Quả nhiên, Lục Thanh Vinh nghe được lời nói của Kiều lão thái thái, tức giận đến mức muốn ngất đi. Đặc biệt là nhìn thấy bộ dáng đắc ý phách lối của lão thái bà đáng chết kia càng chướng mắt không thôi.
Hắn tuyệt đối tin tưởng, lấy tính tình của lão thái bà chanh chua vô lại khóc lóc om sòm này, nếu muốn đi huyện nha, thật sự sẽ nói lung tung một trận với huyện lệnh.
Hắn và Úc Uyển Chi sau khi kết hôn thật sự không có vụng trộm nhưng trước khi kết hôn lại có tư tình. Quả thật cũng bị con dâu của Kiều lão thái thái nhìn thấy, còn có các cô nương khác trong thôn Úc Uyển Chi. Lúc ấy bọn họ đã cảnh cáo, cũng là thật. Nếu Huyện lệnh đi thăm dò, những người đó khẳng định sẽ ra làm chứng.
Mặc dù chỉ là chứng cứ miệng, cộng thêm đó là trước khi kết hôn, không thể chứng minh bọn họ yêu đương vụng trộm sinh ra con hoang. Còn qua nhiều năm như vậy, cũng không thể thật sự làm gì hắn nhưng thanh danh của hắn lại sẽ bị ảnh hưởng càng xấu hơn.
Thậm chí nếu huyện lệnh giận dữ, kiếm cớ hủy bỏ tư cách khoa khảo của hắn thì phải làm sao? Tuy rằng theo lý thuyết không đến mức như vậy nhưng quan hệ giữa Huyện lệnh và nghiệp chướng kia bây giờ cũng không tầm thường. Dù sao hắn cũng chỉ là tú tài, huyện lệnh còn không để vào mắt. Nếu là cử nhân, sẽ không bị động như vậy. Cho nên cơn tức này, hắn thật đúng là chỉ có thể nghẹn khuất nuốt xuống.
Hắn lạnh mặt hỏi: “Nói đi, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Không tránh thoát được, lại không thoát khỏi được, hắn chỉ có thể tạm thời theo ý người Kiều gia.
Kiều lão thái thái nói: “Đương nhiên là hảo tâm, đưa thân gia ngươi về nhà. Nếu không chúng ta còn có thể làm gì?”
Nghe nói nhà Lục Thanh Vinh có không ít đồ tốt, bọn họ đương nhiên phải đi vơ vét một phen.
Thuận tiện chỉnh sửa Úc hồ ly tinh kia một phen. Nếu không, chỉ sợ sau khi trở về, nha đầu chết tiệt kia không hài lòng mà mất hứng, sau đó nổi điên với bọn họ.
Lục Thanh Vinh không có cách nào khác, chỉ có thể nói: “Được, vậy các ngươi đưa ta trở về.”
Chờ sau khi về đến nhà, hắn lại nghĩ biện pháp đuổi người đi. Tiếp theo Lục Thanh Vinh thanh toán tiền khám bệnh, bị huynh đệ Kiều Nhị Ngưu kiềm chế cánh tay ra khỏi y quán về nhà.
Trên đường nếu gặp được người quen chào hỏi với Lục Thanh Vinh, sẽ không nhịn được tò mò hỏi hắn đây là thế nào? Những người này còn không biết những chuyện xảy ra ở cổng huyện học. Còn không đợi Lục Thanh Vinh đáp lời, Lục lão thái thái đã chủ động nói bọn họ là thông gia của Lục tú tài, thấy Lục tú tài ngất xỉu, bọn họ đưa hắn đến y quán cứu. Sợ hắn trên đường về nhà lại ngất đi. Cho nên người làm việc tốt đến cùng, đưa hắn về nhà, cũng bởi vậy mà còn nhận được lời tán dương của những người hỏi câu này, nói Lục Thanh Vinh có thân gia như vậy, thật sự là không tệ, có phúc khí. Đương nhiên, không ít đều là lời xã giao nhưng Lục Thanh Vinh lại không muốn có phúc khí như vậy, chỉ là hắn sợ Kiều lão thái thái phát điên, nói ra những chuyện kia, thế là chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
Chờ trở lại cửa Lục gia.
Lục Thanh Vinh nói với đám người Kiều lão thái thái: “Ta đã về đến nhà rồi, đa tạ các ngươi đưa ta trở về. Ta sinh bệnh cũng không chiêu đãi các ngươi. Cho nên mời các ngươi trở về đi.”
Sau đó lấy hai lượng bạc từ trong túi tiền ra nhét vào tay Kiều Đại Ngưu.
“Hôm nào có thời gian, ta lại mời các ngươi tới cửa làm khách.”
