Tiêu Thất thấy dáng vẻ của Lục Thiều là biết đối phương đã sớm có dự định.
“Trong lòng ngươi có tính toán là được. Nếu như cần hỗ trợ, có thể tìm chúng ta.”
Hắn rất ít khi nói lời hứa hẹn với người mới quen biết không lâu như vậy. Đương nhiên, hắn cũng tin Lục Thiều sẽ không đề xuất giúp đỡ những người khó xử kia. Không biết có phải duyên phận hay không, tính cách và tác phong làm việc của Lục Thiều rất hợp khẩu vị của hắn.Bỏ qua vấn đề thân phận, hắn thật lòng muốn kết giao bằng hữu này.
Lục Thiều cười nói: “Thật đúng là có chuyện muốn các ngươi giúp một chút. Thanh danh của cha ta bị hư, tất sẽ ảnh hưởng đến Lục Châu Cẩn. Như vậy rất có thể sẽ khiến Liêm gia từ hôn. Cho nên ta muốn làm phiền các ngươi, trước khi rời đi mấy ngày gần đây dẫn hắn chơi đùa. Liêm gia hẳn là sẽ bởi vậy mà từ bỏ dự định từ hôn.”
Liêm gia muốn trèo lên lợi dụng ba người Thất hoàng tử thì sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Sau này Liêm gia sẽ không có kết cục tốt. Vị Liêm tiểu thư kia nhìn như là một nữ tử ôn nhu thiện lương nhưng kiếp trước hắn tra được đối phương chưa từng coi mạng nha hoàn như mạng người.
Tâm tình không vui sẽ lén quất nha hoàn,… các loại thủ đoạn tra tấn không ít. Người chết trong tay nàng ta cũng không ít.
Nàng ta bởi vì hắn anh hùng cứu mỹ nhân, đối với Lục Châu Cẩn ngược lại là thật sự thích nhưng tính cách cũng rất cường thế, giai đoạn trước khi cha hắn còn chưa có làm quan, Lục Châu Lam cũng còn chưa gả vào Hầu phủ, Lục Châu Cẩn vẫn luôn bị nàng đè ép.
Về sau mặc dù bởi vì Lục gia quật khởi, thu liễm một chút nhưng lại không cho phép Lục Châu Cẩn nạp thiếp. Nếu như Lục Châu Cẩn có liên quan đến nữ nhân nào đó, nàng ta sẽ dẫn người tìm tới cửa gây chuyện. Nữ nhân như vậy, vẫn là trói chặt cùng Lục Châu Cẩn, đừng đi gây tai họa cho những người khác.
Kiếp trước sau khi Thái tử chết, Thất hoàng tử trở tay không kịp. Thế lực của Thái tử không ít đều bị các hoàng tử khác chia cắt, một số người có chức vụ quan trọng trong phe Thái tử bị chỉnh cho xuống ngựa. Vị Liêm gia kia trở thành Hộ bộ Thượng thư, cũng bởi vậy mà toàn bộ Liêm gia càng kiêu ngạo. Khiến cho Thất hoàng tử cùng bọn họ phí một phen công phu, mới đấu được đối phương.
Sau khi Thất hoàng tử thượng vị, đày toàn bộ Liêm gia đến biên cương. Bất quá lần này chỉ cần Thái tử không chết, cũng không có chuyện của Liêm lão đầu. Mà chứng cứ công kích Liêm gia trên tay hắn cũng không ít, đều là kiếp trước tốn không ít thời gian tinh lực đào ra, hiện tại lấy ra liền có thể dùng.
Liêm gia ở huyện thành, hắn phối hợp với huyện lệnh tìm được chuyện có thể làm cho đối phương tổn thương không nhỏ. Cho nên Lục Châu Cẩn vẫn nên tiếp tục ngồi chung một thuyền với Liêm gia đi, sau khi muốn xuống thuyền cũng không được.
Tiêu Thất kinh ngạc nhìn Lục Thiều: “Ngươi muốn Lục Châu Cẩn và Liêm gia cột vào nhau? Mặc dù huyện thành này Liêm gia không ra sao cả nhưng thế lực của Liêm gia ở kinh thành vẫn không nhỏ. Ngươi không sợ Lục Châu Cẩn sẽ nhờ Liêm gia để trở mình sao?”
