng bội phục và ỷ lại Kiều Diệp, cũng có cảm tình, coi nàng là người một nhà. Hơn nữa, đây đều là vợ chồng lão ngũ vì tính kế Kiều Diệp mà chủ động đi trêu chọc lão Kiều gia. Hiện tại đạt được kết quả như vậy, chỉ có thể nói là tự tìm, cùng vợ chồng Ngũ Lang có quan hệ gì?
Tộc trưởng nhìn lão thái thái thở dài nói: “Kỳ thật bây giờ sớm để cho mọi người biết, cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt.”
Lão thái thái khó hiểu nhìn về phía tộc trưởng: “Sao lại là chuyện tốt?”
Tộc trưởng trả lời: “Với tính cách của lão Ngũ nhà ngươi, lại dễ bị Úc thị thổi gió bên gối. Về sau nếu thật sự làm quan, Sắc Lệnh Trí Hôn nói không chừng sẽ làm sai chuyện, trọng dụng người của Úc gia làm bậy, ví dụ như tham ô. Lại bị kẻ đối đầu đem những bí mật này móc ra, vậy không chỉ hắn có phiền toái lớn, còn có thể liên lụy nhà các ngươi cùng Lục thị nhất tộc.”
Tộc trưởng chỉ tùy tiện lấy một ví dụ nhưng lại chó ngáp phải ruồi khiến người Lục gia đều nghe hiểu.
Cả đám đều không nhịn được, nhớ tới chuyện Lục Thanh Vinh tham tiền tài nhà cậu vợ. Không cần nói, nếu lão ngũ làm quan, sợ là sẽ như vậy thật. Vậy bọn họ chẳng những không thể thơm lây, còn phải bị liên lụy. Nghe nói đại tham quan sẽ bị cả nhà lưu đày. Phạm tội nghiêm trọng hơn nữa, sẽ tru di cửu tộc. Vậy bọn họ cũng quá oan.
Nói như vậy, đột nhiên Lục lão thái thái không còn buồn như lúc đầu nữa. Hình như đúng là chuyện tốt? Dù sao hiện tại nhà bọn họ cũng không trông cậy vào lão Ngũ có thể làm quan hồi báo trong nhà.
Bà nhìn tộc trưởng hỏi: “Vậy các ngươi đều tới đây là muốn…”
Tộc trưởng cũng không che che giấu giấu, lo lắng Ngũ Lang bị liên lụy, tiền đồ sau này bị ảnh hưởng, cũng nói ra biện pháp bọn họ nghĩ ra. Lời này khiến đám người Lục lão thái thái ngẩn người. Hoàn toàn không ngờ tộc trưởng và những người khác lại chủ động đề xuất chuyện quá kế này.
Phu thê tam phòng càng kích động không thôi. Có tộc trưởng ra mặt, lão Ngũ không đồng ý cũng phải đồng ý.
Lục gia vốn đã thương lượng chuyện kế thừa, vì vậy Lục lão thái thái quả quyết gật đầu: “Được, cứ làm theo lời các ngươi nói. Ta không thể để lão Ngũ liên lụy Ngũ Lang.”
Hiện tại hy vọng của cả nhà đều đặt ở trên người Ngũ Lang, dĩ nhiên không thể bị tiểu nhi tử sói trắng mắt trắng kia gây tai họa. Biết con trai út tư tàng tiền tài còn đến lừa người trong nhà, lão thái thái đối với đứa con trai kia là hoàn toàn thất vọng, lòng lạnh lẽo. Hiện tại Ngũ Lang mới là hy vọng của cả nhà. Cho nên bà lựa chọn đứng về phe cháu trai
Người của Lục gia thì càng không cần phải nói. Thậm chí Lục lão thái thái còn nói: “Đêm nay lão đầu tử sẽ báo mộng cho ta, nói nhất định phải để Ngũ Lang làm con thừa tự cho lão Tam. Còn lão tam cũng mơ như vậy. Hai ngày nữa các ngươi đi tìm lão Ngũ, nói chuyện quá kế đi.”
Bà lại nói một câu: “Đây là quyết định của cha hắn. Nếu hắn phản đối chính là bất hiếu.”
Tộc trưởng và tộc lão: “……”
Còn có thể như vậy?