Hắn thật sự không muốn mang người của lão Kiều gia về. Nếu không cũng không biết đám người Kiều lão thái thái sẽ làm chuyện gì. Cho nên cũng chỉ có tiêu ít tiền đuổi những người này đi. Dù sao một nhà mấy người bọn họ, cũng không phải là đối thủ của những tên vô lại này.
Kiều lão thái thái nhìn nhìn bạc trong tay con trai lớn, nghĩ tên không biết xấu hổ này đuổi ăn mày đi sao? Ít như vậy không thể được, nghĩ thầm đây chính là ngươi bức chúng ta, cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được một cái cớ để náo loạn. Nếu bọn họ khách khí đón bọn họ vào, bà ta còn không dễ gây sự, chỉ là Lục tú tài này quả thật cũng không phải thứ tốt. Bọn họ đều cứu hắn một mạng, hắn lại có thể tống tiền ít bạc như vậy, còn muốn đuổi người.
Kiều lão thái thái cũng bị tức đến, vì vậy đột nhiên lớn tiếng nói: “Lục Thanh Vinh, ngươi đối đãi ân nhân và thân gia như vậy sao? Có qua cái gì đó hủy cái gì đó, cũng không nhanh như ngươi.”
Bà từng nghe cháu trai đọc một từ, chỉ là quên nói như thế nào.
Kiều Nhị Ngưu bổ sung: “Qua sông đoạn cầu.”
Kiều lão thái thái lập tức nói: “Đúng đúng, ngươi chính là ngụy quân tử qua cầu rút ván. Chúng ta đã cứu ngươi, nếu không có chúng ta, ngươi đã sớm mất mạng. Bây giờ lại ghét bỏ chúng ta là thân thích nghèo, chúng ta hảo tâm đưa ngươi tới cửa, ngươi cũng không cho chúng ta vào uống miếng nước liền muốn đuổi người. Ngươi thật sự là lòng dạ hiểm độc gan nát…”
Đằng sau mắng muốn bao nhiêu bẩn liền có bấy nhiêu bẩn.
Lục Thanh Vinh không ngờ mình đã trả tiền, bà già chết tiệt kia còn đột nhiên phát điên. Hắn còn chưa kịp ngăn cản, hàng xóm xung quanh và người qua đường đã nghe tiếng mà đến vây xem.
Mỗi lần đều là các lão thái thái ăn dưa ở tiệm lương thực đầu hẻm đến nhanh nhất. Từng người tò mò hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Lục Thanh Vinh vừa muốn nói chuyện, lại bị Kiều lão thái thái đoạt trước. Kiều lão thái thái thuận thế bắt lấy một lão thái thái gần nhất, bắt đầu gạt lệ khóc lóc kể lể: “Lão muội tử, các ngươi tới giúp ta phân xử. Đây là nhạc phụ cháu gái ta, lúc trước ông ta không phải người, chướng mắt con ruột. Cho nên nhất định phải cưới cháu gái ngốc của ta…”
Bà ta thao thao bất tuyệt thuật lại chuyện ở cửa Huyện Học một lần. Ngay cả chuyện Lục Thanh Vinh yêu đương vụng trộm, sinh ra con hoang, tiểu tức phụ Chu gia đi ra làm chứng,…những cái đó đều không có bỏ sót.
Sau khi nghe xong, các hàng xóm khiếp sợ nhìn về phía Lục Thanh Vinh. Hiển nhiên thật sự là không nghĩ tới, Lục tú tài này nhìn nhã nhặn, giống như là một chính nhân quân tử nhưng sau lưng lại vô sỉ không biết xấu hổ như vậy. Khó trách đối với con hoang tốt như vậy, ngược lại đối với con ruột quá khắc nghiệt. Thì ra đó không phải là con hoang, mà là con gian sinh!
Giải thích như vậy, ngược lại là có thể nói được. Nếu không bọn họ trước đó cũng không nghĩ ra, sao hắn lại chướng mắt con ruột như vậy. Đương nhiên bọn họ tin tưởng nhanh như vậy, cũng có nguyên nhân trước đó Lục lão thái thái đã từng tới náo loạn, khiến cho danh tiếng vợ chồng Lục Thanh Vinh ở trong hàng xóm, sớm không còn tốt như trước, Úc Uyển Chi vẫn là đối tượng bị mắng, cũng vì vậy mà ai nấy đều chỉ trích.
“Lục Tú Tài, đây là ngươi không đúng. Thân gia ngươi hảo tâm đưa ngươi trở về, ngươi chẳng những không báo ân, ngay cả nước cũng không cho người uống một ngụm, liền muốn đuổi người. Ngươi cũng quá qua cầu rút ván rồi
“Đúng vậy, khó trách ngươi có thể cùng thê tử ngươi làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy. Ta đã nói ngươi dựa vào nhạc gia thi đậu tú tài, còn ở nhà cha vợ ngươi nhưng lại ném cháu ngoại nhà người ta xuống nông thôn. Hóa ra là đã sớm có gian tình với Úc thị, là sợ con ruột của ngươi phát hiện sao?”