Lục Thiều nói đầy ẩn ý: “Vậy nếu Liêm gia cũng ngã xuống, Lục Châu Cẩn còn xoay người thế nào?”
Tiêu Thất nhướng mày: “Ngươi muốn ra tay với Liêm gia?”
Hắn biết ân oán giữa Lục Thiều và Liêm gia, mấy ngày nay cũng không ít lần mượn nhờ Lư huyện lệnh ngáng chân Liêm gia. Đối với Liêm gia, hắn cũng rất ghét. Liêm lão đầu đứng về phía Ngũ hoàng tử, còn thường xuyên muốn đào hố cho ca ca của hắn. Cho nên nếu Lục Thiều có thể ra tay với Liêm gia, y vẫn rất vui vẻ nhìn thấy. Nếu như cần, hắn cũng có thể nhúng tay giúp đỡ một chút.
Lục Thiều gật đầu: “Đúng, ta đã lấy được chứng cứ Liêm gia gom đất và bóc lột bách tính, chỉ chờ Lư huyện lệnh hạ tử thủ.”
Hắn ta lại nhấn mạnh: “Nếu lấy chuyện này làm cớ, hẳn là có thể có ảnh hưởng không nhỏ đối với Liêm đại nhân của kinh thành.”
Tiêu Thất mắt sáng lên: “Thiều đệ, thật là nhờ có ngươi.”
Bọn họ cũng không phải là không tra Liêm gia muốn nắm cán, chỉ là Liêm lão đầu chính là một con cá chạch già, rất khó ra tay.
Lấy chuyện bản gia Liêm gia ở huyện thành phạm tội, thật đúng là có thể khiến lão cá chạch ăn thiệt thòi lớn. Dù sao không có lão cá chạch che chở, thân tộc ở quê nhà làm sao có thể kiêu ngạo dám gom đất như vậy, còn bóc lột dân chúng.
Hắn ném cho Lục Thiều một cái thần sắc bắt buộc: “Yên tâm, Lư huyện lệnh sẽ hạ tử thủ. Lục Châu Cẩn nhất định có thể lấy tiểu thư Liêm gia.” Nhạc phụ của Lư huyện lệnh là người của ca ca hắn, hắn sẽ đi chào hỏi.
Lục Thiều cũng muốn Thất hoàng tử cho Lư Huyện lệnh ăn viên thuốc an thần. Tránh cho đối phương một mực do dự, chỉ sợ đắc tội với Liêm lão đầu ở kinh thành. Lại ngồi một hồi, Tiêu Thất đề xuất cùng ăn bữa trưa, vì vậy đoàn người lại đi tới tửu lâu tốt nhất trong huyện thành.
Cứ thế Lục Thiều và Kiều Diệp vào thành bị người ta thấy cũng chỉ cho rằng họ tới phó ước chứ không phải tới xem trò hay của cha ruột. Đương nhiên, cho dù ba người Tiêu Thất không đến, Lục Thiều cũng có cách rũ sạch. Bọn họ ở tửu lâu dùng bữa, vừa nói vừa cười.
Bên kia.
Sau khi Lục Thanh Vinh được đưa đến y quán, được đại phu cứu tỉnh, nói hắn đây là tức giận công tâm, lúc này mới ngất đi.
Lục Thanh Vinh nhớ tới chuyện trước khi ngất đi, hận không thể để mắt tối đen ngất đi lần nữa, sau khi tỉnh lại sẽ không có xảy ra chuyện gì nhưng hiển nhiên không có khả năng.
Hắn tỉnh lại ngồi nghỉ ngơi một lát, liền đứng lên ra khỏi phòng, muốn về nhà nghĩ biện pháp. Ai biết vừa ra cửa, liền thấy người lão Kiều gia ngồi ở trong sân. Đầu hắn không nhịn được thình thịch nhảy dựng lên, càng trầm mặt hỏi: “Các ngươi ở chỗ này làm gì?”