“Ngươi làm vậy cũng quá vong ân phụ nghĩa. Vợ chồng các ngươi trước đó thật không biết xấu hổ nói Ngũ Lang là bạch nhãn lang bất hiếu, các ngươi mới là bạch nhãn lang đấy. Ngươi còn là tú tài, trong người đọc sách sao có thể có kẻ văn nhã bại hoại, vô sỉ như ngươi.”
“Trước đó Úc thị còn chống đối ẩu đả bà bà, các ngươi thật sự là cá mè một lứa.”
Con trai hoặc cháu trai trong nhà mấy lão thái thái này cũng có người đang đọc sách. Cho nên học không ít từ ngữ hoặc thành ngữ mắng chửi người, chính là vì khoe khoang bọn họ cũng không phải là phụ nhân vô tri. Lúc này đều dùng để mắng Lục Thanh Vinh. Mấy điểm mấu chốt đều mắng hết.
Lục Thanh Vinh nghe hàng xóm và người qua đường chỉ trỏ mình, mấy lão thái thái lại nhìn mình chằm chằm mắng, đầu đột nhiên nhảy lợi hại hơn, thậm chí gân xanh hai bên nổi lên.
Lúc này hắn ta chỉ hận không thể đảo ngược thời gian. Như vậy hắn tuyệt đối sẽ mở cửa đón người Kiều gia vào, mà không phải trực tiếp đuổi người. Ai có thể nghĩ tới Kiều lão thái thái đột nhiên mắng, còn đem những chuyện kia tất cả đều nói một lần trước mặt mọi người. Hắn có thể tưởng tượng, về sau vợ chồng bọn họ ở trong ngõ hẻm này, sợ là sẽ thành đối tượng mọi người phỉ nhổ chế giễu, thanh danh đều hỏng.
Bọn họ không có yêu đương vụng trộm, không sinh ra con hoang nhưng những người này căn bản sẽ không tin. Đặc biệt là mấy lão thái bà thích nói chuyện nhà đông, nhà tây, nhất định sẽ rêu rao đến mức người ở gần đó đều biết những chuyện này.
Đến lúc đó hắn dù có mười cái miệng, cũng nói không rõ.
Hắn bực bội nỗ lực mở miệng giải thích: “Các ngươi đừng nghe bà ta, bọn họ chính là muốn tới nhà ta lừa tiền. Cho nên mới hắt nước bẩn cho vợ chồng chúng ta.”
Nhưng những người này căn bản không tin, tiếp tục tấn công.
“Ngươi thật là mất lương tâm, người ta có lòng tốt cứu ngươi đi y quán, còn đưa ngươi về nhà, sao ngươi có thể chửi bới ngược lại như vậy chứ?”
“ Đúng vậy. Nếu như không có việc này, ngươi sẽ bị Huyện Học đuổi trở về sao? Việc này chúng ta đi huyện học bên kia nghe ngóng sẽ biết, ngươi cũng không giấu được.”
“Làm người sao có thể không có lương tâm như vậy, lão thái thái thông gia tuổi cũng đã lớn rồi còn quan tâm thân thể của ngươi. Ngươi…”
Lục Thanh Vinh nghe bọn họ chỉ trích, sắc mặt đột nhiên xám xịt. Quả nhiên những người này căn bản không nghe hắn giải thích.
Lần nữa nhịn không được hối hận, vừa rồi hẳn là nên để người Kiều gia vào cửa.Hắn cũng là váng đầu, mới có thể nghĩ đuổi người. Dù sao đây chính là nhà lưu manh vô lại nổi danh, chuyện gì cũng làm ra được.
Nguyên bản kết thân với Kiều gia. Ngoại trừ Kiều Tam Nha lúc ấy là kẻ ngu ra, hắn còn nghĩ, có Nhạc gia vô lại lưu manh như Kiều gia, nhi tử cũng sẽ bị liên lụy, thậm chí thường xuyên sẽ bị dây dưa không dứt, cũng không có nhiều tinh lực để tiêu xài trong việc học, về sau sẽ ở trong thôn cả đời.
Ai ngờ lão Kiều gia không có quấn thành công con của hắn, ngược lại quấn đến bên này. Thậm chí trong vòng một ngày, thanh danh tốt của hắn đã bị hủy sạch.
Hắn thật sự hối hận đến xanh ruột. Lúc trước sao lại cảm thấy thê tử nói có đạo lý, chủ động đi tìm Kiều gia kết thân chứ? Nếu không có cho nhi tử cưới nha đầu chết tiệt, người Lục gia sẽ không bị xúi giục đến lục đục với hắn, bây giờ vẫn còn nằm trong sự khống chế của hắn. Không kết thân với Kiều gia, những lưu manh vô lại này cũng không cách nào quấn lấy.
Hắn ta hối hận!