Kiều lão thái thái cười nói: “Thông gia, theo ngươi nói, chúng ta ở chỗ này đương nhiên là chờ ngươi. Ngươi ngất đi, vẫn là chúng ta đưa ngươi tới y quán đấy. Nếu không không chừng ngươi đã chết ở cổng huyện học rồi.”
Những người khác đưa Lục Thanh Vinh tới đã bị bọn họ đuổi đi. Cho nên ân tình này, Lục tú tài nhớ cũng phải nhớ, không nhớ cũng phải nhớ.
Sắc mặt Lục Thanh Vinh không khỏi đen lại: “Nếu như không phải các ngươi hắt nước bẩn làm loạn hại ta, ta có thể tức giận ngất đi sao?”
lão thái bà chết tiệt này thật không biết xấu hổ nói là cứu hắn, còn cố ý rủa hắn, quá đáng ghét.
Kiều lão thái thái trách hắn một cái: “Lời này của ngươi không đúng, chúng ta nói là sự thật, sao lại là giội nước bẩn vào? Mà chúng ta cứu ngươi, cũng là chuyện mà mọi người đều thấy.”
Bà ta giả vờ lo lắng nói: “Đi thôi, chúng ta làm người tốt đến cùng, đưa ngươi cùng về nhà. Nếu không chỉ sợ ngươi trên đường lại ngất đi.”
Lục Thanh Vinh: “……”
Hắn thật sự cảm ơn bọn họ. Nếu bọn họ đều là người tốt, trên đời này sẽ không có lưu manh vô lại. Hơn nữa ánh mắt oán người của bà già chết tiệt này, thực sự khiến hắn buồn nôn.
Hắn cự tuyệt: “Ta đã tốt rồi, cũng không cần các ngươi đưa.”
Kiều lão thái thái làm sao có thể để hắn cự tuyệt, nháy mắt với đại nhi tử cùng nhị nhi tử.
Kiều Đại Ngưu và Kiều Nhị Ngưu lập tức tiến lên, một trái một phải kiềm chế cánh tay Lục Thanh Vinh.
“Thông gia, ngươi đi đường yếu đuối mong manh muốn ta, mạnh miệng làm gì. Ngươi đừng ngại, cứ quyết định như vậy, chúng ta đưa ngươi về nhà.” Đùa à, không đưa Lục tú tài về nhà thì lừa tiền kiểu gì?
Lục Thanh Vinh: “……”
Yếu đuối mong manh dùng như vậy sao? Hắn càng không có ngại đâu. Hắn muốn tránh thoát hai người nhưng khí lực lại không lớn bằng đối phương, căn bản không có cách nào.
Hắn vừa giãy dụa vừa nói: “Các ngươi muốn làm gì? Đây là muốn đánh ta? Ta muốn đi chỗ huyện lệnh tố cáo các ngươi.”
Hắn chưa từng bị ai đối xử như vậy. Những kẻ ngu xuẩn này quả thực quá đáng ghét.
Trên mặt Kiều lão thái thái vẫn như cũ tràn đầy tươi cười: “Lục Tú Tài ngươi đừng phản kháng, vô dụng. Ngươi muốn đến chỗ huyện lệnh tố cáo chúng ta, được đó! Vậy chúng ta cũng phải tố cáo ngươi thông dâm với đại tức phụ Chu gia, còn sinh ra con hoang.”
Bà ta bĩu môi: “Lão nương cũng không phải là người mà ai cũng có thể uy hiếp gây khó dễ, ngươi cho rằng ngươi là Kiều Tam Nha?”
Đến đây, ai sợ ai!
Thư sinh gầy yếu như Lục Thanh Vinh, ở trước mặt mấy nhi tử cường tráng của bà ta, tính là cái rắm. Hơn nữa bọn họ lại không có làm gì Lục Thanh Vinh, mới không sợ hắn đi tố cáo. Ngược lại là cái tên không biết xấu hổ này mới có thể sợ những chuyện xấu xa kia của hắn nháo đến huyện nha.
Kiều lão thái thái hiện tại hoàn toàn là không sợ hãi. Một bộ dáng vẻ ‘lão nương tùy ngươi, dù sao ngươi cũng trốn không thoát lòng bàn tay lão nương.